Đặt điện thoại di động xuống, Khương Hàn Tô nhào vào lòng Lâm Trân khóc, lệ rơi đầy mặt.
Trong cuộc tình này, cho tới nay, Khương Hàn Tô là người sợ tổn thương nhất.
Nhưng đâu ai ngờ, cuối cùng người bị tổn thương lại là Tô Bạch.
Hơn nữa, sự tổn thương này, chính là do một tay mình tạo thành.
Lúc này, Tô Bạch nhất định rất tức giận, rất khó chịu.
Nhưng Khương Hàn Tô ngay trước mặt Lâm Trân nói lời chia tay, vậy thì khẳng định thật sự chia tay rồi.
Có mấy lời một khi nói ra, không thể rút lại được
"Con gái ngoan, đừng khóc nữa, mẹ làm tất cả những thứ này cũng là vì muốn tốt cho con." Lâm Trân lau lau nước mắt cho con gái mình.
Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên, nước mắt không ngừng rơi, khóc thút thít nói: "Mẹ, sau này con sẽ không bao giờ yêu ai nữa, sẽ không bao giờ."
Ở độ tuổi này, yêu một người nhiều như vậy, cũng coi như là không có tiếc nuối rồi.
Tương lai, cô sẽ thành thành thật thật nghe lời mẹ, học tập thật chăm chỉ và thi đậu vào một trường đại học thật tốt, tiếp đến là ngày ngày làm việc.
Đời này, xem như chỉ có thế thôi.
Khương Hàn Tô lúc này đã lập xong kế hoạch cho tương lai của mình.
Nhìn hai mắt đẫm lệ của Khương Hàn Tô, tim Lâm Trân như bị đao cắt.
Từ khi con mình đi học đến bây giờ, một lần nữa Lâm Trân nhìn thấy con mình khóc sau nhiều năm.
Nhìn vết sưng một bên mặt của con gái mình, Lâm Trân hỏi: "Đau không?"
"Đau." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: "Không phải mặt đau, mà tim con đau."
Lâm Hồ, Tô gia thôn.
"Ông chủ, lấy một bao thuốc lá." Tô Bạch đi vào một quầy bán tạp hóa trong thôn.
"Thuốc lá gì?" Một ông lão bán thuốc lá trong cửa hàng hỏi.
"Haorizi." Tô Bạch nói.
Haorizi là loại thuốc lá rẻ nhất họ bán ở đây, chỉ cần năm đồng tiền.
Bởi vì nó rẻ nên loại thuốc lá này rất cay.
Tô Bạch hút một hơi, sau đó bắt đầu ho sặc sụa.
Lâu rồi không hút, hơn nữa trước đây hút loại thuốc lá tốt hiệu Chunghwa, khi hút điếu thuốc rẻ tiền này, tự nhiên cảm thấy có hơi không khỏe.
Cảm xúc bây giờ của Tô Bạch rất không tốt.
Nhớ lại những lời Khương Hàn Tô nói hồi nãy, nó đã ảnh hưởng không nhỏ đến tâm tình của hắn.
Tuy hắn không biết đến cùng là đang xảy ra chuyện gì, nhưng một khi Khương Hàn Tô dùng điện thoại di động gọi cho hắn và chính thức nói ra lời chia tay, vậy thì tuyệt đối là lời thật lòng.
Cô ấy là kiểu người con gái rất nghiêm túc với tình cảm của bản thân, một khi nói ra chắc chắn sẽ làm được.
Điều này khiến cho Tô Bạch có chút tức giận, từ lúc trọng sinh tới nay, hắn tự hỏi bản thân hắn đã làm đủ tốt, quan tâm cô ấy đủ nhiều, luôn nghe lời và chiều chuộng cô ấy hết mực.
Nhưng khi mối quan hệ rơi vào tình trạng nguy hiểm, đến cả nguyên nhân cô ấy cũng không nói ra, mà chỉ nhẹ nhàng nói ra lời chia tay.
Nhưng Tô Bạch không phải kẻ ngốc, có thể làm cho Khương Hàn Tô vào lúc này tuyệt tình như thế, cũng chỉ có thể là mẹ của cô ấy mà thôi.
Lúc Khương Hàn Tô nói ra lời chia tay, Tô Bạch liền biết rồi.
Chuyện gì nên đến rồi sẽ đến, Lâm Trân phát hiện mối quan hệ giữa hai người.
Thật ra, mấy tháng nay, Tô Bạch thường hay nói muốn đi đến nhà Khương Hàn Tô nói về chuyện cầu hôn hay sao.
Nhưng đó chỉ là nói giỡn, bởi vì cả hai người bọn họ đều biết, một khi Lâm Trân phát hiện mối quan hệ giữa hai người, tuyệt đối sẽ là một tai nạn.
Với một người từng trải như Lâm Trân, điều quan trọng nhất của Khương Hàn Tô hiện tại chính là thi đậu vào một trường đại học tốt, tuyệt đối không cho phép bọn họ yêu đương.
Một khi bị phát hiện, ngay cả Tô Bạch cũng không thể nghĩ ra được biện pháp nào hay.
Bởi vì Lâm Trân không làm gì sai trong việc này cả, bà ấy chỉ muốn con gái của mình tập trung vào việc học, tương lai có thể dựa vào năng lực của bản thân mà sinh tồn trên thế giới này.
Trong thời đại này, một người thi đậu vào một trường đại học tốt, người cùng thôn đều có thể đến ăn mừng uống rượu, mở tiệc linh đình. Thi đậu đại học đồng nghĩa với tương lai sau này sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, đồng nghĩa với việc một người đã bước chân ra khỏi thôn nhỏ.
Một người mẹ như thế, ai có thể nói được đây?
Bởi vì phần lớn cha mẹ trong thôn nếu đặt ở vị trí của bà ấy đều sẽ làm như vậy.
Theo kế hoạch ban đầu của Tô Bạch, trước tiên là theo đuổi được Khương Hàn Tô, rồi đến khi học xong cấp 3 lại công khai quan hệ của bọn họ.
Đến lúc đó, Lâm Trân cho dù có phản đối thì cường độ phản đối cũng tuyệt đối nhỏ hơn nhiều.
Hơn nữa Tô Bạch cảm thấy lấy thủ đoạn của Khương Hàn Tô, chỉ cần cô ấy thi xong đại học, tuyệt đối có thể làm cho Lâm Trân đồng ý.
Thế nhưng Lâm Trân phát hiện quá sớm, lúc này Khương Hàn Tô mới mười sáu tuổi, mới lên lớp 10. Ở độ tuổi này, chỉ cần Lâm Trân muốn thành tích học tập của Khương Hàn Tô không bị ảnh hưởng, bất luận Tô Bạch nói ra những lời tốt đẹp đến mức nào, toàn bộ đều không có tác dụng.
Hơn nữa, đối với Tô Bạch bây giờ, phiền toái nhất không phải là Lâm Trân, mà là Khương Hàn Tô.
Cô bé này trước kia vì lời hứa hẹn với mình mà không màng đến cơ thể không tốt của mình và chạy đến gặp hắn. Như vậy, một khi cô ấy hứa với Lâm Trân, hứa sẽ không yêu đương, hứa bản thân cô ấy sẽ chia tay, cô ấy tuyệt đối sẽ giữ lời hứa đó. Khương Hàn Tô không phải hắn, hắn có thể không giữ lời hứa, xem lời hứa như gió thoảng mây bay, nhưng Khương Hàn Tô thì khác, một khi đã hứa sẽ chắc như đinh đóng cột.
Hơn nữa, cô ấy còn hứa với người quan trọng nhất của cô ấy là Lâm Trân.
Tuy Tô Bạch cảm giác được, trong lòng Khương Hàn Tô đã có một vị trí dành riêng cho mình, nhưng nó chưa đủ lớn để có thể so được với Lâm Trân.
Trong lòng Khương Hàn Tô, cô ấy có thiên hướng nghiêng về Lâm Trân nhiều hơn.
Tô Bạch đã biết từ sớm, hắn từng lo lắng có thể xảy ra chuyện như vậy, thậm chí còn để Khương Hàn Tô kiên trì không chịu thua.
Nhưng mọi thứ trên thế giới này, đều không phải chỉ cần bạn kiên trì là có thể làm được, cũng không phải là bạn muốn làm gì thì làm cái đó được.
Giống như bây giờ, Tô Bạch không thể đi Khương thôn, một khi hắn đi tới Khương thôn, Lâm Trân tuyệt đối sẽ liều mạng với hắn.
Đến thời điểm đó, Khương Hàn Tô sẽ càng thêm khó chịu vì bị kẹt giữa hai người.
Tô Bạch càng suy nghĩ càng thêm rối, hiện tại không biết nên làm gì.
Biện pháp giải quyết tốt nhất chính là cứ để mọi thứ y nguyên như vậy, sau đó chờ đến khi học cấp xong cấp 3 thì bản thân mình một lần nữa theo đuổi cô ấy.
Thế nhưng ba năm quá lâu, Tô Bạch lại không muốn như vậy.
Hơn nữa, trong bụng Tô Bạch hiện tại có một ngọn lửa không cách nào phát tiết ra được.
Bất luận như thế nào, lần chia tay này, người làm tổn thương hắn chính là Khương Hàn Tô.
Thà cô ấy giải thích một chút, nói rõ nguyên nhân cho hắn biết, Tô Bạch sẽ không tức giận giống như bây giờ.
Kết quả là bình tĩnh ném tiếp một câu cậu đừng làm phiền tớ là có ý gì?
Nếu như độ tuổi trong tâm Tô Bạch bị rút lại mười năm, là một người trẻ tuổi ngông cuồng, Tô Bạch tuyệt đối sẽ nói một câu chia tay thì chia tay, cậu cho rằng ông đây quan tâm đến cậu nữa à?
Sau đó hai người giống như hai đường thẳng song song với nhau, không thể liên lạc với nhau lần nào nữa.
Chỉ có chờ thời gian trôi đi, qua thêm vài năm, đợi đến khi số tuổi lớn hơn nữa, mới cảm thấy hối hận vì sự kiêu căng tự mãn vào năm đó.
Mỗi người mỗi tính, lòng tự ái của Tô Bạch không kém hơn Khương Hàn Tô bao nhiêu.
Nhờ vào trọng sinh mà Tô Bạch trở nên trưởng thành hơn mà thôi.
Cái gì là trưởng thành? Một ít người trẻ tuổi sẽ thấy hối hận vì những việc bản thân làm, đó chính là trưởng thành.
Hút hết điếu thuốc, Tô Bạch trở về nhà.
Những ngày tiếp theo trôi qua trong sự buồn chán, trước kia hắn cai nghiện thuốc lá, giờ thì bùng phát trở lại.
Bởi vì hắn phát hiện, chỉ khi hắn hút thuốc, những phiền muộn trong lòng mới giải tỏa một ít.