Chương 288: Tớ không đói bụng

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:45:37

Tháng chín, tuy đã bước sang thu nhưng nhiệt độ của tiết trời vẫn chưa hạ xuống. Bởi vì ngày hôm nay có rất nhiều trường học khai giảng, chợ đêm trên đường phố trở nên náo nhiệt, phần lớn đều là học sinh đến đây vui chơi. Đương nhiên, trong số này có không ít cặp tình nhân nắm tay nhau đi dạo. Trên đường phố, trăng tròn treo cao, tiếng rao hàng liên tục vang lên. Tô Bạch ăn miếng đậu hũ thúi cuối cùng trong hộp, sau đó đem hộp vứt vào trong thùng rác. "Không phải cậu nói cậu không ăn sao? Tớ thấy trong hộp không còn miếng nào!" Tô Bạch nói. Hộp đậu hũ thúi trong tay Khương Hàn Tô đã sớm ăn xong và ném vào trong thùng rác rồi. "So với tưởng tượng của tớ còn dễ ăn hơn một chút." Khương Hàn Tô nói. "Cậu đúng là thành thật." Tô Bạch cười nói. Khương Hàn Tô từ trong túi lấy ra một tờ giấy, sau đó nhón chân lên, giúp Tô Bạch lau phần dầu còn dính trên miệng. Sau khi lau xong, cô sợ Tô Bạch nhìn sang nên quay đầu sang chỗ khác và xem như không có chuyện gì xảy ra. Tô Bạch mỉm cười, nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một quán bán trà sữa, hắn liền đi tới mua hai ly trà sữa, sau đó đưa cho cô một ly. "Vừa nãy trong bữa ăn, tớ bị mấy người bạn cùng phòng của cậu trách cứ, tớ phải mau mau nghĩ biện pháp giúp cậu mập lên mới được." Tô Bạch nói. "Không muốn, nào có ai thích người mập." Khương Hàn Tô vẫn không dám quay đầu lại nhìn thẳng vào hắn. Cô không quay đầu lại, nhưng Tô Bạch có thể đi qua bên trái để đối diện với cô. Sau đó nở nụ cười, nặn nặn khuôn mặt của cô và nói: "Tớ không biết người khác thế nào, nhưng nếu như đó là cậu, dù cậu có mập tớ vẫn thích, mũm mĩm, càng thêm đáng yêu hơn!" Khương Hàn Tô mím mím môi, yên lặng uống ly trà sữa. Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm giác câu nói Tô Bạch vừa mới nói là thật. Dù cho cô có mập thật sự, Tô Bạch cũng sẽ thích cô. "Tới mới quen một ông lão thầy thuốc, tuần sau tớ có thời gian, tớ sẽ dẫn cậu đi để ông ấy xem cậu một chút và để ông ấy cho cậu một ít thuốc đông y bồi dưỡng thân thể. Bây giờ cậu gầy như thế này, tớ thấy hơi lo." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô bây giờ không còn thỉnh thoảng ngất xỉu bởi vì bệnh hạ đường huyết giống như cấp 2 nữa, nhưng Tô Bạch vẫn rất lo sợ! Bất kể thế nào, hắn cũng phải để cô ấy khôi phục lại trạng thái của nửa năm trước. Ít nhất, sắc mặt khi đó so với hiện tại tốt hơn nhiều. Hiện tại giống như một tờ giấy vậy, Tô Bạch thật sự sợ gió vừa thổi liền đem cô ấy thổi đi mất. "Ừm." Lần này, Khương Hàn Tô không có từ chối, bởi vì cô biết từ chối không được, nếu như từ chối, còn có thể chọc Tô Bạch tức giận. Hơn nữa, cô bây giờ cũng rất sợ thân thể của mình sẽ xảy ra vấn đề. Khương Hàn Tô bây giờ, đối với tương lai tràn ngập hi vọng. Cô muốn cơ thể trở nên khoẻ mạnh để có thể cùng Tô Bạch sống tiếp những tháng ngày hạnh phúc. Cuộc đời của hai người họ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Lúc còn ở nhà hàng, bởi vì tiệc liên hoan bạn bè, rất ít người ăn thức ăn trên bàn ăn, gần như họ đều uống rượu. Bởi vậy, cả Tô Bạch cùng Khương Hàn Tô đều không ăn nhiều lắm. Bây giờ, khi đi được một lúc, mùi rượu tan biến, cái bụng bắt đầu đói cồn cào. "Cậu có đói bụng không?" Tô Bạch hỏi. "Không đói." Khương Hàn Tô lắc đầu. "Vậy cậu muốn ăn gì?" Tô Bạch hỏi. "Ăn gì cũng được." Khương Hàn Tô nói. "Ăn mì kéo được không?" Tô Bạch hỏi. "Được." Khương Hàn Tô nói. "Ưmm, tớ không đói bụng. . ." Tô Bạch nhìn cô và không nói gì. "Ưmm, có, có chút đói bụng." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. "Cậu đó, có chút đói bụng sao? Cậu cho rằng tớ thoải mái nói chuyện với người khác nên không có chú ý đến cậu đúng không? Toàn bộ bữa tiệc, cậu ngoại trừ ăn một ít rau ra thì không ăn bất kỳ món nào khác. Cậu nói xem, chỉ một bữa ăn mà cậu nhìn tớ làm gì, tớ chỉ uống chút bia nên không say đâu." Tô Bạch nói. "Lúc đó tớ ăn không được." Khương Hàn Tô nói. "Cậu lo tớ uống rượu đến điên cuồng phải không? Cậu vẫn sợ tớ uống say và không nhấc nổi tớ à? Cậu đừng lo, tớ uống say thì cậu cứ thả tớ ở đâu đó trên đất là được rồi, trong thôn có rất nhiều người làm như vậy lắm. Chờ đến sáng ngày hôm sau, tớ sẽ tự động tỉnh dậy thôi." Tô Bạch nói. "Cậu lại bắt nạt tớ, cậu biết rõ tớ sẽ không làm vậy mà." Khương Hàn Tô dừng bước, có chút oan ức nói. Tô Bạch nghiêm túc nhìn cô một cái, sau đó sờ lên trên khuôn mặt của cô và nói: "Cô bé ngốc." Năm đó, hình ảnh trong con hẻm nhỏ ngày hôm đó, Tô Bạch vĩnh viễn không bao giờ quên. Một người thiếu niên say rượu nằm trên đất, một cô thiếu nữ không biết ngã xuống đất bao nhiêu lần, cuối cùng cõng người thiếu niên vượt qua con hẻm nhỏ đen kịt để đi vào trong nhà. Tô Bạch kéo tay cô và đi vào trong một quán bán mì kéo. Kỳ nghỉ kéo dài hai tháng, Khương Hàn Tô chưa ăn mì kéo một thời gian rồi. Khương Hàn Tô thích ăn mì kéo, hắn biết. Sau khi dẫn cô ấy đi vào trong quán, Tô Bạch nói với ông chủ quán mì: "Ông chủ, cho hai tô mì kéo lớn." "Tô nhỏ là được rồi, tớ không ăn hết tô lớn, trước đó tớ còn ăn qua vài món khác nữa." Khương Hàn Tô nói. "Cậu ăn không hết, không phải còn có tớ sao? Phần còn thừa tớ ăn là được." Tô Bạch nói. "Ừm." Nghĩ đến cái bao tử của Tô Bạch, Khương Hàn Tô cũng không lo hắn ăn không hết. Trong khi chờ đợi, Tô Bạch lấy điện thoại di động ra và chơi Carrot Fantasy, mà Khương Hàn Tô không biết làm cái gì, cũng nghiêng đầu qua xem. Tô Bạch chơi được hai ván thì đưa điện thoại di động cho Khương Hàn Tô, nói: "Cậu chơi thử đi." "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, cầm lấy điện thoại di động và bắt đầu chơi. Chỉ là cô vừa cầm lấy điện thoại di động được vài phút, liền buồn bực trả điện thoại di động cho Tô Bạch. "Hơi khó!" Cô nói. "Nếu cậu vừa mới bắt đầu chơi đã vượt qua liền, vậy tớ thật sự phải cách xa cậu ra, tớ không muốn lấy một quái vật." Tô Bạch cười nói. Trò chơi này tuy đơn giản, nhưng Tô Bạch đã chơi trò chơi này đến những cấp độ khó nhất. Nếu Khương Hàn Tô chỉ cần xem vài lần đã có thể vượt qua ải, đó mới là chuyện lạ. Sau khi ăn mì kéo xong, hai người cầm tay nhau đi dạo trên các con phố xung quanh đây, chẳng mấy chốc đã đến lúc chia tay. Đến lớp 11, gần như có rất ít người sẽ lựa chọn ở lại ký túc xá trường học, nhưng Khương Hàn Tô chính là một trong số đó. Sắp đến thời gian đóng cổng trường rồi, Tô Bạch chỉ có thể dẫn Khương Hàn Tô đến cổng trường học, sau đó rời đi. Sau khi trở lại ngõ Hạnh Hoa, Tô Bạch tắm rửa sạch sẽ và ngồi trước máy vi tính. Tô Bạch đăng nhập vào QQ trong máy tính, không bao lâu, liền nhận được tin nhắn của Trần Đức. Phần lớn đều liên quan đến công việc, có lẽ là vì muốn cảm ơn, hoặc là nhìn thấy tiềm lực tương lai của Tô Bạch, hoặc là tin tưởng tương lai Tô Bạch có thể giúp hắn thực hiện giấc mộng của mình. Từ sau khi Trần Đức đến Tô Bạch, hắn dành hết toàn bộ tinh lực của mình để quản lý Tô Bạch. Tô Bạch nói với hắn rất nhiều lần, hắn nhất định phải nghỉ ngơi trong thời gian nghỉ, nhưng hắn vẫn kiên quyết báo cáo công việc hàng ngày đến Tô Bạch vào mỗi tối. Tô Bạch không khuyên nổi, cũng chỉ có thể nghe hắn báo cáo mỗi ngày vào mỗi tối. Còn may, thời gian một ngày không dài nên nội dung báo cáo của Trần Đức không có bao nhiêu, gần như chỉ vài phút là xong. Sau khi xem xong báo cáo, Tô Bạch gửi lại tin nhắn nghỉ ngơi sớm, sau đó đăng nhập vào Liên Minh Huyền Thoại và quay video giảng dạy Liên Minh Huyền Thoại. Cứ mỗi tháng Tô Bạch giảng dạy một lần, nhưng bởi vì kỹ thuật tinh xảo, hắn có thể thu hút rất nhiều người đến xem kỹ xảo. Hiện tại đã phát hơn một tiếng đồng hồ và lượng người xem đạt gần một triệu người. Bây giờ, hầu như mỗi lần phát lại đều đạt gần hai triệu người. Nếu như liên minh quảng bá ở trang chủ, thậm chí có thể đến ba triệu, con số này đã vượt xa những người quay video để dạy học trong cùng thời kỳ. Thời điểm Tô Bạch mở trang chủ Liên Minh Huyền Thoại, liền nhìn thấy rất nhiều người chỉnh sửa video của mình. Loạt ảnh đầu tiên là trang phục dân tộc của Teemo và Ezreal, tinh tế và trắng sáng. Tô Bạch nhìn thấy cái tiêu đề này thì ngẩn người, bởi vì hắn nhớ rõ hắn từng chơi qua trang phục dân tộc của Lee Sin vào năm ngoái. Không nghĩ tới, lần này lại bắt đầu một mùa mới, trang phuc dân tộc là một nhánh trang phục và một người chỉ sử dụng cho một anh hùng mỗi mùa. Nhưng Tô Bạch xem một chút các video phát lại gần đây, trong đó không thiếu người nghi ngờ sự gian lận nhằm mục đích tăng sự nổi tiếng. Bởi vì mấy video phát lại của Tô Bạch, chẳng hạn như Tryndamere mặc trang phục dân tộc và trang phục hoàng tử, cách biệt rất xa với những video tự giới thiệu trong cùng thời kỳ. Có video của Tô Bạch xuất hiện kỳ này, lượt xem của hắn thậm chí đột phá trăm vạn. Trong ghi chú video Tô Bạch có ghi, không phải vì nhận quảng cáo kiếm tiền, mà là vì quảng cáo cho quán mì Tô Bạch của mình. Hiện tại lượng người hâm mộ của hắn khá cao, lượt xem video đủ cao, hoàn toàn có thể lợi dụng video đi tuyên truyền rồi. Tô Bạch dự định mỗi kỳ đăng video sẽ chèn thêm ở giữa video đoạn quảng cáo giới thiệu quán mì Tô Bạch. Đương nhiên, việc quảng cáo tự nhiên không phải do Tô Bạch làm. Tuy hắn có thể biên tập và ghi âm được, nhưng muốn làm tốt, vậy thì cần phải tìm những người chuyên nghiệp để làm. Mà trong công ty vừa đúng có người chuyên môn làm những việc này, Tô Bạch ghi lại, ngày mai trực tiếp để anh ta làm là được. Rãnh rỗi đến phát chán, Tô Bạch muốn chơi Yasuo, sau khi tìm kiếm anh hùng rất lâu, hắn mới phát hiện sau năm 2014. Yasuo mới được ra mắt. Như vậy, cũng chỉ có thể tìm một bộ phim nào đó hắn chưa từng xem để xem, xem đến khi nào hắn thấy buồn ngủ, hắn mới trực tiếp tắt máy vi tính và lên giường.