"Có dì út ở đây, con nào dám bắt nạt cậu ấy." Tô Bạch cười nói.
Tô Sắc hiển nhiên không tin, quay sang hỏi Khương Hàn Tô: "Hàn Tô, vừa rồi thằng bé có bắt nạt con không? Nếu nó mà bắt nạt con, con nói cho dì biết, dì làm chủ cho con."
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Tô Bạch chỉ là nói với con vài lời thôi dì, cũng không có bắt nạt con."
"Dì thấy không, con nói rồi mà, cậu ấy ngoan ngoan như thế, sao con có thể nguyện ý đi bắt nạt cậu ấy cơ chứ!" Tô Bạch cười nói.
Tô Sắc nhíu nhíu mày, luôn cảm giác có chỗ nào không đúng thì phải, nhưng bản thân mình không nói ra được, cái cảm giác này rất kỳ quái.
"Này, Hàn Tô có ngoan hay không thì có liên quan gì đến con?" Tô Sắc nói.
Tô Bạch cười không nói chuyện, nhưng nháy mắt một cái với Khương Hàn Tô.
Đây chính là vợ tương lai của mình, có ngoan hay không làm sao không liên quan đến mình được.
Bởi vì có sự hiện diện của Tô Sắc, đối mặt với mấy trò nghịch ngợm của Tô Bạch, Khương Hàn Tô có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Chỉ là ánh lửa trong nồi chiếu lên trên mặt của cô ấy, một màu đỏ rực, rất xinh đẹp.
Nhưng cảnh đẹp này, nhất định không ai có thể nhìn thấy được.
"Hàn Tô đừng đốt nữa, nồi đã sôi rồi, con vào trong nhà ngồi đi." Tô Sắc nói.
Món ăn cũng đã xào kỹ rồi, Khương Hàn Tô giữ lửa vì có một ít bánh màn thầu trong nồi.
Phương bắc chủ yếu lấy thức ăn làm bằng bột mì, vì vậy, những người như Tô Bạch ở nơi này ăn nhiều nhất chính là bánh màn thầu.
Nếu như không ra ngoài làm công, chỉ ở bên trong nhà, không nhất thiết phải ăn cơm một năm một lần.
"Dạ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, đi tới giúp Tô Bạch bưng mâm lên.
Thêm vào Khương Hàn Tô, bữa cơm này của mọi người có tới sáu người ăn. Vì thế, trong nhà nấu không ít món.
Hai người bưng hai cái mâm một lúc, phải bưng hai lần mới có thể bưng xong.
Sau khi bưng bánh màn thầu và các món ăn còn lại mang lên nhà, Khương Hàn Tô liền lễ phép chào hỏi những người già trong nhà.
Bố chồng và mẹ chồng Tô Sắc đều biết Khương Hàn Tô, chỉ một người duy nhất không quen biết với cô ấy, chính là bà nội của Tô Bạch.
Nhìn thấy Khương Hàn Tô ngoan ngoãn và hiểu chuyện, vè ngoài lại xinh đẹp, ánh mắt bà nội Tô Bạch lập tức sáng lên, bà ấy hỏi: "Đây là con gái nhà ai vậy? Cô bé thật là xinh đẹp."
"Cháu bao nhiêu tuổi rồi, cháu có chồng chưa?" Bà nội Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô không nghĩ tới bà nội Tô Bạch hỏi thẳng thừng như thế, nhìn thấy Tô Bạch như đang xem kịch vui, Khương Hàn Tô tức giận nguýt hắn một cái.
Nếu như là người bình thường hỏi cô câu hỏi này, Khương Hàn Tô sẽ không trả lời.
Chỉ là người này là bà nội Tô Bạch, cô chỉ có thể trả lời: "Dạ cháu mười bảy, chưa có chồng."
"Mười bảy? Tuổi không chênh lệch nhiều với tiểu Mộng nhà bà, con thấy tiểu Mộng nhà bà như thế nào?" Bà nội Tô Bạch cười hỏi.
Bà nội Tô Bạch sống nhiều năm như vậy rồi, những năm đầu cũng từng tìm người kết thân. Đứa nhỏ này vừa nhìn đã thấy là một người hiểu chuyện, hiền lành và có thể sinh sống cả đời.
Hơn nữa, vẻ ngoài lại xinh đẹp như vậy, ngày sau nếu như cùng với tiểu Mộng nhà bà sinh ra một đứa bé như búp bê, nhất định sẽ vô cùng đáng yêu giống tiểu Mộng khi còn bé.
Tuy tất cả các con trai cả đều kết hôn và có con trai, nhưng cháu chắt của bọn họ, làm sao có thể so sánh được với cháu chắt của tiểu Mộng được?
Nghe câu hỏi của bà nội, Tô Bạch suýt nữa cười chết.
Ôi bà nội! Quả nhiên là người hiểu rõ mình nhất.
Nhìn thấy một cô gái tốt như vậy đã muốn giữ cho mình rồi.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Khương Hàn Tô bởi vì câu hỏi của bà nội, Tô Bạch cảm thấy khá là thú vị.
Lúc này, một tảng đá lớn nhất trong lòng hắn cũng đã được thả xuống.
Giống với những gì hắn suy đoán trước đó, bà nội rất thích Khương Hàn Tô.
Ai mà không thích một viên minh châu sau khi bị đánh mất cơ chứ?
Bà nội rất thích những cô gái thông minh và lanh lợi, mà trên người Khương Hàn Tô không bao giờ thiếu những thứ này.
Tô Bạch ngẫm lại, phát hiện cái ý nghĩ muốn cùng với cô ấy hoàn toàn chia tay trước đó rất buồn cười.
Cô gái như thế, bản thân mình chỉ gặp mặt một lần trong kiếp trước, chỉ với vài câu nói cũng không thể nói muốn quên là quên được.
Sau khi quen biết lâu với cô ấy trong kiếp này, hắn phát hiện cô ấy có rất nhiều ưu điểm, đời này mình muốn quên đi cô ấy, vậy thì khó càng thêm khó.
Nếu như mình thật sự có thể làm được cái gọi là quên đi cô ấy và chia tay với cô ấy, trước đó mình sẽ không có đem quán mì Tô Bạch mở rộng hơn, sau đó để cô ấy nhìn thấy và sinh ra ý nghĩ hối hận.
Chân chính quên đi một người, chân chính không thích một người, là không muốn nghĩ đối phương sẽ làm cái gì.
Trên thế giới này, không có cái gì tàn nhẫn hơn so với việc không thích một người nào đó.
"Mẹ, mẹ đừng gây khó dễ cho Hàn Tô, con bé còn đang đi học đấy, bây giờ không có thời gian yêu đương được đâu mẹ." Lúc Khương Hàn Tô không biết nên làm sao để trả lời câu hỏi của bà nội Tô Bạch, Tô Sắc từ trong phòng bếp đi ra giúp cô ấy giải vây.
Khương Hàn Tô thở phào nhẹ nhõm, nhìn ý cười trên mặt còn muốn xem kịch vui của Tô Bạch, không khỏi một lần nữa lườm hắn một cái.
Tô Bạch mỉm cười, cô gái này, mới vừa ngoan ngoãn không bao lâu, dĩ nhiên lại dám trừng người, xem ra lá gan lại lớn hơn rồi.
Trừng thì cứ trừng đi, cô ấy vẫn là bé ngoan nghe lời, Tô Bạch đúng là không tìm được cái cớ gì để đi chiếm tiện nghi.
Bị cô ấy nói một câu chia tay và tách ra mấy tháng, Tô Bạch thật sự không thể làm gì cô ấy được, nhưng nghiện tay chân thì nhất định phải có.
Từ lúc bản thân mình sống lại, mình vì cô ấy thủ thân như ngọc gần một năm rồi, nói thật, không nghĩ tới thì không sao, chỉ cần vừa nghĩ đến thôi, đã ức đến vô cùng khó chịu.
Ban đầu, nếu như không có phát sinh chuyện của Lâm Trân, mối quan hệ giữa mình và cô ấy phát triển nửa năm nay, mặc dù không thể làm những chuyện không nên với cô ấy, nhưng để cô ấy động tay động chân giúp mình giải quyết một hồi dục vọng thì hẳn là có thể làm được, kết quả bây giờ tiêu tan cả rồi.
Ban đầu mình còn thông cảm với Lâm Trân đã không dễ dàng nuôi lớn Khương Hàn Tô đền ngần tuổi này, nhưng hiện tại nghĩ đến đây, liền sinh ra một chút tức giận với mẹ vợ tương lai.
Bản thân mình là một người trọng sinh khốn khổ nhất trong lịch sử, trọng sinh một năm rồi, loại chuyện kia còn phải do tự tay mình đi giải quyết.
Đến mức kìm nén, bạn thử giữ một năm thử xem.
Hơn nữa, mỗi lần tưởng tượng đến, đối tượng đều là Khương Hàn Tô, cái này còn có thể nhịn được mới lạ đấy.
"Còn đang đi học thì sao? Chuyện này không thể nói trước à?" Bà nội Tô Bạch nói.
"Được rồi mẹ, mẹ đừng xen vào chuyện này nữa, trước khi Hàn Tô thi lên đại học, con bé sẽ không yêu đương." Tô Sắc nói.
"Dì út, dì đừng nói như thế, tình yêu đến thì không ngăn cản được đâu." Tô Bạch cười nói.
"Con lo ăn cơm của con đi, nhiều đồ ăn ngon như vậy cũng không chặn nổi miệng của con có đúng không? Dì đã nói với con rồi, Hàn Tô thật vất vả tới nhà chúng ta ăn bữa cơm, con đừng để con bé bị dọa mà sợ hãi bỏ chạy." Tô Sắc nói.
"Dì Tô, không sao đâu dì." Khương Hàn Tô nói.
"Được rồi, con nhận lỗi với em Hàn Tô được chưa?" Tô Bạch nói xong, đem một cái chân gà gắp vào trong chén cô ấy, sau đó cười nói: "Em Hàn Tô, mới vừa rồi là anh không đúng, cái chân gà này, xem như là lời xin lỗi của anh."
Khương Hàn Tô lại trợn to hai mắt.
Em Hàn Tô?
Hình như mình lớn tuổi hơn hắn mới đúng?
"Dì Tô, anh Tô Bạch lớn hơn con sao?" Khương Hàn Tô lộ ra vẻ mặt vô tội hỏi.
"Hàn Tô, con sinh vào tháng mấy?" Tô Sắc hỏi.
"Dì Tô, con tháng bốn." Khương Hàn Tô nói.
"Tô Bạch sinh vào tháng chín." Tô Sắc nói.
"Vậy anh Tô Bạch không lớn bằng chị rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Đúng. Nó sinh vào tháng chín, không thể xưng anh được? Nó phải gọi con là chị mới đúng." Tô Sắc nói.
Tô Sắc nói xong, quay sang nói với Tô Bạch: "Sau này đừng có không biết lớn nhỏ, con phải gọi là chị Hàn Tô biết không?"
"Dạ. Chị Hàn Tô." Tô Bạch cười nói.
Cho dù là em hay là chị cũng được, những cái này không quan trọng.
Chỉ cần là vợ hắn, là lão bà của hắn là được.
Nhìn thấy vẻ tươi cười trên khuôn mặt Tô Bạch, Khương Hàn Tô cảm thấy đầy chán nản.
Một tiếng chị này của hắn, hình như bản thân mình không chiếm được tiện nghi gì rồi?
"Dì út, cái kia, con có thể uống chút rượu hay không?" Tô Bạch hỏi.
Một bàn đồ ăn nhiều như thế, không uống chút rượu thật sự là quá đáng tiếc.
"Không được." Không ngờ Tô Bạch vừa mới nói ra câu nói này, Tô Sắc và Khương Hàn Tô đồng thời mở miệng.
Tô Sắc nghe được câu nói của Khương Hàn Tô thì sững sờ, sau đó tràn đầy nghi hoặc nhìn về cô ấy.
Tô Bạch nghe Khương Hàn Tô nói xong đã cảm thấy không ổn, nói thầm một tiếng hỏng rồi.
Tất cả mọi người ở chỗ này đều có thể nói câu nói đó, riêng Khương Hàn Tô thì không thể được!