"Tuấn Châu, Điêu Tử, còn có Lý Cảnh, Tiểu Điểu, mấy người các cậu được phân đến trường nào?" Tô Bạch hỏi.
Tuần sau là phải thi cấp 3 rồi, trường thi đã được phân chia từ sớm.
Tô Bạch cứ nghĩ bản thân hắn là một người trọng sinh, là một người được trời chọn, hắn thi cấp 3 lẽ ra sẽ được phân cùng trường với Khương Hàn Tô giống như rất nhiều tiểu thuyết và các bộ phim truyền hình.
Kết quả đừng nói đến cùng trường cùng lớp, Khương Hàn Tô được phân đến trường trung học số 1 bên cạnh Dục Hoa mới, còn Tô Bạch được phân đến trường tiểu học số 6 nơi Trần Tuấn Châu đang học.
Một người ở thành bắc, một người ở thành nam, khoảng cách đủ xa.
"Điêu Tử và Lý Cảnh được phân đến trường trung học số 5 và trường trung học số 2, Tiểu Điểu được phân đến trường trung học số 9, tớ được phân đến Dục Hoa của Bạch ca, nhưng là Dục Hoa cũ." Trần Tuấn Châu cười nói.
Tiểu Điểu là biệt danh, tên thật của cậu ta là Tiếu Miểu.
*Tiểu Điểu: chim nhỏ
Cái biệt danh Tiểu Điểu này cũng chỉ có Tô Bạch và đám người họ dám gọi ngay trước mặt cậu ta.
Tô Bạch gật gật đầu, sau khi Dục Hoa chuyển trường, Dục Hoa cũ vẫn được sử dụng, sau này Dục Hoa ở khu trường cũ chuyển thành trường cấp 3 Dục Hoa mới. Chỉ dùng thời gian bốn, năm năm, chất lượng dạy học cũng đã chen vào bốn vị trí đầu trong huyện, chỉ đứng sau trường trung học số 1, trường trung học số 4, trường trung học số 2 ở Qua huyện.
"Còn Bạch ca? Cậu được chuyển đến trường thi nào?" Điêu Lâm Quốc hỏi.
"Quên đi, được phân đến trường tiểu học số 6." Tô Bạch nói.
Qua Thành không lớn lắm, nhưng từ thành nam đến thành bắc, ngồi xe rất lâu.
"Ha ha." Trần Tuấn Châu nghe vậy cười ha ha, nói: "Tớ được phân đến Dục Hoa của cậu, cậu được phân đến trường tiểu học số 6 của tớ, Bạch ca, hai chúng ta quá có duyên nha!"
"Má, ai muốn hữu duyên với cậu? Muốn ăn đòn đúng không?" Tô Bạch cầm gậy, làm dáng muốn đánh.
Trần Tuấn Châu sợ hãi lập tức trốn phía sau Lý Cảnh, sau đó cầu xin tha thứ: "Không dám, không dám, tha cho tớ đi Bạch ca."
Sau vài lần chơi đùa và dạo phố.
Thật ra, dạo phố không chỉ có tình nhân, cũng có thể là anh em.
Tô Bạch đi cùng bọn họ, tâm trạng rất thoải mái.
Giống như là đang trở về cuộc sống lưu manh khi còn nhỏ, khi đó không chỉ có mấy người bọn họ đi trên đường, mà là một đám người.
Chỉ là mấy năm qua, người còn sót lại cũng chỉ có mấy người bọn họ mà thôi.
"Sau khi thi cấp 3 xong, mấy người các cậu định làm gì? Học tiếp hay nghỉ học?" Tô Bạch hỏi.
Với thành tích học tập của mấy người bọn họ, học tiếp, cũng chỉ có thể vào trường kém nhất là trường trung học số 9.
"Tiếp tục, vì sao phải nghỉ?" Tiếu Miểu nói: "Toàn bộ cấp 2 đều vượt qua được, chẳng lẽ không thể chịu đựng được cấp 3, sau đó là lăn lộn để nhận được cái bằng tốt nghiệp cấp 3 chứ?"
"Đúng đấy! Một đường đi tới, bên cạnh có bao nhiêu người rời đi? Kiên trì đến tốt nghiệp cấp 3, tớ chính là học sinh cấp ba duy nhất trong thôn chúng tớ. Thêm nữa, mấy người chúng tớ trông chờ trường trung học số 9 rất lâu rồi, nghe nói nơi đó là thiên đường lưu manh, chúng tớ đang muốn xông xáo một lần đây." Trần Tuấn Châu cười nói.
Tô Bạch lại hỏi: "Còn Điêu Tử thì sao?"
"Chắc chắn là học cấp 3, sau khi học xong cấp 3, tớ sẽ xem xem liệu tớ có thể học cao đẳng được không." Điêu Lâm Quốc nói xong thở dài một tiếng, nói: "Cha tớ trước đây không đi học nhiều nên tớ hi vọng có thể bước chân vào đại học để bù đắp lại những tiếc nuối của ông ấy, kết quả là tớ học không được tốt, thành tích lại kém như vậy, thật sự xin lỗi ông ấy. Do đó, tớ muốn thử xem tớ có vào học cao đẳng được không, cao đẳng cũng là đại học, coi như là hoàn thành giấc mộng của ông ấy rồi."
Đứa trẻ sinh ra trong gia đình nghèo phải tự lập từ sớm, mà những đứa trẻ nông thôn giống bọn họ phải tiếp tục đối mặt với sự lựa chọn cả đời khi gấn đến ngày tốt nghiệp cấp 2.
Giống như lời Trần Tuấn Châu nói, đừng xem nó chỉ là một trường cấp 2, những kiến thức bọn họ có được trên đường đã đủ bỏ rơi một đám người rồi.
Lấy Tô Bạch làm ví dụ, hắn bỏ rơi nhóm đầu tiên là nhóm trong thôn khi học xong lớp 5 liền ra ngoài theo cha mẹ làm công. Bỏ rơi nhóm thứ hai là nhóm trong năm thứ 2, trường tiểu học chuyển sang hệ sáu năm, sau đó là tốt nghiệp tiểu học và rời đi. Nhóm thứ ba chính là nhóm người bỏ học lớp 7 và lớp 8, mà nhóm thứ tư, chính là những người bỏ học lớp 9.
Đừng nhìn kiếp trước Tô Bạch chưa học hết lớp 9, nhưng trình đồ của hắn so với những người cùng lứa ở Tô gia thôn xem như là cao rồi. Ngoại trừ bác của hắn học đại học ra, những người khác đều là bỏ học từ năm lớp 9 đến Thâm Thành làm công, mà giống như đám người Trần Tuấn Châu sinh sống trong những ngôi làng khá nhỏ. Tới cấp 3 đã xem như là đứng đầu trong cùng tuổi.
Đừng nói thành tích của bạn kém đến bao nhiêu, có bằng cấp 3 là có thể để cho người khác tôn trọng bạn rồi.
Đây chính là lý do vì sao rất nhiều người có thành tích kém, lại còn muốn kiên trì tiếp tục học ở trường trung học số 9 để lấy được tấm bằng tốt nghiệp cấp 3.
"Đúng rồi Bạch ca, mấy tháng này gọi điện thoại cho cậu mấy lần không thấy bắt máy, gần đây cậu đang bận gì à?" Trần Tuấn Châu hỏi.
Liên quan với chuyện này, bọn họ đều rất buồn bực.
Trước đây, cứ cách một hai tuần là bọn họ hội tụ một lần, hoặc là đánh bi-a, hoặc là lên mạng, hoặc là mấy người cùng nhau ăn cơm và uống rượu.
Thế nhưng mấy tháng này, Tô Bạch rất ít đi. Lần cuối cùng hắn ra ngoài là vào buổi tối trước ngày Trần Tùng rời đi.
"Ôn tập bài tập, cùng với theo đuổi con gái." Tô Bạch cười nói.
"A? Bạch ca, cậu nói cậu ôn tập tớ còn tin, còn việc theo đuổi con gái? Là thật sao?" Trần Tuấn Châu kinh ngạc hỏi.
Đám người bọn họ, lưu manh không bao giờ thiếu bạn gái, đặc biệt là đám người lăn lộn như bọn họ. Thực tế, bọn họ làm quen với rất nhiều bạn học nữ, hơn nữa rất nhiều người đều có thành tích tốt trong lớp, vẻ ngoài còn xinh đẹp.
Nó tương ứng với câu đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu.
Mà bên trong vòng tròn của bọn họ, con gái thích Tô Bạch không ít, nhưng Tô Bạch chưa bao giờ nhắc đến bất kỳ ai.
"Thật, chờ theo đuổi được rồi, tớ dẫn cậu ấy đến gặp các cậu một lần." Tô Bạch cười nói.
"Được, đến lúc đó chúng tớ xin mời Bạch ca và chị dâu ăn cơm." Trần Tuấn Châu cười nói.
Tô Bạch gật gật đầu, sau đó cười nói: "Đến lúc đó, các cậu mang bạn gái của các cậu đến hội tụ cho đông vui."
Trước đây, đám người kia mỗi ngày đều cho hắn ăn cơm chó, chờ theo đuổi Khương Hàn Tô được rồi, nhất định phải làm cho bọn họ mở mang tầm mắt cái gì mới thật sự là cơm chó!
Những người bạn gái của bọn họ, người nào có thể so được với tiểu Hàn Tô nhà mình!
Thật sự nghĩ là có bạn gái là được khoe khoang đúng không?
Chỉ là, để cô bé này thích mình rất dễ, làm cho cô ấy mở miệng đồng ý làm bạn gái mình thì có hơi khó đây!
Cuộc đời của cô bé này quá bấp bênh, nhìn vào tấm gương của cha mẹ cô ấy, cô ấy sợ bị vứt bỏ, sau đó thương tâm, bởi vậy rất khó đồng ý làm bạn gái hắn sớm.
Tất cả phải đợi tới cấp 3 rồi tính, ngược lại cũng chỉ là câu đồng ý mà thôi, chỉ cần trong lòng cô ấy có hắn, Tô Bạch chờ bao lâu cũng được.
Tô Bạch suy nghĩ một chút, sau đó lại có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Hai người phải xa nhau bao lâu đây?
Hắn lại muốn gặp cô ấy rồi.
Thực sự là thấy quỷ, độc này lợi hại như vậy sao?
Lúc này mới chỉ trôi qua được một hai giờ, bản thân mình đã không nhịn được rồi, còn kỳ nghỉ hè sau khi thi cấp 3 xong thì làm sao bây giờ?
Sau kỳ thi cấp 3, những ngày cả hai không gặp nhau phải tính theo tháng.
Đây là lần đầu tiên từ khi đến trường, Tô Bạch ghét nghỉ hè đến thế.