Ba giờ chiều ngày 2 tháng 9 năm 2012.
Tô Bạch và Khương Hàn Tô đi vào trong phòng họp để bàn kịch bản.
Chỉ còn nửa ngày nữa là đến đêm gala, viết xong là không thể rời đi được.
Nhưng điều đó rất cần thiết, vì cần phải quen với từng dòng trong kịch bản.
Tô Bạch đại khái nhìn xuống bảng danh sách tiết mục đêm nay.
Thêm vào tiết mục biểu diễn của sĩ quan huấn luyện, tổng cộng có 24 tiết mục.
Theo nội quy của trường học, mỗi lớp đều phải có một tiết mục biểu diễn.
Mà trong đó có vài lớp có hai tiết mục.
Nam sinh rất ít, đây không phải gọi là ít, mà là ít đến mức đáng thương.
Trong số 24 tiết mục, tính cả sĩ quan huấn luyện thì chỉ có bốn tiết mục do nam sinh biểu diễn.
Ngoại trừ sĩ quan huấn luyện, còn có một bài hát của Tô Bạch, ban 13 có một bài tướng thanh*, ban 1 là đọc bài thơ diễn cảm cảm ơn sự khổ cực của sĩ quan huấn luyện.
*Tướng thanh là loại khúc nghệ, dùng câu nói vui, hỏi đáp hài hước để gây cười.
Từ đây, không khó nhìn ra được, nam sinh trong trường học hướng nội nhiều hơn nữ sinh.
Số nữ sinh mỗi ban đăng ký tiết mục không ít, và số người được chọn là những tiết mục giáo viên cảm thấy khả quan.
Trong số những tiết mục của nữ sinh, phần lớn là ca múa. Trong số đó, Tô Bạch còn nhìn thấy cái tên Thẩm Dao.
Mà những bài hát trong đó, do sự bùng nổ của chương trình The Voice Trung Quốc trong tháng bảy năm nay, rất nhiều bài hát đều có ở chương trình The Voice.
Khương Hàn Tô trước đây đã từng lên sân khấu rồi, nhưng thời gian rất ngắn.
Người dẫn chương trình xen kẽ trong suốt buổi biểu diễn, nên cô ấy vẫn còn hơi lo lắng.
Ngay lúc này, cả hai liên tục đọc kịch bản, chỉ vì sợ phát âm sai lời thoại.
Ngay cả Khương Hàn Tô, người có kinh nghiệm ở phương diện này rồi cũng như thế, có thể tưởng tượng được sẽ căng thẳng như thế nào khi đứng trước nhiều người.
"Dừng chút đi." Tô Bạch đưa một bình nước suối cho cô ấy.
"Ừm." Khương Hàn Tô nhận nước suối, sau đó uống một ngụm.
"Cậu nói xem, nếu buổi tối nay tớ đọc sai thì làm sao bây giờ?" Khương Hàn Tô căng thẳng hỏi.
"Đọc sai thì đọc sai, có sao đâu, một buổi gala cấp 3 mà thôi, chẳng sao cả." Tô Bạch nói.
Đối với Tô Bạch, nó chẳng là gì, mặc dù đọc sai lời thoại đối với hắn mà nói cũng không có ảnh hưởng gì.
Hơn nữa, nếu như ngay cả hắn cũng căng thẳng, Khương Hàn Tô chắc chắn sẽ càng căng thẳng hơn.
"Đây là lần đầu tiên cậu dẫn chương trình, cho dù cậu có đọc sai thì mọi người cũng sẽ bỏ qua cho cậu thôi."
Tô Bạch cười nặn nặn gương mặt của cô ấy: "Bởi vì Hàn Tô nhà ta lớn lên xinh đẹp như vậy, lại còn đáng yêu nữa chứ."
"Đừng nắm, coi chừng giáo viên nhìn thấy." Khuôn mặt Khương Hàn Tô ửng đỏ nhỏ giọng nói.
Bọn họ ngồi ở phía sau phòng họp để tập lời thoại, phía trước vẫn có không ít học sinh và giáo viên.
Cách đó không xa, ở phía trước họ, có hai học sinh ban 13 đang tập lời thoại tướng thanh.
"Kết thúc đêm nay là chúng ta được nghỉ. Chúng ta trực tiếp về nhà đi, cậu cũng đừng về ký túc xá ngủ, trong túc xá không có điều hòa, cậu ngủ không thoải mái đâu. Hơn nữa, cậu đã liên tục một tuần không về rồi, một mình tớ ngủ ở đó cảm thấy không mấy dễ chịu." Tô Bạch vô cùng đáng thương nói: "Rất cô đơn."
Sau khi kết thúc đêm gala tối nay là bắt đầu kỳ nghỉ.
Cấp 3 và cấp 2 không giống, buổi tối học sinh nội trú không muốn ở ký túc xá ngủ cũng có thể trực tiếp về nhà.
Dù sao trong trường học vẫn có không ít người thành phố ở lại trong trường.
"Ừm." Khuôn mặt Khương Hàn Tô một mảnh ửng đỏ, nhỏ bé không thể nhận ra, gật gật đầu.
"Cả người cậu có thấy đau không?" Tô Bạch hỏi.
"Không đau." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
"Nói thật cho tớ biết." Dưới bàn, bàn tay Tô Bạch cầm lấy tay cô ấy, sau đó nhẹ nhàng nặn nặn.
"Bây giờ, ngay cả tớ còn cảm thấy toàn thân đau nhức, cậu không cảm thấy đau sao?" Tô Bạch hỏi.
Mấy ngày nay học quân sự xong lại ngủ và nó diễn ra liên tục, toàn thân từ trên xuống dưới không đau mới lạ.
Tô Bạch cũng như thế, Khương Hàn Tô làm sao không đau được cơ chứ.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không lên tiếng.
"Bắt đầu kỳ nghỉ, chúng ta ở nhà nghỉ ngơi thật tốt và không đi đâu hết." Tô Bạch nói.
Hiện tại hắn rất muốn ôm Khương Hàn Tô, sau đó thoải mái nằm trên ghế sô pha.
Nghe Tô Bạch nói xong, khuôn mặt Khương Hàn Tô càng đỏ hơn.
Cô dùng tay nặn nặn lại tay Tô Bạch, sau đó nhỏ giọng nói: "Ừm, đọc kịch bản đi."
"Được." Tô Bạch nhìn đôi má hồng trên khuôn mặt cô ấy và cười nói.
Sau đó, hai người lại học lời thoại kịch bản thêm một lúc.
Đến bữa cơm tối, chuông báo tan học vang lên, Tô Bạch chậm rãi vươn vai, sau đó nói với Khương Hàn Tô: "Đi ăn cơm thôi."
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, thu hồi kịch bản.
Trải qua những lần đối đáp với nhau, Khương Hàn Tô gần như có thể ghi nhờ mà không cần viết.
Vì thế, tâm lý lo lắng cũng bớt đi một phần.
"Đi đâu ăn?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Quá mệt rồi, không ăn ở bên ngoài, chúng ta ăn ở căn tin trường đi. Trong thẻ ăn của cậu còn tiền không?" Tô Bạch hỏi.
"Còn." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: "Ngày hôm qua mới nạp thêm một trăm."
Tuy những ngày này cô đều cùng Tô Bạch ăn cơm, nhưng thời gian buổi tối còn cần dùng thẻ ăn đi lấy nước, bởi vậy, cô mới nạp thêm một trăm đồng.
"Vậy thì đi tới căn tin ăn, tớ còn chưa từng ăn ở căn tin trường trung học số 1 đấy, để xem ở đó đồ ăn thế nào." Tô Bạch cười nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Hai người đứng dậy, cùng nhau đi đến căn tin trường.
Căn tin trường thì gần, quán cơm bên ngoài thì xa.
Hiện tại chân của hắn vẫn còn đau, Tô Bạch thực sự không muốn bước đi nhiều.
Tính cả thời gian trước khi trọng sinh, đã mười mấy năm hắn không có mệt như thế.
Hiển nhiên, không chỉ có một mình Tô Bạch có suy nghĩ ấy.
Vì thế, sau khi bọn họ đến căn tin trường, phát hiện học sinh trong căn tin trường vô cùng nhiều.
Có một hàng ngắn, Tô Bạch muốn Khương Hàn Tô ngồi để một mình hắn đi đến xếp hàng, kết quả là cô gái này không đồng ý.
Đến cuối cùng lại biến thành hai người đồng thời xếp hàng, Tô Bạch chỉ biết dở khóc dở cười.
Đúng là, cần thiết lắm sao?
Hai người cùng nhau chịu tội đỡ hơn chỉ có một người chịu tội?
Nhưng để hắn ngồi, sau đó để một mình Khương Hàn Tô đứng lâu như vậy đi lấy cơm, bản thân hắn không làm được.
Sau khi lấy cơm xong, hai người tìm vị trí ngồi xuống.
Bên cạnh có vài nam sinh đang khoác lác nói chuyện nhưng khi nhìn thấy Tô Bạch và Khương Hàn Tô đến, họ trực tiếp ngượng ngùng cúi đầu và không ai nói gì, bắt đầu yên lặng ăn cơm cho xong.
Khương Hàn Tô thắt bím và mặc trang phục rằn ri, thực sự là quá xinh đẹp rồi.
Bọn họ có lẽ chỉ dám từ xa liếc mắt nhìn, ở khoảng cách gần, tự nhiên không dám ngẩng đầu nhìn.
Con gái càng giỏi, con trai sẽ càng tự ti.
Tô Bạch lắc đầu mỉm cười, nhìn thấy bọn họ, như là nhìn thấy bản thân mình trước đây.
Nhưng không đúng lắm, bản thân mình từng có lá gan so với bọn họ hình như còn lớn hơn đôi chút.
Trong căn tin, thỉnh thoảng có vài nam sinh liếc mắt nhìn Khương Hàn Tô.
Tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng trong lòng bọn họ nhất định lưu lại hình ảnh ấy rất nhiều năm.
Trong vài năm, mười mấy năm sau trôi qua, bọn họ vẫn như cũ nhớ tới, trong đợt học quân sự cấp 3 năm đó, có một con gái ăn mặc quân trang, rất đẹp, khiến nhiều người kinh ngạc.
Dù là Tô Bạch hay là Khương Hàn Tô, rất nhiều lần nhận được ánh mắt thế này.
Cho nên hai người vẫn lặng lẽ ăn cơm, đều không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
Đúng lúc ấy, Thẩm Dao đột nhiên cầm đồ ăn đi tới.
"Bạn học, tớ có thể đổi chỗ ngồi với cậu được không?" Cô ấy nhìn về một nam sinh bên cạnh Tô Bạch cười hỏi.
"A? Ừm, được." Nam sinh kia ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Dao, đỏ mặt cầm đồ ăn rời đi.