"Còn có thể làm gì được nữa? Tháng sau tổ chức cho cậu thêm một lần nữa vậy." Tô Bạch cười nói.
"Cậu xem dương lịch rồi à? Nhưng dương lịch đã qua lâu rồi mà!" Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi.
Có người không phân biệt được sinh vào âm lịch hay sinh vào dương lịch, vì vậy họ chọn cả hai lần sinh nhật.
Là ngày 19 tháng 4 dương lịch, hiện tại đã qua gần một tháng rồi.
"Ai, hết cách rồi, ai bảo tiểu Hàn Tô nhà chúng ta may mắn như vậy. Năm nay vừa đúng nhuận tháng bốn, cho nên tháng sau âm lịch vẫn là tháng bốn. Và tớ có thể tổ chức cho cậu thêm lần nữa trước kỳ thi cấp 3. Sinh nhật lần sau, tớ mang cậu ra ngoài, cậu không được chạy, cũng không được thổi nến trước." Tô Bạch cười nói.
"Không, tớ không làm thế nữa." Khương Hàn Tô le lưỡi một cái, hơi ngượng ngùng nói.
Tô Bạch thấy Khương Hàn Tô le lưỡi rất là đáng yêu, bỗng nhiên cười nói: "Lần trước, nhuận tháng bốn là vào năm năm 2001. mà lần sau nếu cậu muốn sinh nhật được tổ chức hai lần thì phải chờ đến năm 2020. Cậu nói thử xem, đến năm 2020. tớ sẽ lấy thân phận gì để giúp cậu tổ chức sinh nhật đây? Là chồng hay là ông xã? Hay cha của đứa trẻ đây?"
Năm 2020. bản thân mình sẽ không kiêng dè gì mà ôm lấy Khương Hàn Tô.
Làm sao giống như bây giờ, thích nhưng không làm được, vẫn phải nhịn xuống.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói gì.
Hiện tại là năm 2012. khoảng cách đến năm 2020 còn tám năm nữa.
Tám năm, khi đó đã tốt nghiệp đại học rồi.
Tô Bạch, hắn còn thích mình không?
Tô Bạch, hắn còn có thể ở bên cạnh mình sao?
Khương Hàn Tô có chút mờ mịt.
Giống như lời Tô Bạch nói, Qua Thành rất nhỏ, sau này bọn họ nhất định phải đi nơi khác sinh sống.
Mà sau khi rời khỏi nơi này, Tô Bạch nhất định sẽ gặp được một người con gái ưu tú khác.
Nếu như hắn động lòng với người con gái khác, bản thân mình nên làm gì?
Áp lực gia đình là gì, thật ra đến cấp 3, mấy vạn tệ cô nhận được từ tiền thưởng trợ cấp trong nhà cũng không lớn lắm.
Khi cô học cấp 3 đã có thể làm việc ngoài giờ, sẽ không cần tiền từ trong nhà nữa, cô ấy tự tin thành tích học tập của mình có thể duy trì tốt.
Rồi đến khi học đại học, rồi ra ngoài làm việc, về cơ bản đã có thể để mẹ của mình sống những ngày thật tốt rồi.
Khoảng thời gian khó khăn nhất của nhà cô là lúc học cấp 2, bởi vì Dục Hoa là trường học tư nhân, học phí không thấp.
Hễ trong nhà kiếm được tiền, đều đưa cho cô nộp học phí.
Khương Hàn Tô không thể chịu đựng được nhất chính là phản bội, giống như cha phản bội mẹ bỏ đi năm đó.
Nếu như người mình thích thích người khác, cô sẽ trực tiếp rời đi.
Cô tình nguyện bản thân mình vĩnh viễn không lập gia đình, không yêu ai và cũng không muốn bị người vứt bỏ.
Những năm này, không một ai hiểu hơn cô về sự vất cả của mẹ.
Cho nên, đây mới là nguyên nhân làm cho Khương Hàn Tô không đồng ý với Tô Bạch.
Ít nhất, trước khi xác định được Tô Bạch có vứt bỏ mình hay không, cô sẽ không đồng ý với hắn.
Dù cho trong lòng nổi lên gợn sóng, dù cho mình động lòng thích hắn, cũng không được.
Không đồng ý với hắn, nếu như sau này hắn thích người khác, bản thân mình tuy rất khó chịu, nhưng mình cũng không có bị người khác vứt bỏ.
Nhưng nếu như sau này Tô Bạch thật sự thích người khác thì cô cũng sẽ không thích một ai nữa cả.
Đúng với những suy nghĩ lúc đầu của cô, sống cùng với mẹ cả đời rất tốt.
Bởi vì từ khi cô có nhận thức, nó đã như vậy rồi.
Tuổi tác của Tô Bạch đến cùng không phải là uổng phí, hắn nhìn Khương Hàn Tô, hỏi: "Cậu đang lo lắng sau này tớ sẽ vứt bỏ cậu, thích người khác đúng không?"
Khương Hàn Tô nhìn hắn một chút, không lên tiếng.
Tô Bạch không nói chuyện, hắn đem bánh ga-tô cắt ra, sau đó đem phần bánh nhiều kem nhất đưa cho cô.
Làm xong những chuyện này, Tô Bạch đi đến chọn bài hát. Sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
"Tớ hát bài này cho cậu nghe, Tinh Tọa Thư Hương (Cuốn Sách Cung Hoàng Đạo) của Hứa Tung, đây là bài tớ rất muốn hát cho cậu nghe từ lâu rồi." Tô Bạch nói.
Giai điệu vang lên, ca từ xuất hiện trên màn hình.
Khi ánh sáng màu lam bao phủ ca từ, Tô Bạch hát lên.
Ngàn vì sao thắp sáng bầu trời, mặt biển kia muôn trùng sóng vỗ
Gió đêm mang theo vị mặn, thổi tan chút hơi ấm còn sót lại giữa anh và em
Không đủ tin tưởng lẫn nhau, hay giữa hai ta đã xuất hiện vết rạn nứt
Là cảm giác gì đó rất xa lạ
Anh chạy dọc theo bở biển, tìm kiếm hòn đảo thuộc về riêng đôi ta
Rất nhiều những câu hỏi, có lẽ đối với em giờ chẳng còn quan trọng
Lâu rồi mình không tâm sự với nhau, cũng không còn những cái ôm ấm áp
Đành mở ra trang sách tìm kiếm câu trả lời
Sách cung hoàng đạo nói chúng ta không hợp nhau
Chòm sao Kim Ngưu của anh không xứng với em được
Chỉ có thể tự an ủi mình, có lẽ chỉ là sự trùng hợp
Người viết sách kia sao có thể hiểu được câu chuyện giữa hai ta. . .
"Năm ngoái, tớ biết được sinh nhật của cậu là nhờ vào hồ sơ QQ của cậu. Dựa theo chòm sao trong lịch dương lịch, cậu là chòm sao Bạch Dương, mà tớ là chòm sao Xử Nữ. Khi tớ biết được chòm sao của cậu, tớ liền trực tiếp vào internet kiểm tra độ khớp nhau giữa chòm sao Bạch Dương và chòm sao Xử Nữ. Khi tớ kiểm tra mới phát hiện, chòm sao không xứng với chòm Bạch Dương nhất chính là chòm sao Xử Nữ, bởi vì cái này mà tớ buồn rất lâu, mặc dù tớ biết những lý luận về chòm sao đều là giả, nhưng tớ vẫn không nhịn được muốn kiểm tra độ phù hợp giữa hai chòm sao, có phải tớ rất ngốc không?" Tô Bạch bỏ micro xuống, sau đó cười hỏi.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói gì.
Tô Bạch cười, nói: "Hàn Tô, cậu có biết vì sao trước đây tớ theo đuổi cậu nhưng lại dừng lại không?"
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: "Là, vì sao?"
Liên quan đến điểm ấy, cô rất khó hiểu.
Mấy tháng này ở chung, cô biết, Tô Bạch không phải là kiểu người dễ dàng từ bỏ.
Nếu hắn nhận định một chuyện, sẽ rất cố chấp đi làm.
"Là lúc nhìn thấy hai câu cậu viết trên sách ngữ văn của cậu." Tô Bạch cười nói: "Hai câu kia đến bây giờ tớ vẫn chưa quên."
"Trên sách viết, trong sách tự có hoàng kim ốc, trên sách tự có nhan như ngọc*, cho nên mình phải cố gắng đọc sách."
*Trong sách tự có hoàng kim ốc, trên sách tự có nhan như ngọc: trong sách tự có vinh hoa phú quý, trong sách tự có người đẹp như ngọc.
"Trên sách còn nói, tri thức thay đổi vận mệnh, cho nên mình càng phải nỗ lực đọc sách nhiều hơn."
"Chính hai câu này, bức thư tình tớ đã viết xong rồi, những dự định theo đuổi cậu toàn bộ đều không còn. Bởi vì tớ phát hiện tớ không xứng với cậu, thành tích của tớ không tốt, lại là một tên cá biệt đáng ghét nhất, tớ không tiền, không thế, không thể cho cậu hạnh phúc được, còn Khương Hàn Tô, cậu là ai? Là nữ thần trong lòng nhiều nam sinh ở Dục Hoa, giống như là nhân vật Trích Tiên bị trời đày đọa xuống. Như vậy, làm sao những người phàm trần như chúng tớ có thể với tới được đây? Thế là, tớ chọn lùi bước, bức thư tình tớ viết từ lâu cũng bị ném đi."
"Nhưng bây giờ không giống nhau nữa." Tô Bạch cười nói: "Hiện tại tớ tin tớ có thể mang đến cho cậu hạnh phúc, cho nên tớ không chút do dự theo đuổi cậu, bởi vì tớ không muốn sau này tớ phải luyến tiếc."
"Hàn Tô, người giống như tớ, cả đời rất khó thích một người, nhưng nếu như thích rồi, đó chính là chuyện cả đời người."
"Cậu sợ sau này khi tớ nhìn thấy nhiều cảnh đẹp khác sẽ không còn muốn cậu nữa, nhưng cảnh đẹp trên thế gian này làm sao sánh bằng cậu được?"
"Thật ra, người nên sợ phải là tớ mới đúng. Suy cho cùng, cậu ưu tú như vậy, đến thời điểm nào đó nói không chừng người bị vứt bỏ là tớ, mà không phải là cậu." Tô Bạch cười nói.
"Không, không đâu." Khương Hàn Tô vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Cả đời này tớ chỉ thích một người."
"Vậy bây giờ cậu tin tớ hơn chưa?" Tô Bạch cười hỏi.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Hàn Tô, tớ không thể hứa với cậu điều gì, nhưng cả đời tớ chỉ thích một mình cậu thôi, trước đây, hiện tại hay là tương lai cũng vậy."
"Giống như ca từ trong bài hát vừa rồi, người viết sách kia sao có thể hiểu được câu chuyện giữa hai ta?"
"Trừ chúng ta ra, không một ai có thể biết được giữa hai ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì." Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch nói xong thì đưa phần bánh kem còn lại cho cô ấy, cười nói: "Mau ăn bánh ga-tô đi, tớ hát mừng sinh nhật cậu."
"Ừm." Khương Hàn Tô nhận lấy bánh kem từ trong tay Tô Bạch, hắn bắt đầu hát, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn.
"Sao cậu không ăn đi?" Khương Hàn Tô nói xong, cũng cắt cho hắn một phần.
Một phần bánh 6 tấc, cả hai nhanh chóng ăn hết vào trong miệng.
Chỉ có hai người ăn, Tô Bạch không có mua gì quá lớn.
Sau khi ăn xong, Tô Bạch đứng dậy cầm khăn tay qua, sau đó lau miệng cho cô ấy.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô ửng đỏ, nhưng cô không nhúc nhích, cứ như vậy để Tô Bạch nhẹ nhàng lau cái miệng nhỏ của mình.
Sau khi lau xong phần kem dính trên miệng cô ấy, Tô Bạch ném khăn tay vào trong thùng rác bên cạnh.
Không biết là bầu không khí lúc này quá mức ấm áp, hay là cái miệng dính kem của Khương Hàn Tô vừa rồi quá mức đáng yêu.
Tô Bạch lúc này, không nhịn được muốn đưa tay ôm cô ấy một cái.
Hai cánh tay của hắn đều vươn ra ngoài, nhưng khi sắp ôm được Khương Hàn Tô thì hắn nới lỏng tay mình.
"Xin lỗi, tớ lại tham lam rồi." Tô Bạch xin lỗi.
Tô Bạch nói xong, thở dài một tiếng, sau đó lui về phía sau hai bước.
Cách cô ấy gần hơn nữa, nói không chừng lại không nhịn được ôm cô ấy mất.
Ở trước mặt cô ấy, Tô Bạch chưa bao giờ giữ được bình tĩnh.
Khương Hàn Tô mím mím môi, cô bỗng nhiên đứng dậy đi tới trước mặt Tô Bạch, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Tớ, ngày hôm nay là sinh nhật tớ, cậu, cậu có thể ôm tớ một lát không?"
Cô gái rất ngại ngùng, cúi đầu không dám nhìn hắn, con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào giày của mình.
Sau đó cô cảm giác được, mình bị người ôm vào trong ngực.
Vẫn như cũ, vẫn là cái ôm ấm áp đấy.