Quán mì này tên là Tô Bạch, chính là quán mì Tô Bạch được mở ở Tôn Điếm.
Hai thị trấn lớn chính thức như Lâm Hồ, Lưỡng An, trên mỗi thị trấn đều có mở ba quán mì Tô Bạch.
Mà giống như Tôn Điếm, một thị trấn nhỏ này, cũng chỉ có một quán.
Khách đến đây rất nhiều, tuy hiện tại mới chỉ hơn mười giờ, còn chưa tới buổi trưa, nhưng trong quán đã tụ tập không ít người.
Trong đó, hầu hết đều là người trẻ tuổi.
Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô đi tới đứng trước quán mì một lúc, liền nghe đủ loại âm thành phát ra từ trong quán.
"Cái quán mì này thật sự có wifi, lời Vương Căn nói dĩ nhiên là thật."
"Trên tường có mật khẩu, nhanh nhập mật khẩu vào, nhập mật khẩu vào rồi là có thể tải phim xuống, tải phim xuống xong là có thể về nhà xem rồi."
"Sao thế?"
"Mày phải tải phần mềm video trước, sau đó mới từ phần mềm video tải phim về."
"Này, trước đây tao có đọc một cuốn tiểu thuyết. là cuốn Thôn Phệ Tinh Không của Cà Chua, thật sự rất hay."
"Bây giờ mày mới đọc cuốn đó, cuốn tiểu thuyết đó tao đọc xong từ năm ngoái rồi."
"Má, tốc độ quá nhanh, một cuốn tiểu thuyết chỉ mất vài giây là tải xong."
"Wifi này, tốc độ quá nhanh đi."
"Đúng rồi anh, làm cách nào để tải xuống và xem được vậy, bày em đi."
"Đi đi, em chưa đủ lông đủ cánh, chơi mấy cái đó làm gì?"
Không lâu sau, người phục vụ bên trong quán mì bưng hai bát mì tới.
"Xin chào quý khách, đây là mì khô Tô Bạch quý khách muốn, còn đây là chén lớn, đây là chén nhỏ." Người phục vụ nói.
"Gọi mì khô là được rồi, vì sao còn cần phải thêm hai chữ Tô Bạch vào làm gì." Sau khi người phục vụ rời đi, một đứa trẻ nhỏ hơn nói.
"Ai biết, anh nói cho em nghe, ăn từ từ thôi, ăn từ từ để còn lướt mạng, ngày hôm nay anh phải tải xong bộ phim Tiên Kiếm 3. Trước đây, anh từng xem từng tập đứt quãng trên tivi, lúc này nhất định phải tải một lần xem cho hết." Người còn lại nói.
Hai người đều thích ăn cay và cùng cầm lấy bình ớt cho thêm vào.
Sau khi trộn mì, người lớn tiếp tục chơi điện thoại di động, người nhỏ lại cầm đũa gắp mì ăn.
"Ồ, anh, mùi vị của mì khô này rất khác với những món chúng ta từng ăn."
"Là sao? Khó ăn à? Khó ăn thì khó ăn thôi, chúng ta tới đây vốn không phải vì ăn mì, bỏ ra ba đồng để xem một bộ phim truyền hình là rất tốt rồi."
"Không đúng đâu anh, mì khô này thật sự ăn rất ngon, so với ăn ở huyện còn ngon hơn nhiều."
"Thật hay giả, anh ăn thử xem."
"Thật, so với những quán mì chúng ta ăn trước đây, nó ngon hơn nhiều." Người anh nói.
Nghe được lời này, khoé miệng Tô Bạch chợt nở nụ cười tươi.
Hắn không tiếp tục đi về phía trước, trực tiếp kéo Khương Hàn Tô rời đi.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng nghe được câu nói hắn muốn nghe.
Wifi chỉ là mánh lới để hấp dẫn khách đến, trong tình hình trước mắt, dù mì ăn không ngon, cũng thật sự có thể dựa vào mạng tốc độ cao để hấp dẫn một ít người trẻ tuổi.
Nhưng nếu như trôi qua thêm một hai năm nữa, chờ đến khi toàn bộ quán ăn trên trấn đều có wifi, hoặc là điện thoại di động đều có kết nối mạng 4G, sức ảnh hưởng của wifi có thể bị suy giảm mạnh.
Nói trắng ra là, muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng, công ty ăn uống muốn tiếp tục tồn tại và kiếm được tiền, vậy chỉ có thể tự bản thân thức ăn phải cứng.
Mà với danh tiếng hiện tại, xem ra, khẩu vị Tô Bạch tuyệt đối có thể giữ chân được thực khách.
Chỉ cần có thể giữ chân được thực khách, quán ăn sẽ không có lý do gì mà không kiếm được tiền.
Chỉ là mở một quán ăn, chỉ có mùi vị thôi thì chưa đủ, nhất định phải duy trì đầy đủ an toàn vệ sinh, đây mới là điều quan trọng nhất.
Bằng không, một khi kiểm tra vệ sinh không đúng tiêu chuẩn, dù đó là số ít, cũng đã đủ uy hiếp đến rất nhiều đồng nghiệp làm trong tiệm mì khô Tô Bạch và cũng là một đòn đả kích chí mạng.
Vì thế, việc tiếp theo Tô Bạch cần phải đi kiểm tra chính là vấn đề vệ sinh quán mì.
Muốn vậy, cần phải bảo đảm đồ ăn tuyệt đối sạch sẽ, tuyệt đối không thể nói sai sự thật.
"Đến cả Tôn Điếm vẫn có quán." Khương Hàn Tô cũng hơi kinh ngạc, cô cho rằng chỉ có những thị trấn lớn mới có.
"Tớ mới làm xong gần đây thôi." Tô Bạch cười nói.
Nhìn thấy một sạp hàng bên cạnh có bán xâu kẹo hồ lô, Tô Bạch đi tới mua một cây, sau đó đưa cho Khương Hàn Tô.
Khương Hàn Tô nhận lấy và ăn hết toàn bộ quả sơn trà trên xâu kẹo hồ lô, sau đó đưa những trái cây còn lại cho Tô Bạch ăn giống như trước kia.
Thật ra, hồ lô trên xâu kẹo hồ lô không đáng giá bao nhiêu, mặc dù một xâu này có giá ba đồng, phần lớn đều là tiền từ trái cây.
Tô Bạch nói: "Sớm biết như vậy tớ mua hai xâu rồi, những trái cây trên này rất đáng giá, hồ lô không đáng bao nhiêu đồng hết!"
"Nhưng tớ không thích ăn trái cây!" Khương Hàn Tô nói.
"Tiểu Hàn Tô, cậu coi tớ là đồ ngốc à." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói chuyện.
"Cậu thật sự cho rằng chỉ có một mình cậu thông minh thôi à?" Tô Bạch tức giận nắm lấy khuôn mặt của cô ấy, sau đó đi tới bên cạnh mua một ít quả quýt.
"Đây, cầm đi." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô ngoan ngoãn xách toàn bộ túi quýt nhỏ lên.
Nói đến trái cây, cả hai người thường rất thích ăn quýt.
Ngoại trừ quả quýt, Tô Bạch còn biết Khương Hàn Tô thích ăn quả nho.
Tô Bạch biết cô thích ăn quả nho là nhờ vào kỳ nghỉ hè năm ngoái.
Có đoạn thời gian Tô Bạch mua rất nhiều trái cây, cô cũng chỉ cầm quả nho và quả quýt, những trái khác như dâu tây, quả đào, ... cô đều không thích ăn.
Vì thế, Tô Bạch lại đi mua thêm quả nho.
Sau khi mua trái cây xong, Tô Bạch mới mang theo cô ấy đi vào chợ bán thức ăn.
Không có nhiều người trong chợ bán thức ăn, bởi vì họ đi đến siêu thị hết rồi.
Tôn Điếm mặc dù là trấn phụ, nhưng nó có hai siêu thị trong huyện.
Hai siêu thị này vì cạnh tranh với nhau, có thể nói, chỉ cần có một nhà mở thì sẽ có một nhà khác tới.
Cho nên, khu chợ bán thức ăn tồn tại bao nhiêu năm trên trấn càng thêm ảm đạm.
Đây chính là thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp xui xẻo.
Sau khi Tô Bạch đi đến chợ bán thức ăn, đi tới đâu Khương Hàn Tô mặc cả tới đó, rất dễ dàng mua được nhiều thức ăn tươi ngon với giá rẻ.
Dù sao, hắn còn phải ở nhà vài ngày, trong nhà cũng đã có tủ lạnh mua từ ngày Tết. Vì thế, Tô Bạch mua không ít đồ đựng trong bao lớn bao nhỏ.
Lúc quay trở về, toàn bộ xe gắn máy đều được chất đầy.
Xăng trong xe gắn máy không còn nhiều, Tô Bạch đổ thêm một lít xăng, sau đó cùng Khương Hàn Tô quay trở về.
Trên đường trở về, trởi bắt đầu mưa nhẹ, may là mưa không lớn lắm, Tô Bạch trước khi đi còn mang theo dù.
Chờ đến khi cả hai người quay trở về nhà không bao lâu, mưa mới dần dần lớn hơn.
Bây giờ mới mười giờ rưỡi, vẫn chưa tới giờ nấu ăn.
Hai người ngồi trong phòng khách lầu một, Khương Hàn Tô lột quả quýt, Tô Bạch lại đang chơi đùa với chó.
Con chó này đi ra ngoài lúc sáng sớm, khi về nhà thì phát hiện đã khóa cửa. Chờ Tô Bạch từ Tôn Điếm quay trở về, đúng dịp nhìn thấy ánh mắt oan ức và cả người nó bị nước mưa làm ướt sủng.
Con chó vàng nhỏ này hơn một tuổi rồi, so với năm ngoái thì cao lớn hơn không ít
Tô Bạch cầm trái bóng bàn từ trong một căn phòng nhỏ được mua trước đây, sau đó quơ quơ trước mặt nó, rồi bỗng nhiên ném vào trong sân.
Con chó vàng nhỏ thật sự chạy tới nhặt bóng.
Tô Bạch cảm thấy thú vị, chờ nó nhặt về, Tô Bạch quăng quả bóng bàn về phía trước, nhưng hắn lại giấu ở phía sau, con chó kia chớp mắt sững sờ một lúc.
Hình ảnh này trực tiếp chọc cho Tô Bạch bật cười.
Có những lúc, cảm giác vui sướng thật đơn giản!
Khương Hàn Tô dựa vào ghế sô pha nhìn một người một chó cách đó không xa, trên khoé miệng cũng lộ ra nụ cười tươi.
Như có tâm linh tương thông, Tô Bạch vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô đang mỉm cười.
Tô Bạch nhìn thấy hình ảnh đẹp đến thế, lập tức không còn hứng thú chơi với chó nữa.
Hắn đi tới bên cạnh Khương Hàn Tô và chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, hỏi: "Cười gì vậy? Vui đến vậy à?"
"Không, không có gì." Khương Hàn Tô thu lại nụ cười trên măt của mình.
Tô Bạch nghiêm túc nhìn cô một lúc, sau đó hai tay che mặt, giả vờ là một đứa trẻ nói: "Chị Hàn Tô thật giỏi, trở mặt quá nhanh."
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ bừng, cuối cùng không nhịn được duỗi chân ra.
Chỉ vừa đạp chân xuống đất, cô liền bị Tô Bạch ôm vào trong lòng.
"Cậu lại bắt nạt tớ!" Khương Hàn Tô xấu hổ nói.
Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt của cô, ôm cô và ngồi ở dưới mái hiên ngắm cơn mưa to đang rơi xuống.
Mưa to rơi xuống trước mặt họ, hình thành màn mưa này đến màn mưa khác.
Có một ít nước mưa theo cơn gió rơi trên khuôn mặt họ.
Nước mưa mát lạnh, đánh vào người, rất thoải mái.