"Tô Bạch, cậu ấy đi ra ngoài lâu như vậy rồi, sao giờ còn chưa về nữa, chẳng lẽ là không tìm được phòng vệ sinh." Cùng mẹ nói chuyện một lát, Khương Hàn Tô lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện Tô Bạch đã đi ra ngoài gần một tiếng đồng hồ, không khỏi có chút lo lắng.
Tô Bạch có về sớm hay không, chắc chắn là không, nếu như về sớm, hắn nhất định gọi điện thoại cho cô rồi.
"Mẹ, con đi ra ngoài tìm cậu ấy." Khương Hàn Tô nói.
"Ừ, đi đi, rồi hai đứa cùng quay trở về khách sạn, ngày mai các con còn phải đến trường, bây giờ không còn sớm nữa." Lâm Trân nói.
Bây giờ cũng đã hơn tám giờ rồi, thời gian đúng là không còn sớm.
"Mẹ, buổi sáng ngày mai tan học con lại đến thăm mẹ." Khương Hàn Tô nói.
"Còn tới làm gì? Buổi sáng ngày mai mẹ xuất viện rồi, mẹ thấy sức khỏe của mẹ hiện đang rất tốt, không cần con đến." Lâm Trân nói.
"Quan trọng là thời gian con dành cho việc học, bất kể Tô Bạch có đối xử tốt hay là đang giả vờ với con, chỉ cần con có thể thi đậu vào một trường đại học tốt, đến cuối cùng các con có chia tay nhau, sau này con cũng có thể tìm được một công việc tốt, sống bằng sức mình." Lâm Trân nói.
"Mẹ, sau này mẹ đừng có nói mấy lời như vậy nữa." Khương Hàn Tô kẹp lại góc chăn giúp Lâm Trân, nói: "Con nghe mẹ nói vậy, con đau lắm."
Không thể chia tay được, đời này không thể cùng Tô Bạch chia tay.
Bởi vì như vậy, cô sẽ rất khó chịu.
"Được rồi, mẹ không nói nữa được chưa, chỉ cần con hiểu là được." Lâm Trân nói.
Khương Hàn Tô cầm lấy hộp đựng thức ăn, mở cửa, chuẩn bị ra bên ngoài tìm Tô Bạch.
Nhưng cô vừa mới đóng cửa phòng bệnh lại, liền nhìn thấy Tô Bạch cười tủm tỉm đứng ở cửa nhìn cô.
"Câu chuyện cậu kể nghe rất hay, tớ nghe đến say mê luôn rồi." Tô Bạch cười nói.
"Câu, câu chuyện gì?" Nhìn thấy Tô Bạch đứng ở cửa, khuôn mặt Khương Hàn Tô liền đỏ lên, nghĩ đến câu chuyện vừa nãy mình kể ở trong phòng, hắn nghe được toàn bộ rồi.
"Câu chuyện cầm tay đó mà!" Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô nghe vậy, xấu hổ và đi lên đánh hắn mấy cái.
"Được rồi, không nói nữa, không nói nữa." Tô Bạch cười và kéo cô ấy vào trong lòng mình.
Lúc ôm cô ấy rời khỏi bệnh viên, giữa bầu trời lại có tuyết nhỏ rơi xuống.
Quả nhiên, thời gian trên dự báo thời tiết hầu như đều chính xác.
"Tớ còn chưa ăn no, làm sao bây giờ đây?" Tô Bạch tội nghiệp hỏi.
Lâm Trân không có ăn nhiều trong mấy ngày nay nên hôm nay Khương Hàn Tô đặc biệt chuẩn bị món bánh trôi mẹ cô thích, một hộp bánh trôi họ còn chưa ăn ở khách sạn gần như đều chui vào trong bụng Lâm Trân cả rồi, Tô Bạch và Khương Hàn Tô chỉ ăn được vài cái.
Lúc làm, Khương Hàn Tô nghĩ nên làm thêm một ít, nhưng Tô Bạch thì cho rằng Lâm Trân sẽ giống trước đây, ăn không thấy ngon miệng, chỉ ăn một vài cái là không ăn tiếp, đâu ngờ tối nay lại ăn nhiều đến thế.
Nhưng ăn được có nghĩa là cơ thể đang hoàn toàn khỏe mạnh.
Chỉ là, điều này làm cho Tô Bạch và Khương Hàn Tô ăn bữa tối không cảm thấy no.
"Tớ mời cậu ăn sủi cảo." Khương Hàn Tô từ trong túi móc ra mười mấy tờ tiền mặt một trăm đồng.
"Tiền ở đâu vậy?" Tô Bạch trừng mắt nhìn, mười mấy tờ, đúng là không ít nha.
"Buổi trưa mẹ tớ cho tớ, nói là bằng bất cứ giá nào cũng phải trả lại cho cậu." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy tiền này tớ nhận." Tô Bạch đưa tay ra.
"Ừ." Khương Hàn Tô không do dự, đưa tiền cho hắn.
"Cho dễ vậy sao?" Tô Bạch hỏi.
"Nếu cậu muốn, nhiều hơn nữa tớ vẫn cho." Khương Hàn Tô nói.
"Nếu không cho được thì sao?" Tô Bạch cười hỏi.
"Được. Chỉ cần tớ làm việc chăm chỉ, sau này nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền." Khương Hàn Tô nói.
"Hừ, tớ không tin, hiện tại cậu đã có thể làm được, tương lai tớ nhất định có thể làm được." Khương Hàn Tô hừ lạnh nói.
Tô Bạch nặn nặn mũi của cô, cười nói: "Hiện tại tớ có được tất cả những thứ này cũng không phải hoàn toàn dựa vào sự cố gắng."
"Vậy cậu dựa vào cái gì?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
Tô Bạch mỉm cười, không nói.
Cao Sơn đã trở lại làm việc ở Tô Bạch, cho nên ngay từ ngày 10, Tô Bạch cũng đã để Cao Sơn mang đồ của Khương Hàn Tô ở Khương thôn đến.
Khương Hàn Tô cần mang sách vở chăn mền, Tô Bạch không có những thứ đó.
Sách vở của hắn đều ở ngõ Hạnh Hoa, lúc ăn tết hắn không có mang về nhà.
Buổi sáng ngày 16, Tô Bạch giúp Khương Hàn Tô mang toàn bộ đồ về ký túc xá, rồi hai người cùng nhau đến phòng học.
Mười giờ sáng ngày 16 bắt đầu học lại, thời điểm Tô Bạch và Khương Hàn Tô đến, học sinh trong phòng gần như đến đông đủ cả rồi.
Đây là học kỳ cuối của lớp 11, học xong học kỳ này, liền chính thức bước vào giai đoạn đếm ngược đến ngày thi đại học.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt mùa xuân hoa nở, đã đến tháng ba.
Vào một ngày đầu tiên của tháng 3 năm 2014. sự kiện tấn công khủng bố vào nhà ga xe lửa ở Côn Minh đã gây chấn động toàn thế giới.
Sự kiện này khiến cho 29 người tử vong, 143 bị thương.
Ngay sau sự kiện này, an ninh được tăng cường trên toàn quốc, đặc biệt là trường học.
Trước đây, trường học cũng chỉ có người lớn tuổi canh cổng, nhưng bây giờ tăng thêm hai bảo vệ, đồng thời đều được trang bị gậy cảnh sát và các thiết bị khác.
Chuyện ở Côn Minh, xem như là một lời nhắc nhở cho toàn quốc.
Tô Bạch nửa tháng này không có chuyện gì để làm và hắn xem như trở thành học sinh của Khương Hàn Tô rồi, bị Khương Hàn Tô quản lý, học chương trình học mà năm ngoái hắn còn thiếu.
"Khương lão sư, làm xong rồi." Tô Bạch đem bài tập đã làm xong trong quyển vở bài tập của mình đưa cho cô ấy.
Những câu này đều là do Khương Hàn Tô tự cho đề, không thể không nói, có hơi khó.
Sau khi Khương Hàn Tô chấm bài xong, tức giận đến mức không thèm phản bác cái danh xưng Khương lão sư, hỏi: "Cậu làm mười câu sai hết ba câu? Không phải cậu nói cậu học hết rồi sao?"
"Mười câu mà làm được bảy câu là tốt lắm rồi? Ai bảo cậu cho câu hỏi khó làm chi." Tô Bạch nói.
"Khó mới tốt, nếu không thì đến thời điểm thi đại học vừa hay gặp phải dạng câu hỏi này thì phải làm sao?" Khương Hàn Tô nói xong, đem quyển vở bài tập đặt ở trước mặt của hắn, rồi ghé sát người lại gần hắn, bắt đầu giảng giải lại cho hắn biết hắn sai ở đâu và sai chỗ nào, vì sao lại sai, làm như thế nào mới đúng, Tô Bạch ngửi mùi hương thơm nhàn nhạt trên người cô gái đang bên cạnh hắn và nghiêm túc nghe giảng.
Khương Hàn Tô tự mình học đã đủ mệt rồi, mình cần phải tập trung lắng nghe mới được.
Bởi vì mình không tập trung nghe, cô ấy sẽ không giống với các giáo viên khác từ bỏ hắn, mà sẽ tiếp tục giảng đi giảng lại cho hắn nghe, cho đến khi nào hắn học được mới thôi.
Cô ấy là kiểu người không dễ dàng từ bỏ, rất có tiềm chất của một người giáo viên, nhưng cô ấy chỉ có thể là giáo viên dạy Tô Bạch thôi, nếu là giáo viên dạy những người khác, cô ấy sẽ không nghiêm túc như vậy.
Ngày hôm nay là thứ bảy ngày mùng 1 tháng 3.
Cho nên ngày hôm nay họ không ở trong trường, mà đang ở nhà Tô Bạch thuê trong ngõ nhỏ.
Nửa tháng qua, chỉ cần là ngày nghỉ, Khương Hàn Tô đều sẽ đi đến ngõ nhỏ.
Cô ấy không cần thiết phải giấu diếm, cũng không sợ bị người ta phát hiện, bởi vì cô đã đem chuyện tìm cảm giữa cô và Tô Bạch kể cho Lâm Trân nghe rồi.
Khương Hàn Tô trước đây thận trọng như vậy là sợ Lâm Trân biết.
Khương Hàn Tô trải qua nửa tiếng giảng giải, Tô Bạch cuối cùng cũng coi như hiểu được mấy câu hỏi khó này.
Nhìn Khương Hàn Tô dùng dây cột tóc màu hồng nhạt buộc tóc đuôi ngựa, Tô Bạch đưa tay ra và tháo dây cột tóc của cô.
Không có dây cột tóc, thế là, một mái tóc dài bồng bềnh của cô xõa ra xung quanh.
Khương Hàn Tô quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Làm gì thế?"
Tô Bạch mỉm cười, nói: "Thật đáng yêu."
Tô Bạch giả vờ đưa tay buộc lại tóc cho cô, sau đó đưa đầu tới, rồi đột ngột hôn cô một cái.
"Cái này xem như là phần thưởng cậu đã giúp tớ bổ túc." Tô Bạch nói.
"Vậy sau này cậu đừng có để tớ bổ túc cho cậu lại nữa." Khương Hàn Tô bĩu môi nói.
Tô Bạch nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ sáng.
"Đi, đi ra ngoài chơi một chút đi, khó lắm mới có một ngày trời không lạnh." Tô Bạch nói.
Thời tiết trong khoảng thời gian trước rất lạnh, ngày nghỉ họ chỉ đành ở trong nhà có điều hòa, không dám đi ra bên ngoài.
Vào tháng ba, mặt trời ló dạng, thời tiết trở nên ấm áp hơn.
"Ừm." Khương Hàn Tô đầu tiên là gật gật đầu, sau đó nói: "Nhưng cậu phải buộc tóc lại cho tớ trước, tớ không muốn đi ra ngoài với mái tóc bù xù."
Nói xong, Khương Hàn Tô đem dây cột tóc đưa cho Tô Bạch.
"Cậu nghĩ tớ muốn cho người khác nhìn à, tiểu Hàn Tô đáng yêu như vậy, tự nhiên chỉ có thể để cho một mình tớ nhìn." Nói xong, Tô Bạch nhận lấy dây cột tóc, cột mái tóc dài bù xù của cô thành đuôi ngựa.
Khương Hàn Tô từ lúc buộc tóc đuôi ngựa, cũng đã chuyển từ phong cách dễ thương đáng yêu, sang phong cách nhẹ nhàng khoan khoái và rất phù hợp với một học sinh giỏi giang.
Cả hai thu dọn vài món đồ, rồi cùng nhau đi ra cửa.
Tô Bạch sợ làm mất chiếc chìa khóa, sau khi khóa cửa xong, liền đem chìa khoá đưa cho Khương Hàn Tô.
Đi ra cửa, Khương Hàn Tô rất tự nhiên đi tới ôm lấy cánh tay Tô Bạch.
Trong nhà ẩm thấp, mới vừa bước ra cửa, mặt trời chiếu vào người vô cùng ấm áp và rất thoải mái.
Hai người giống một đôi tình nhân bình thường, cùng nhau đi dạo phố.
Dần dần, họ đi tới trước một rạp chiếu phim gần đó.
Nhìn thấy rạp chiếu phim bên cạnh, Khương Hàn Tô suy nghĩ một chút, sau đó kéo tay Tô Bạch đi vào.
"Tại sao cậu muốn xem phim?" Tô Bạch hỏi.
"Hình như tớ chưa mời cậu đi xem phim." Khương Hàn Tô nói.
"Đúng vậy." Tô Bạch cười nói.
"Đi thôi, lần này tớ mời, trong sách có viết tình yêu không trọn vẹn khi không mời người mình thích đi xem phim." Khương Hàn Tô nói.
"Nghe giống như một câu trong phim điện ảnh ngôn tình?" Tô Bạch cười nói, câu nói này Tô Bạch từng nghe rồi.
"Nhưng trong thời tiết này, khả năng cao không có phim tình yêu nào đáng xem." Tô Bạch nói.
"Có. phim Tiểu Thời Đại của Quách Kính Minh hình như rất hay, thời điểm chiếu phim năm ngoái, các bạn học đều khen hay." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch: ". . ."
Nếu như nói, phim điện ảnh nào trên thế giới khiến hắn thấy khó xem nhất, thì phim Tiểu Thời Đại của đạo diễn Quách tuyệt đối chiếm cứ một vị trí.
Phim được chiếu vào tháng 6 năm 2013. khi công chiếu đạt được con số ấn tượng 73 triệu trong một ngày, trực tiếp phá vỡ kỷ lục ngày đầu khởi chiếu của phim điện ảnh 2D trong nước.
Có lẽ là vì cách nhìn nhận của mình ở đời trước, hơn 70 triệu trong một ngày không tính là gì, bởi vì sự xuất hiện của phim Thám Tử Phố Tàu 3 đạt doanh thu phòng vé một tỷ nhân dân tệ trong một ngày.
Nhưng vào thời đại đó, cộng với bộ phim Tiểu Thời Đại, đạo diễn Quách xem như kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng nó là phim điện ảnh mang thiên hướng cá nhân, rất khó coi.
Nếu để cho Tô Bạch dùng một chữ để hình dung toàn bộ nội dung trong phim Tiểu Thời Đại, đó chính là ngượng. Nếu như dùng bốn chữ, đó chính là tê cả da đầu.
Kiếp trước, khi hắn xem xong bộ phim này, Tô Bạch thật khâm phục những diễn viên đóng bộ phim đó.
Vì thế, Tô Bạch thật sự không muốn đi vào chịu khổ trong rạp chiếu phim.