Chương 76: Ánh trăng

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 14:48:36

Tô Bạch thật sự rất muốn mau mau đến cấp 3! Bởi vì khi đó Khương Hàn Tô sẽ mặc đồng phục học sinh, dáng vẻ của cô ấy nhất định rất đẹp. Cấp 2 của bọn họ không có đồng phục học sinh, nhưng những trường cấp 3 trọng điểm trong huyện hay trong thành phố đều có. Sau khi Tô Bạch ngồi xuống, lấy ra bài thi tiếng Anh và bắt đầu làm bài tập. Bắt đầu tuần trước, bài thi bọn họ làm càng lúc càng nhiều, thêm vào đó là những bài thi trong kì nghỉ, trung bình mỗi tuần phải làm từ hai đến ba bài thi môn tiếng Anh. Bảy giờ tối, Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô đi vào một tiệm lẩu. - Quá... quá đắt đi, chúng ta ăn đại cái gì đó ở bên ngoài là được rồi. - Thấy Tô Bạch gọi rất nhiều món ăn, phần lớn đều là thịt, Khương Hàn Tô lên tiếng nói. Bữa cơm này phải hơn trăm đồng, đối với Khương Hàn Tô thì đây là mấy tháng sinh hoạt phí của cô ấy rồi. - Thân thể cậu quá yếu, tôi mang cậu đến đây là vì muốn giúp cậu cải thiện thể chất cơ thể. Tô Bạch cười, sau đó nói: - Cậu là vợ tương lai của tôi, là người cùng tôi đi hết quãng đời này, tôi không thể để cậu luôn ốm yêu như vậy được? Còn nữa, cậu giúp tôi ôn tập bài tập, nếu như thành tích trước đây của tôi chỉ có thể học tới lớp 9. Như vậy, chờ sau tôi ôn tập xong hết, tôi sẽ có thể đậu vào rất nhiều trường cấp 3 trọng điểm, cái này phải tốn bao nhiêu tiền mới được đây? Nếu như trường trung học số 1 nói chỉ cần bỏ ra mấy vạn là có thể học, vậy tôi tin sẽ có vô số phụ huynh học sinh bỏ tiền cho con cái mình vào học, so với những gì cậu làm cho tớ, thì bữa ăn này có đáng là gì? - Hơn nữa, toàn bộ đều là những món tôi gọi nên tôi là người trả tiền, cũng không thể không ăn mà bỏ đi được? - Tô Bạch nói. Tô Bạch chỉ sợ cô nàng này từ chối, vừa gọi xong đồ ăn là hắn trực tiếp đến quầy thanh toán trả tiền toàn bộ các món ăn hắn gọi. Thân thể Khương Hàn Tô bị suy nhược nên cần phải ăn nhiều thịt bổ dưỡng. Như vậy mới có ích cho thân thể của cô ấy. Tô Bạch định dẫn cô ấy đi ăn lẩu mỗi tuần, đáng tiếc là bây giờ hắn không thể sống trong phòng trọ bên ngoài trường để tự mình nấu ăn và hầm xương bò cho cô ấy. Đó mới là thức ăn đại bổ. - Lần này thôi nha. - Món ăn đã gọi xong, bỏ đi thì rất là lãng phí, nhưng sau này Tô Bạch dẫn cô ấy đến đây ăn cơm, chắc chắn cô ấy không chịu. Chưa kể quan hệ của hai người còn chưa đến trình độ kia. Coi như là đến, cô ấy cũng không muốn để cho Tô Bạch xài tiền phung phí. Đối với cô ấy, cơm ăn no là được, không cần biết có dinh dưỡng hay không bởi vì nó không quan trọng cho lắm Tô Bạch cười, nói: - Được. Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, Tô Bạch chỉ cần trả tiền trước, không sợ Khương Hàn Tô không ăn. Tô Bạch gắp chút thịt bỏ vào trong nồi lẩu đang sối, thịt chín thì hắn gắp ra bỏ vào trong chén cô ấy. Có lẽ là vẫn còn nóng, Khương Hàn Tô ăn một miếng, sau đó le lưỡi một cái, nói: - Quá nóng. - Vậy cậu vừa ăn vừa thổi, như vậy sẽ không còn nóng nữa. - Tô Bạch cười nói. - Ừm. - Khương Hàn Tô dùng đũa kẹp một miếng thịt, sau đó dùng miệng nhẹ nhàng thổi rồi mới cho vào trong miệng. Sau khi đưa miếng thịt vào miệng, cô ấy ngẩng đầu lên thì thấy Tô Bạch nhìn cô ấy không chớp mắt. Khuôn mặt Khương Hàn Tô ửng đỏ, lát sau ăn không thổi nữa. Khương Hàn Tô ăn rất ít, một đống đồ ăn Tô Bạch gọi, kết quả là có hơn phân nửa chui vào trong bụng của hắn. May là cơ thể hiện tại của hắn không giống với cơ thể sau này của hắn. Nếu đổi thành cơ thể Tô Bạch sau này, hắn nào dám giống như hiện tại ăn quá nhiều thịt. Hai người ăn xong rồi cùng nhau rời khỏi tiệm lẩu, Tô Bạch tới bên cạnh quầy tạp hóa mua hai bình sữa chua. Sau khi ăn nồi lẩu xong và uống thêm bình sữa chua sẽ rất tốt cho dạ dày. Nồi lẩu có nhiệt độ cao, đầy đủ nguyên liệu cay mặn nên rất dễ kích thích dạ dày và ruột, dễ gây tổn thương đến niêm mạc đường tiêu hóa. Vì vậy, uống một bình sữa chua sau khi ăn lẩu có thể bảo vệ niêm mạc đường tiêu hóa. Sữa chua có chứa vi khuẩn axit lactic, có thể axit hóa khoang ruột, ức chế sự phát triển của vi khuẩn có hại và làm giảm tác dụng sản sinh độc tố trong đường ruột, do đó phòng ngừa các triệu chứng như tiêu chảy và đau bụng. Đây cũng là kinh nghiệm mà Tô Bưu có được sau khi ăn vô số nồi lẩu ở kiếp trước. Tô Bạch đưa cho Khương Hàn Tô một bình sữa chua, hắn cũng không có uống liền mà là xem bao bì. Sữa chua này là sữa chua Y Lợi do Châu Kiệt Luân làm người phát ngôn, bao bì màu xanh, phía trên có quả táo, phía dưới là Châu Kiệt Luân mang tai nghe và ra hiệu. Tô Bạch cắm ống hút và hút một hơi, là vị táo xanh chua ngọt đã lâu chưa uống, uống rất ngon. - Vừa ăn xong cơm, bây giờ trở về ngồi không tốt cho cơ thể, chúng ta đi dạo thôi. - Tô Bạch cười nói. - Ừm. - Khương Hàn Tô gật gật đầu. Mặt đất hồi xuân, vạn vật khôi phục, gió xuân tháng ba thật ấm áp. Những chồi non mới của cây liễu bên đường cũng đã mọc ra lá non mới, hai người cùng nhau đi dạo trên hành lang bên bờ sông Qua, ếch và ve sầu kêu lên không ngừng. Tô Bạch đi bên cạnh Khương Hàn Tô, rất muốn cầm bàn tay của cô ấy. Thế là, hắn thật sự đưa tay tới. Hết cách rồi, hắn muốn nhịn, nhưng không nhịn được. Nếu không nhịn được, vậy không bằng thử xem. Nhưng tay của hắn vừa mới chạm vào và cảm nhận được bàn tay trắng mịn đang sợ hãi, sau đó cô ấy liền rút tay khỏi đầu ngón tay của hắn. Khuôn mặt Khương Hàn Tô ửng đỏ, không dám đi song song cùng hắn nên đi chậm lại nửa nhịp. Tô Bạch quay đầu lại nhìn cô ấy, cười nói: - Nhịn không được, lần sau tôi không làm vậy. - Thật đấy. Tô Bạch nhẹ giọng nói: - Có cậu đi bên cạnh, tôi cảm thấy rất ấm áp. Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói: - Tôi... Tôi có thể đứng lại, nhưng nếu cậu lại chạm tôi, tôi... tôi sẽ đi về trước đó. - Ừm. Tô Bạch gật gật đầu, cười nói: - Thật sự là tôi nhịn không được, khung cảnh này quá ấm áp, nghĩ đến là tôi càng cảm thấy hạnh phúc, là do tôi quá tham lam. Trải qua chuyện lần trước, vốn không nên vội vàng. Chỉ là tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng chỉ cần ở bên cạnh cô ấy, đặc biệt là chỉ có hai người và muốn làm gì đó với cô ấy. Có lẽ là hắn thật sự thích nó đến tận xương tủy, bằng không lấy định lực của Tô Bạch, chắc chắn sẽ không bao giờ mất kiểm soát được. Kiếp trước, Tô Bạch luôn đối mặt với hơn vạn người khán giả, đều có thể bình tĩnh được, nhưng khi đối mặt với cô ấy thì lại rất khó làm được điểm này. Thực sự là bị trúng độc của nha đầu này rồi, quan trọng là độc này, bản thân mình càng uống càng không biết mệt. Khương Hàn Tô trở lại bên cạnh hắn một lần nữa, hai người một lần nữa sánh vai nhau đi. Lần này, Tô Bạch không hề làm gì cả, cứ như vậy cùng cô ấy đi dạo vòng quanh sông Qua. Cho dù thành phố nhỏ xa xôi có muôn vàn thứ không tốt, nhưng trên đầu cô vẫn là một bầu trời sao vẫn tỏa sáng. Ánh trăng như nước, muôn ngàn vì sao điểm xuyến, dù là sau này hay là hiện tại, đây là thứ mà những thành phố lớn không có được. Trong bụi cỏ bên sông, có rất nhiều đom đóm đang bay múa. Đây là ánh sáng cuối cùng của chúng nó, bởi vì mấy năm sau, cả Qua Thành này đều không còn lấy một con đom đóm nào nữa. Buổi tối, người ra ngoài đi dạo không ít, nhưng phần lớn đều là những bác trai bác gái ở lại đây để trông con. Qua Thành là một thành phố rất bình dị, bởi vì nơi này ngoại trừ trẻ con ra, còn lại là người lớn tuổi. Người thanh niên có lý tưởng, mà lý tưởng mang ý nghĩa rời khỏi quê hương. Cách đó không xa, có một bác gái đang múa bài "Ánh Trăng Bên Hồ Sen" của Phượng Hoàng Truyền Kỳ trên quảng trường. Bài hát này rất dễ nghe, chỉ là nghe càng nhiều càng thấy không hay, vì bản thân bài hát là như vậy rồi.