Biển rất trong xanh và cát biển rất mịn màng.
Bởi vì là bãi biển riêng, xung quanh rất sạch sẽ.
Hai người cởi giầy, đem giầy đặt một bên, sau đó đi trên bờ biển.
Khương Hàn Tô không còn mặc chiếc váy dài đến mắt cá chân giống như ngày xưa nữa, mà là mặc một chiếc váy màu trắng dài đến đầu gối được làm bằng vải voan.
Nó vừa đủ dài và cũng chỉ đến đầu gối thôi, cho nên không sợ bị sóng biển làm ướt.
Hai người đi qua, trên bờ biển lưu lại hai dấu chân một lớn một nhỏ, nhưng sóng biển đánh qua, đều khôi phục lại như vẻ ban đầu.
Ánh mặt trời chiếu bóng hai người xuống mặt biển, kéo rất dài rất dài.
Đi vào trong nước biển, Khương Hàn Tô dùng chân đá đá nước biển, nói: "Trước đây em từng nghĩ, chuyện hạnh phúc nhất trên đời, chính là có thể sau khi tốt nghiệp đại học xong, kiếm tiền mua một căn nhà trong thành phố. Sau đó đưa mẹ em đến ở cùng, không còn vì ba mà buồn rầu nữa. Khi đó, em cảm thấy, đây chắc chắn là chuyện hạnh phúc nhất trên đời rồi."
"Từ trước đến nay, em chưa hề nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày như hôm nay. Em vẫn luôn cảm giác mình ít phúc, sợ đây là một giấc mơ. Em không quan tâm những thứ diễn ra trong giấc mơ, em chỉ sợ khi tỉnh lại, không còn anh ở trên thế gian này." Khương Hàn Tô nói.
"Nếu như đây là mơ, vậy giấc mơ của em thật kỳ lạ. vì sao lại xuất hiện một người chồng nghiện chân đến mức như thế. Vì thế, dựa vào cái này, có thể nhìn ra được, tiểu Hàn Tô nhà ta cũng là một người biến thái đó nha?" Tô Bạch cười hỏi.
"Em không có biến thái." Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, nói: "Em, lúc đầu em không nên, không nên. . ."
"Không nên cái gì?" Tô Bạch cười hỏi.
"Không nên để anh chạm vào chân em. Và như thế, anh sẽ không trở thành một người được voi đòi tiên." Khương Hàn Tô nói.
"Giống như năm đó anh theo đuổi em, anh mặc kệ em có đồng ý hay không, cuối cùng em vẫn bị rơi vào tay giặc." Tô Bạch cười nói.
Đối với lời nói của Tô Bạch, Khương Hàn Tô chỉ trả lời một tiếng hừ!
Hai người đi đến khi mệt thì tùy tiện cùng nhau ngồi xuống trên bờ cát.
Cơn gió biển mang vị mặn thổi tới, Khương Hàn Tô như nhớ ra cái gì đó.
Cô chợt hát lên một bài hát.
Ngàn vì sao thắp sáng bầu trời, mặt biển kia muôn trùng sóng vỗ
Gió đêm mang theo vị mằn mặn, thổi tan chút hơi ấm còn sót lại giữa anh và em
Không đủ tin tưởng lẫn nhau hay giữa hai ta xuất hiện rạn nứt
Tại sao giờ đây chúng ta lại xa lạ thế này
Chạy dọc theo bờ biển, tìm kiếm hòn đảo thuộc về riêng đôi ta
Rất nhiều những câu hỏi, có lẽ với em giờ chẳng còn quan trọng
Lâu rồi mình không tâm sự, cũng rất lâu rồi không còn ôm ấp
Đành mở quyển sách tìm kiếm câu trả lời. . .
Đây là bài hát Chòm Sao Trên Sách của Hứa Tung
Lúc cô ấy hát lên, Tô Bạch cũng ngân nga theo.
Sách cung hoàng đạo nói rằng chúng ta không hợp nhau
Chòm Kim Ngưu của anh chẳng thể nào sánh bước cùng em
Chỉ có thể tự an ủi mình cho rằng chỉ là sự trùng hợp
Người viết sách kia sao có thể hiểu được câu chuyện giữa hai ta. . .
"Đây là bài hát anh đã hát cho em nghe trong ngày sinh nhật lần đầu tiên của em." Khương Hàn Tô nói.
"Ừm." Tô Bạch gật gật đầu, nói: "Câu chuyện của hai ta, người viết sách kia sao có thể hiểu được. Hàn Tô, anh kể cho em nghe một câu chuyện xưa."
"Câu chuyện gì?" Khương Hàn Tô nghiêng đầu hỏi.
Tô Bạch chỉ vào trán cô, rồi ôm cô vào trong lòng, cười nói: "Nói là câu chuyện, thật ra cũng không phải là câu chuyện."
Tô Bạch kể về câu chuyện kiếp trước của hắn, kể về lần đầu gặp gỡ năm lớp 7, kể về ba năm thầm mến thời cấp 2, kể về hắn bởi vì câu trong sách tự có hoàng kim ốc, trong sách tự có nhan như ngọc nên hắn quyết định đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp, kể về việc hắn sống trong một quán nét nhỏ ở Thượng Hải, ngày ngày cày thuê cho người khác, kể về ngày hôm đó có một người con gái đột nhiên tự kết thúc sinh mạng của mình vào năm mười sáu tuổi. . .
Tô Bạch dừng một chút, rồi kể về chức quán quân khi hắn đánh giải chuyên nghiệp, kể về mỗi đếm đều nhớ đến cô gái ấy, kể về ngày hôm đó bởi vì say rượu mà trở lại năm 2012. kể về ngày tan học, có một cô gái nâng một chồng bài tập, đi tới trước mặt hắn. . .
Đến lúc hắn kể xong, khuôn mặt của cô gái kia đầy nước mắt.
"Vì thế, em không cần lo được lo mất đâu, càng không cần nghĩ đến chuyện anh sẽ bỏ em." Tô Bạch mỉm cười, nói: "Bởi vì anh thích em, anh thích em hai kiếp, cả hai kiếp."
Đây là bí mật được Tô Bạch giấu ở nơi sâu nhất trong lòng hắn. Lúc này, trên bờ biển cho có hai người, Tô Bạch đem bí mật này kể hết cho người hắn yêu nhất và tin tưởng nhất.
"Cho nên, có những lúc, anh càng sợ mọi thứ chỉ là một giấc mơ." Tô Bạch nói.
"Tô Bạch." Khương Hàn Tô bỗng nhiên gọi.
"Hả?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trực tiếp hôn môi Tô Bạch.
Một lúc lâu, môi rời môi.
Khương Hàn Tô nghiêm túc nói: "Đây không phải là giấc mơ."
"Đúng vậy!" Tô Bạch lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, nói: "Đây không phải là giấc mơ."
"Nhưng anh không nghĩ tới, em lại có thể chấp nhận nó nhanh như vậy." Tô Bạch cười nói: "Trước đây, anh còn suy nghĩ, nếu như đem bí mật này nói cho em biết, em có khó chấp nhận không. Dù chấp nhận, nhưng khẳng định em sẽ để anh chứng minh cho em thấy anh là người trọng sinh."
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Là thật hay giả, em có thể cảm nhận được."
"Đúng vậy là thật hay giả, tự bản thân biết là được." Tô Bạch đưa tay nhẹ nhàng phủi phủi những hạt cát dính trên chân cô, nói: "Đồ khóc nhè, lần này em sẽ không còn lo được lo mất nữa chứ?"
"Không đâu." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Anh phủi hết cát rồi, lát nữa đi về nó lại dính lên chân em, trừ phi anh cõng em về."
"Quá nặng, anh cõng không nổi!" Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô lắc lắc cánh tay của hắn, làm nũng nói: "Cõng đi mà."
"Để anh cõng em cũng được." Tô Bạch nói bên tai: "Trừ phi, lát nữa quay về em mang tất chân và váy ngắn cho anh xem."
Khương Hàn Tô lập tức đỏ bừng mặt, nói: "Này, ở đây cũng có loại tất chân đó à!"
"Anh mua rồi, đang nằm trong vali đó, có cả trắng và đen." Tô Bạch nói.
"Lưu manh." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Mặc hay không mặc đây? Không mặc thì anh không cõng em đâu!" Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: "Mặc."
Tô Bạch đứng dậy, cũng không có cõng cô, mà là ôm cô lên.
"Đi thôi, ôm vợ về nhà thôi." Tô Bạch cười to một tiếng và ôm cô đi xuyên qua từng đợt từng đợt sóng biển để về lại biệt thự.
"Anh, anh đi ra ngoài trước đi!" Nhìn Tô Bạch ngồi ở trên giường nhìn cô, Khương Hàn Tô ngại ngùng nói.
"Chúng ta nhìn thấy nhau nhiều rồi mà? Anh chỉ muốn nhìn em mặc, ngày hôm nay nói cái gì anh cũng không đi." Tô Bạch lộ ra dáng vẻ của một tên lưu manh nói.
Tô Bạch như vậy, Khương Hàn Tô thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể từ trong vali tìm đôi tất đen và một cái váy ngắn, sau đó nhanh chóng mặc vào.
Sau khi Khương Hàn Tô mặc vào xong, Tô Bạch liền đưa tay đặt lên đùi của cô.
Tay Tô Bạch vuốt ve đôi chân của cô, bắt đầu từ đùi cho đến các ngón chân được bao bọc trong tất chân đen.
Sau đó, Tô Bạch nhào tới.
"Đừng, đang là ban ngày đấy!" Khương Hàn Tô xấu hổ nói.
Tô Bạch đứng dậy, đóng cửa sổ và kéo rèm cửa sổ lại, sau đó nói: "Bây giờ là buổi tối rồi.". . .
Bởi vì đều cùng thuộc Châu Á, ẩm thực Việt Nam khá giống với ẩm thực Trung Quốc.
Buổi trưa, hai người đi ăn cơm Tàu ở bên ngoài. Đến buổi tối, Tô Bạch đem vỉ nướng trong phòng chuyển đến bờ cát bên ngoài.
Đây là thứ Tô Bạch yêu cầu nhân viên khách sạn chuẩn bị từ trước, bao gồm các nguyên liệu cần thiết cho món nướng.
Tô Bạch cho than vào đốt lửa, Khương Hàn Tô thì lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra.
Sắc trời dần về chiều tối, những tia nắng còn sót lại của ánh mặt trời như một dải lụa đỏ tung bay trên mặt biển dần dần chìm xuống.
Toàn bộ mặt biển bị nhuộm thành một màu đỏ, một lúc lâu sau thì nhìn thấy mặt trời rơi xuống biển.
Cách đó không xa, có vài con chim hải âu đang bay thì ngừng lại như muốn vớt mặt trời lên khỏi mặt nước.
Tô Bạch bỗng nhiên nghĩ đến một câu của Vương Bột,"Ráng chiều với chiếc cò cô độc đang bay, làn nước thu với bầu trời mênh mông một màu."
"Thật đẹp!" Khương Hàn Tô ngơ ngác nhìn.
Khung cảnh này so với lúc họ nhìn mặt trời lặn ở trên núi càng đẹp hơn.
Tô Bạch dùng điện thoại di động, chụp liên tiếp vài tấm ảnh Khương Hàn Tô hòa cùng với cảnh sắc xung quanh, sau đó cười nói: "Không đẹp bằng em."
"Không cho phép anh nói linh tinh, em làm sao có thể so được với khung cảnh này!" Khương Hàn Tô tức giận nói.
Tô Bạch đem bức ảnh vừa chụp cho cô xem, nói: "Cảnh đẹp, người cũng đẹp, bổ sung lẫn nhau."
Hắn cười nói: "Hình ảnh trên bức ảnh này, càng đẹp hơn cái hình ảnh trước mắt nữa."
"Người xưa có câu tú sắc khả xan*, câu nói này không đúng lắm. Nếu như nói tú sắc thật sự có thể ăn được, như cảnh tượng trước mắt này, không nên đói bụng mới đúng." Tô Bạch nói.
*Tú sắc khả xan: là một câu thành ngữ của Trung Quốc, ý bảo đẹp đến nỗi nhìn ngắm cũng đủ no rồi không cần ăn cơm.
"Người ta đang nói đến ý cảnh, sao có thể là sự thật!" Khương Hàn Tô cười nói.
"Đúng đấy, nếu mọi chuyện là sự thật, chẳng có gì thú vị cả." Tô Bạch cũng cười nói.
Chờ đến khi lửa than hừng, Tô Bạch đặt đồ ăn lên giá nướng.
Lúc này, trời đã tối hẳn, hai người tựa lưng vào nhau, trước mắt là đồ ăn ngon, phía trước là biển rộng tuyệt đẹp.
Trên mặt Khương Hàn Tô mang theo ý cười, nhìn người đàn ông bên cạnh đang không ngừng dùng tay lật qua lật lại nguyên liệu nấu ăn trên giá nướng.
Đây hẳn là chuyện hạnh phúc nhất trời đời phải không?
Thì ra, hắn đã cứu mạng mình.