Khương Hàn Tô lấy nhiệt ra, đưa cho bác sĩ Vương.
Bác sĩ Vương nhìn nhiệt kế, sau đó nói:
- 39 độ 5, sốt cao.
- Có chảy nước mũi và bị ho không? - Bác sĩ Vương hỏi.
- Không ho, em chỉ chảy nước mũi thôi. - Khương Hàn Tô nói.
- Từ khi nào? - Bác sĩ Vương hỏi.
- Lúc em tỉnh dậy vào sáng sớm hôm nay. - Khương Hàn Tô nói.
- Cổ họng có đau không? - Bác sĩ Vương lại hỏi.
- Đau. - Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Bác sĩ Vương lấy ra tăm bông đè lưỡi và đèn pin, sau đó bà ấy mở đèn pin, nói với Khương Hàn Tô:
- A!
Khương Hàn Tô há miệng, bác sĩ Vương dùng tăm bông đè đầu lưỡi của cô nhìn một chút, sau đó nói:
- Cảm lạnh gây viêm amidan, cần phải chuyền nước mấy ngày.
- Vì sao cậu ấy lại thấy chóng mặt vậy cô? - Tô Bạch hỏi.
Viêm amidan, hắn cũng bị vài lần vào khoảng thời gian chuyển mùa, hơn nữa có mấy lần bị sốt cao. Nhưng hắn ít khi chóng mặt, bình thường đều chỉ bị đau đầu.
- Cô bé này bị hạ đường huyết. - Bác sĩ Vương nói.
- Hạ đường huyết? Làm sao để điều trị được? - Tô Bạch hỏi.
- Ăn nhiều đường là được. - Bác sĩ Vương nói.
Tô Bạch nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, ăn nhiều đường là việc rất dễ giải quyết.
Xem ra cô bé này sống trong nghèo khó từ nhỏ, không được ăn nhiều thức ăn có đường nên mới bị bệnh.
Ở đời trước, khi Tô Bạch đến bệnh viện đều được bác sĩ khuyên hắn ăn ít đường đi, để không bị bệnh tiểu đường vì ăn quá nhiều đường.
Loại nghề nghiệp đánh giải chuyên nghiệp của bọn họ phải ngồi trước máy tính cả ngày nên rất ít vận động, đường ăn nhiều rất dễ dẫn đến bệnh tiểu đường, không ít người bạn của hắn cũng bị bệnh này.
Nhưng Tô Bạch còn tốt, bởi vì từ nhỏ hắn là kiểu người không thích ăn thức ăn nhiều đường.
Bác sĩ Vương đi chuẩn bị những thứ cần thiết cho việc truyền dịch, Tô Bạch cầm lấy hai quyển sách trong lồng ngực của Khương Hàn Tô.
- Sợ tiêm à? - Tô Bạch hỏi.
- Sợ. - Khương Hàn Tô gật gật đầu.
- Sợ cũng phải làm. - Tô Bạch đùa giỡn.
Tô Bạch đứng dậy từ giường đối diện lấy cái chăn đem tới, sau đó đặt trên tường sau lưng cô ấy.
- Đừng ngồi nữa, cậu nằm dựa vào chăn sẽ thấy thoải mái hơn. - Tô Bạch nói.
- Ừm. - Khương Hàn Tô gật gật đầu, sau đó lên giường tựa cái chăn trên vách tường.
Tô Bạch nhìn khuôn mặt nhỏ xanh xao yếu ớt của cô ấy, rồi đắp một cái chăn khác lên người cô ấy.
Tuy đã đến mùa xuân, nhưng mùa xuân tháng hai ở phương bắc vẫn còn hơi lạnh.
- Muốn uống nước không? - Tô Bạch lại hỏi.
- Có, hơi khát. - Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Tô Bạch đứng dậy lấy ly dùng một lần rót nước cho cô ấy, sau đó đặt ở bên mép thổi thổi mới đưa cho cô ấy uống.
Khương Hàn Tô thấy cảnh này, khuôn mặt có chút ửng đỏ, nhưng khi Tô Bạch đem ly đưa tới, cô vẫn nhận lấy.
Bác sĩ Vương đang tháo ống kim tiêm cũng nở nụ cười. Bà ấy làm bác sĩ ở trường học này ba năm, đã gặp không ít những cặp đôi yêu sớm đến thăm bệnh trong giờ học. Nhưng người tỉ mỉ, chu đáo giống như Tô Bạch thì thật sự không có.
Vừa mới nói cô bé này bị hạ đường huyết, bản thân cô bé còn không lo lắng bằng cậu ta, xem ra Tô Bạch thật sự thích cô bé này rồi.
Chỉ là thành tích của cô bé này rất tốt, sợ rằng khi lên cấp 3, bọn họ phải tách ra thôi.
Thành tích Tô Bạch kém bao nhiêu, bà không cần hỏi cũng biết. Mỗi ngày cứ đến tiết toán học đều trốn học đến phòng y tế truyền glucose, thành tích đến đâu được?
Mà Khương Hàn Tô vừa là người có khuôn mặt đẹp nhất, vừa có thành tích tốt nhất từ khi trường Dục Hoa thành lập, bà ấy làm sao không biết được?
Thân là người từng trải, bác sĩ Vương biết cái gì gọi là môn đăng hộ đối. Mà Khương Hàn Tô cùng Tô Bạch, rõ ràng không phải!
Bác sĩ Vương cầm ống tiêm đi tới trước mặt Khương Hàn Tô, sau đó nói với Tô Bạch:
- Nếu em thích cô bé này, phải học tập thật tốt mới được!
Tô Bạch nghe vậy nở nụ cười, liếc nhìn Khương Hàn Tô, sau đó nói:
- Em đã bắt đầu nỗ lực học tập rồi.
Bác sĩ Vương cũng là vì thích đứa nhỏ Tô Bạch này, mới cảm khái nói một câu. Nghe câu trả lời của Tô Bạch, bà ấy nở nụ cười không nói thêm lời nào, bắt đầu tìm mạch máu truyền dịch cho Khương Hàn Tô.
Tô Bạch quay đầu, lo lắng nhìn Khương Hàn Tô, cầm lấy đôi tay nhỏ của cô ấy, sau đó cười nói:
- Yên tâm, không đau.
Khương Hàn Tô giật giật bàn tay nhỏ nhưng cô lại không rút được nên quay đầu nhìn Tô Bạch, sau đó thì nhìn thấy Tô Bạch ôn nhu nhìn mình.
Thế là Khương Hàn Tô mím môi, không rút tay ra nữa.
Chỉ vì khuôn mặt xanh xao của cô ấy mà có thể nhìn thấy bên tai và trên mặt đều hơi đỏ ửng.
- Này xem như đồng ý rồi nha? - Tô Bạch cúi đầu cười hỏi.
- Không, không có.
Khương Hàn Tô hơi rụt đầu lại nói:
- Là vì tôi bị bệnh, không, không còn sức lực nên không phản kháng được.
Tô Bạch cố nén cái ham muốn hôn cô một cái, nắm chặt tay cô ấy, sau đó cười nói:
- Cậu nhìn đi, không đau đúng không?
Khương Hàn Tô nhìn tay phải của mình, rồi nhìn thấy kim đã đâm vào trong.
Kim truyền nước có thể hơi đau một chút khi đâm vào, nhưng đâm vào rồi thì không còn thấy đau nữa.
Bác sĩ Vương sau khi đâm kim cho Khương Hàn Tô xong, liền trở về quầy thuốc nhỏ của mình.
Thế là trong cả cái phòng y tế này chỉ còn sót lại hai người Tô Bạch và Khương Hàn Tô.
- Cậu, không đi học sao? - Khương Hàn Tô hỏi.
Hiện tại đã bảy giờ hai mươi rồi, sắp đến thời gian bắt đầu buổi tối tự học.
- Không đi, tôi ở đây với cậu. - Tô Bạch cười nói.
- Ngày hôm nay là tiết ngữ văn đấy. - Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Nếu là tiết toán học thì mặc kệ, thành tích ngữ văn của Tô Bạch rất tốt, hắn rất thích tiết ngữ văn.
- Cậu biết tôi đến trường là vì cái gì không? - Tô Bạch cười hỏi.
- Vì cái gì? - Khương Hàn Tô hỏi.
- Tôi đến trường là vì cậu. - Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt nhỏ của cô ấy, sau đó cười nói: Là vì tiểu Hàn Tô, còn cái gì quan trọng hơn cậu cơ chứ.
Đầu Khương Hàn Tô hơi co lại, sau đó khuôn mặt nhỏ lại đỏ một chút.
- Tôi hơi lạnh. - Tô Bạch nhìn cô ấy nói.
- Hả? - Khương Hàn Tô không rõ nhìn hắn.
- Nên cậu cho tôi đắp chăn nhờ một chút nha? - Tô Bạch cười hỏi.
Đầu tiên, Khương Hàn Tô nhìn hắn ngạc nhiên, sau đó dần dần trợn to hai mắt.
Bởi vì cô ấy nhìn thấy chăn trên người mình có một nửa đắp lên trên người Tô Bạch.
Bởi vì cô nhìn thấy Tô Bạch buông tay đang nắm chặt cô ấy ra, sau đó ôm cô ấy vào lòng.
- Cậu...
- Ngoan.
- Cậu bắt nạt tôi. . .
- Cậu không cảm thấy như vậy rất thoải mái sao?
- Tô Bạch, cậu lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
- Tôi hơi lạnh, như vậy thì cả hai chúng ta đều không còn lạnh.
- Nhưng cậu cũng không thể bắt nạt tôi.
- Vậy cậu thích tôi bắt nạt sao?
- Không thích.
- Đó chính là thích rồi.
- Tôi rõ ràng nói không thích.
- Theo cách nhìn của tôi, lời của cậu nói cần phải hiểu ngược lại. Cậu nói không thích chính là thích, cậu nói thích chính là không thích.
- Vậy tôi thích.
- Ừ, tôi biết.
Tô Bạch đưa đầu qua, hôn lên khuôn mặt đang đỏ ửng của cô ấy.
- Khương Hàn Tô, tôi thích cậu, thích ròng ra hai lần thanh xuân.
Nụ hôn này, hắn nghĩ đến rất lâu rồi.
Vượt qua dòng sông thời gian, trọng sinh trong luân hồi.