Ngày hôm sau, mặt trời lên cao.
Tô Bạch thức dậy, phát hiện Khương Hàn Tô không có ở đây.
Mặc áo ngủ đi ra cửa phòng, hắn mới nhìn thấy cô ấy đang bận việc trong nhà bếp.
Đọc sách, nấu ăn, đi dạo phố cùng Tô Bạch, một ngày của Khương Hàn Tô cũng rất đơn giản.
Đây chính là lối sinh hoạt đơn giản nhất và cũng là thứ mà cô hằng trông ngóng.
Từ khi Khương Hàn Tô không cho Tô Bạch đi vào nhà bếp, Tô Bạch không còn bước vào đó.
Cô ấy thích làm gì thì cứ để cô ấy làm, hiếm có một người bạn gái đức hạnh như thế.
Không, cô ấy sẽ trở thành nàng dâu nhanh thôi.
Một tuần sau, kỳ nghỉ đông cuối cùng cũng đến.
Hai người ngồi chuyến tàu cao tốc quay về Bạc Thành, rồi từng người quay trở về nhà của mình
Lần này, Tô Bạch không có ý định để Khương Hàn Tô ở lại Bạc Thành hoặc Qua Thành một vài ngày, ngày cưới của hai người đã được ấn định cả rồi, thời gian tiếp theo sẽ có rất nhiều chuyện cần phải làm.
Tô Bạch dự định hôn lễ trong thôn năm nay chỉ mời những người bạn và họ hàng trong thôn đến chung vui, chờ đến khi hai người tốt nghiệp đại học thì sẽ tổ chức hôn lễ trong thành phố, rồi mới mời các doanh nhân và bạn bè của hai người.
Tổ chức hôn lễ ở trong thôn, Tô Bạch dự định tổ chức kiểu Trung Quốc. Còn ở trong thành phố thì tổ chức kiểu Tây.
Sau khi trở về vài ngày, Tô Bạch làm việc liên tục gần như phát điên.
"Con định đặt bao nhiêu bàn? Năm mươi bàn đủ không?" Cha Tô Bạch hỏi.
"Năm mươi bàn khẳng định không đủ, con định đặt trước ba trăm bàn. Nếu như không đủ bàn thì bổ sung thêm, khách đến tham dự sẽ không nhận lễ từ họ." Tô Bạch nói.
Tô Bạch kết hôn vốn không phải là vì kiếm tiền, hơn nữa Tô Bạch đã nghĩ đến với thân phận hiện tại của mình, ngày hôm đó kết hôn nhất định sẽ đến rất nhiều người. Ngay cả những người hắn không quen biết, cũng muốn cùng mình làm quen, hoặc là muốn thể hiện thành ý. Họ chắc chắn sẽ đến.
Nếu như nhận lễ những người chính bản thân hắn còn không quen biết thì rất khó đáp trả lễ lại cho họ vào một ngày nào đó.
"Họ hàng gần cũng không nhận sao?" Mẹ Tô Bạch hỏi.
"Không nhận, toàn bộ không nhận." Tô Bạch nói.
Hôm nay đã là ngày 24, còn hai ngày nữa là đến ngày 26.
Ngày 25, dựa theo tập tục trong thôn, hôn lễ đã bắt đầu rồi.
Lúc chạng vạng tối, tiếng kèn Xô-na chúc mừng đã vang lên trong thôn.
Lúc này, một đại gia đình đã tụ họp trong nhà, bao gồm cả mấy người cô người dì Tô Bạch đều đến giúp lo liệu trước ngày hôm nay.
Đối với họ mà nói, Tô Bạch kết hôn, xem như là chuyện lớn nhất trong năm nay rồi.
Hai năm qua, có người nào mà không nhận được sự giúp đỡ từ Tô Bạch.
Đối với những người thân từng chăm sóc hắn khi còn nhỏ, Tô Bạch không bao giờ quên.
Trong lúc mọi người đang thảo luận về chuyện hôn lễ vào ngày mai, một mình Tô Bạch đi ra ngoài.
"Em thế nào, căng thẳng không?" Tô Bạch gọi điện thoại cho Khương Hàn Tô.
"Căng thẳng sắp chết rồi, hay là, hay là chúng ta dời qua sang năm làm được không?" Khương Hàn Tô nói.
"Được!" Tô Bạch cười nói.
"Anh giỏi làm, làm thì làm cả rồi, lúc này mà hủy bỏ, sẽ lãng phí rất nhiều tiền." Khương Hàn Tô nói.
"Chỉ cần em không muốn, chút tiền này không đáng bao nhiêu, anh sẽ chờ đến ngày em tự nguyện gả cho anh, miễn cho sau này em nói anh ép em." Tô Bạch cười nói.
"Tô Bạch, anh thật đáng ghét." Khương Hàn Tô nói.
"Đáng ghét? Tức là em không muốn gả cho anh, vậy thì anh hủy vậy." Tô Bạch nói.
"Em không có nói." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy em có muốn gả cho anh hay không đây?" Tô Bạch cười hỏi.
"Muốn." Khương Hàn Tô nói xong, nói: "Hừ, chẳng có gì đáng xấu hổ, da mặt em không mỏng lắm đâu."
"Vậy em gọi một tiếng chồng nghe xem nào." Tô Bạch nói.
"Không gọi, còn chưa kết hôn." Khương Hàn Tô nói.
"Còn nói da mặt không mỏng, người ta từ lúc xác nhận quan hệ, cũng đã gọi hai tiếng vợ chồng không biết bao nhiêu lần rồi." Tô Bạch nói.
"Em không nói chuyện với anh nữa, em còn có việc phải làm." Khương Hàn Tô nói.
"Không cho tắt máy, em phải gọi một tiếng cho anh nghe, nếu không thì anh không vui." Tô Bạch nói.
"Chồng." Khương Hàn Tô nói xong, trực tiếp tắt điện thoại.
Tô Bạch mỉm cười và cất điện thoại di động vào trong túi, đùa giỡn với tiểu Hàn Tô một chút, khiến tâm trạng của hắn tốt hơn!
Tiểu Chanh Chanh ở cách đó không xa đang chơi pháo.
Trải qua nhiều năm, Tiểu Chanh Chanh cũng đã dần lớn hơn.
Thực sự là năm tháng không tha một ai!
Tô Bạch đi tới ôm cô bé lên, nói: "Qua thêm vài năm nữa là anh không thể ôm em được rồi."
"Anh Mộng Thành chỉ biết nói dối, đến cả chị Hàn Tô anh còn ôm lên được, em nhỏ hơn chị ấy nhiều, làm sao có thể không ôm được cơ chứ." Tiểu Chanh Chanh nói.
"Hả?" Tô Bạch á khẩu, không biết trả lời như thế nào mới đúng.
Tuy Khương Hàn Tô rất nhẹ, nhưng Tiểu Chanh Chanh chắc chắn còn nhẹ hơn cô ấy nhiều.
"Em còn nhỏ, không thể nghiêm túc." Tô Bạch nói.
"Anh là một người lớn, không thể nói dối." Tiểu Chanh Chanh nói.
"Em thật giống như bà nội, miệng lưỡi sắc bén." Tô Bạch nói.
Trong đại gia đình nhà hắn có thể chia thành hai kiểu người, một kiểu người thì giống như bà nội Tô Bạch, kiểu người này khéo ăn khéo nói, người đại biểu là Tô Sắc, dượng hai Tô Bạch cùng với Tô Bạch. Còn kiểu kia thì giống với ông nội Tô Bạch, trầm tính thành thật, ít khi mở miệng nói chuyện, nhưng thành tích học tập lại rất tốt, người đại biểu là cha của Tô Bạch, dì hai Tô Tuệ, anh họ Tô Bạch.
Mà Tô Bạch sỡ dĩ có thành tích tốt như vậy, hoàn toàn là nhờ vào việc hắn trọng sinh, hơn nữa còn nhờ theo đuổi được Khương Hàn Tô. Nếu không có Khương Hàn Tô, dựa theo những mong muốn khi trọng sinh, hắn chỉ muốn học lên đại học và không cần biết nằm trong đợt tuyển sinh nào, chỉ cần học là được, chỉ cần trải nghiệm cuộc sống đại học mà hắn chưa từng trải qua trước đây.
"Giống bà ngoại không phải tốt sao?" Tiểu Chanh Chanh hỏi.
"Ừ. Về sau sẽ không bao giờ chịu thiệt." Tô Bạch cười nói.
Chưa kể, chỉ cần người sở hữu tính cách này của bà nội đều không bao giờ chịu thiệt.
"Mộng Thành, Tiểu Chanh Chanh, ăn cơm thôi." Mẹ hắn từ trong nhà gọi ra.
"Dạ. Con biết rồi, con đến ngay." Tô Bạch ôm Tiểu Chanh Chanh vào trong nhà và đặt xuống.
Người trong nhà rất nhiều, Tô Bạch trực tiếp đặt món ăn từ trong huyện, bao gồm hôn lễ chính thức sang năm, cũng chuyên môn đến huyện đặt tiệc chiêu đãi.
Trên trấn cũng có, nhưng đắt nhất chỉ 600 đồng một bàn, Tô Bạch đặc biệt vào trong huyện đặt trước một ngàn đồng một bàn.
Với mức giá ở đây, 600 đồng một bàn đã đủ để chiêu đãi rồi.
Một ngàn đồng một bàn thì có tổng cộng khoảng hơn ba mươi món, riêng món canh thôi cũng đã mười mấy món rồi.
Người đến chính là khách, Tô Bạch đương nhiên sẽ không thể hời hợt được.
Ở trong thôn, hai mươi, ba mươi bàn có nghĩa là gia đình khá giả và khách tương đối nhiều.
Thế nhưng, theo đánh giá của Tô Bạch, ngày mai ba trăm bàn, chỉ nhiều không ít.
Bởi vậy, Tô Bạch liền mượn vài nhà hàng xóm xung quanh để chiêu đãi khách.
Xem như là đem gần phân nửa Tô gia thôn đều mượn hết.
Ba trăm bàn, theo cách tính một bàn mười khách, tức là ba ngàn người.
Ở trong huyện không nhanh bằng trấn được, nếu chuẩn bị xong rồi mới đem đến đây thì không thể kịp được.
Bởi vậy, sáng sớm ngày 25, có mấy chục đầu bếp nổi tiếng từ trong huyện đến, đặc biệt dựng bếp nấu ăn trước của nhà Tô Bạch và nấu ngay tại chỗ.
Đương nhiên, việc bưng món ăn lên cũng là do họ làm, Tô Bạch đặt trước một lần nhiều bàn như vậy, bọn họ bao hết.
Tám giờ sáng ngày 26, từng vị khách bắt đầu tới.
Đến sau mười giờ, đường chính vào thôn đã chật kín ô tô.
Đến 12 giờ, Tô Bạch lấy kiệu lớn tám người khiêng rước Khương Hàn Tô trở về nhà.
Lúc này, từng tiếng pháo vang lên, Khương Hàn Tô đội mũ phượng khăn che mặt, từ bên trong kiệu đi ra.
Thời khắc này, nhìn Khương Hàn Tô sáng chói giống như tiên tử, tất cả mọi người như ngừng thở, thì ra trên đời này lại có một cô gái xinh đẹp như vậy.
Thời xa xưa, mũ phượng khăn che mặt là lễ phục xuất giá của người con gái nhà giàu.
Nhưng Khương Hàn Tô, sao không phối được mũ phượng khăn che mặt đây?
Ở trong mắt Tô Bạch, trên đời này không có gì quan trọng hơn người con gái bên cạnh hắn.