Trước đó Tô Bạch còn lo lắng nếu mình ăn quá nhiều thì nhà cô ấy không có gì ăn.
Dù sao một tô mì này không đủ cho hắn nhét kẽ răng.
Nhưng vừa mới nghe câu nói đó của Khương Hàn Tô, Tô Bạch không còn cố kỵ nữa mà ăn thêm một bát.
Hai bát mì vào bụng, cảm giác đói bụng mới biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này Tô Bạch cũng nghe được có tiếng bước chân từ xa đang đến gần. Không bao lâu, Khương Hàn Tô và Lâm Trân đều quay trở về nhà bếp.
Nhìn thấy cái bát trống rỗng trước mặt Tô Bạch, Lâm Trân ngẩn người.
Bà còn tưởng rằng Tô Bạch ăn không quen những món này, đại khái ăn một hai đũa vào miệng sẽ không ăn nổi nữa.
Bởi vì người trẻ tuổi bây giờ đều rất kén ăn, mấy đứa con của mấy người hàng xóm trước và sau nhà bà, sợ là không một ai có thể ăn được món này.
Nhưng bà không nghĩ tới Tô Bạch thật sự ăn được, mà còn ăn rất sạch sẽ.
Nhìn thấy Lâm Trân và Khương Hàn Tô đi vào, Tô Bạch cười nói: "Thím Lâm, mì ăn rất ngon, bình thường con chỉ ăn nhiều nhất là một bát mì, ngày hôm nay con ăn hai bát."
Khương Hàn Tô đứng sau lưng Lâm Trân trừng mắt nhìn.
Cô như muốn nói, thật không biết xấu hổ, lời này còn có thể nói ra được.
Nhưng nghĩ lại những gì Tô Bạch đã làm ở lớp 9, lúc đó hắn vì theo đuổi mình, mấy cái chuyện không biết xấu hổ hắn đều có thể làm ra được.
Lúc đó, mình và hắn còn chưa hiểu rõ nhau, hắn dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để hôn nữa chứ.
Nhưng suy nghĩ một chút, nếu như không có lần bị bệnh kia, quan hệ giữa hai người hẳn là không phát triển nhanh đến vậy.
Trước đó, hắn khá bình thường, ít nhất hắn không có chạm vào mình.
Nhưng sau đó, cái tên này liền bắt đầu trắng trợn không kiêng dè rồi.
Đúng là, cái mặt so với tường thành còn dày hơn!
Chỉ là, bản thân mình không phải đắm chìm vào đó rất nhanh sao?
Nếu như đổi thành một cô gái khác, có khi chìm đắm vào còn nhanh hơn nữa.
Cũng không đúng, đổi thành một cô gái khác, hắn hẳn là không đối xử với họ giống như mình?
Tô Bạch đối xử với cô tốt thế nào, cô hiểu rõ hơn bất kỳ người ai.
Cái này cũng là lý do vì sao Tô Bạch có thể khiến cô rung động.
Một người, nếu như chỉ vừa mới bắt đầu thích một người, vậy có thể là vì người đó xinh đẹp. Nhưng nếu trong một thời gian dài hắn vẫn thích bạn như lúc ban đầu, đó mới gọi là thích một người thật sự.
Thời gian cô và Tô Bạch quen biết nhau không ngắn, một năm này, đủ để cho Khương Hàn Tô nhìn rõ một người.
Cô bây giờ, trong lòng ít đi một phần lo được lo mất, nhưng cũng nhiều hơn một chút lo lắng.
Càng là như vậy, cô càng không thể rời bỏ hắn.
Lần trước sai lầm, cô tuyệt đối không thể tái phạm.
Loại cảm giác đau lòng kia, cô không muốn chịu đựng thêm lần nào nữa.
Lâm Trân: ". . ."
Câu nói này của Tô Bạch, bà cũng không biết trả lời thế nào.
Không đợi Lâm Trân trả lời, Tô Bạch mở miệng nói trước: "Thím Lâm, con ăn cơm nhà thím rồi, con không thể ngồi không được. Con nhìn thấy lúa mạch trong sân chỉ mới bỏ vào trong bao được một nửa, lát nữa con sẽ bỏ nó vào trong bao giúp nhà thím."
Tô Bạch cho tới bây giờ luôn tính toán kỹ càng, trước khi tới đây, hắn cũng đã nghĩ đến cách mượn cớ để ở lại rồi.
Có Khương Hàn Tô ở đây, Tô Bạch rất dễ dàng hỏi thăm tình hình của nhà cô.
Ngày hôm nay, Lâm Trân không có theo ông nội bà nội Khương Hàn Tô đi ra ngoài bán rau, chính là muốn trước đêm nay đem toàn bộ lúa mạch ở trước cửa và ở trong sân bỏ hết vào trong bao và đem vào nhà cất.
Ban đầu, lúa mạch phơi trên con đường lớn ở cửa thôn, họ đã thu hoạch hết rồi, chỉ còn lại một ít trước cửa và trong sân mà thôi.
Tháng sáu, tháng bảy hàng năm là mùa mưa, thừa dịp thời tiết tốt đem lúa mạch phơi khô bỏ vào bao, là chuyện cần làm của mỗi nhà nông dân trong thôn.
Bởi vì nhờ có máy gặt, thu hoạch lúa mạch bây giờ dễ dàng hơn rất nhiều so với trước đây.
Thời điểm Tô Bạch khi còn bé không có máy gặt và cần dùng lưỡi liềm cắt lúa mạch, con người mới là người mệt nhất.
"Không cần đâu." Lâm Trân nói: "Những lúa mạch được phơi ở trên đường lớn cũng đã thu hoạch xong, bây giờ cũng chỉ còn sót lại một ít trong sân và ngoài cửa, thím và Hàn Tô có thể làm xong được."
Thật ra, Lâm Trân định mở miệng nói mấy lời hạ lệnh trục khách, nhưng khi nghe Tô Bạch nói xong, bà không cách nào nhắc đến việc đó được.
"Thím à, thím cảm thấy con không biết cách bỏ lúa mạch vào trong bao sao? Từ trong sân ra ngoài cửa, ít nhất cũng một hai ngàn lúa mạch. Nếu chỉ có thím và Hàn Tô thì hôm nay sợ rằng không bỏ hết được. Chờ đến khi trời tối muốn bỏ lúa mạch vào, càng không dễ dàng gì." Tô Bạch nói.
"Không cần, ngày hôm nay bỏ không xong, ngày mai tiếp tục bỏ là được rồi." Lâm Trân nói.
Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
Vì sao Tô Bạch muốn ở lại ăn cơm, vì sao lúc này muốn giúp nhà mình bỏ lúa mạch, lý do là gì, bà biết.
"Thím không sợ ngày mai trời mưa sao? Nếu như ngày mai có mưa, những lúa mạch mới được phơi khô này, cho dù dùng túi nylon che lại cũng sẽ bị ẩm." Tô Bạch nói.
Lâm Trân không chỉ sợ ngày mai trời có mưa, mà bà còn biết ngày mai trời sẽ mưa rất to nhờ xem dự báo thời tiết hôm nay.
Cũng chính bởi vì vậy, bà mới vội vàng muốn thu hoạch hết toàn bộ lúa mạch trên đất cất vào trong
Chỉ là so với những lúa mạch này, hiển nhiên, chuyện học tập của Khương Hàn Tô càng quan trọng hơn.
Cho nên bà nói: "Bị ẩm thì bị ẩm thôi, chỉ là một bữa cơm thôi mà, sao có thể khiến con giúp nhà thím thu hoạch lúa mạch được."
Tô Bạch: ". . ."
Quả nhiên là mẹ của Khương Hàn Tô, cái khí thế cố chấp này thật sự giống cô ấy y như đúc.
Mẹ vợ vì không muốn nhận nhân tình và để hắn có cơ hội lợi dụng được, thậm chí đến cả lúa mạch có bị ẩm hay không cũng mặc kệ.
Nhìn xem, đây là chuyện một người nông dân xem lương thực còn lớn hơn cả trời sao?
Nhưng không thể không nói, người mẹ vợ này, thật sự biết nhìn xa trông rộng!
Lâm Trân không phải là thần tiên có thể trực tiếp nhìn thấu tương lai, bà không phải Khương Hàn Tô, cũng không phải Tô Bạch, cho nên bà cũng không biết Tô Bạch tốt với Khương Hàn Tô bao nhiêu, cũng không biết con gái gả cho Tô Bạch sẽ hạnh phúc nhường nào.
Đối với một người từng tin vào tình yêu, rồi lại bị người mình yêu bỏ rơi, bà mới trở thành người ít tin vào tình yêu nhất.
Theo Lâm Trân, trên đời này, không nên dựa vào bất kỳ ai, chỉ nên dựa vào chính bản thân mình, mới có thể chân chính đặt chân ở trên thế giới này.
Vì thế, chỉ cần Khương Hàn Tô có thể thi đậu vào một trường đại học tốt, sau khi có kiến thức và năng lực, liền có thể dùng kiến thức và năng lực của mình để đạt được hạnh phúc.
Khương Hàn Tô khi đó, không cần dựa vào bất kỳ người nào, cũng không cần ỷ lại bất kỳ người nào.
Đây chính là tư tưởng Lâm Trân đã truyền cho Khương Hàn Tô từ lâu.
Tự lập, tự mãn.
Theo Tô Bạch, với tư cách là một người mẹ, cách làm của Lâm Trân là chính xác.
Ở trên thế giới này, không phải ai cũng như Tô Bạch, không phải ai cũng giống Tô Bạch là một người sống mấy chục năm, là người trọng sinh biết mình muốn cái gì.
Đối với những người khác, ai có thể bảo đảm thích Khương Hàn Tô không phải là vì ham muốn khuôn mặt xinh đẹp nhất thời của cô ấy?
Mà khuôn mặt đẹp nhất thời có thể lâu dài sao?
Không thể.
Điểm này, Lâm Trân có quyền lên tiếng nhất.
Nếu như chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp là có thể giữ được một người, cha của Khương Hàn Tô lúc đó sẽ không bỏ bà mà đi.
Và nếu bà không ngăn chặn nó, ảnh hưởng thành tích học tập chỉ là thứ yếu thôi. Đến thời điểm, nếu như Khương Hàn Tô bị tình yêu bỏ rơi, con gái sẽ giống bà năm đó. Liệu Khương Hàn Tô có đủ dũng khí giống như bà tiếp tục sống hay không?
Vì thế, Lâm Trân mới vô cùng tức giận khi biết Khương Hàn Tô đang yêu đương.
Khương Hàn Tô mười sáu, mười bảy tuổi, trong mắt Lâm Trân, rất giống bà năm đó, không biết nhìn người, không có khả năng phân biệt. Và chính vì yêu đương mù quáng nên mới làm cho bà cuối cùng tự nếm trái đắng.
Lâm Trân như vậy, làm sao có thể để cho Khương Hàn Tô giẫm lên vết xe đổ được đây?
Nhưng Lâm Trân quên một điểm, Lâm Trân là Lâm Trân, Khương Hàn Tô là Khương Hàn Tô, hai người tuy là mẹ con, nhưng có rất nhiều chỗ không giống nhau.
Lâm Trân sinh ra trong một gia đình giàu có, không lo cái ăn cái mặc, chưa từng trải qua tình người ấm lạnh, cũng không biết cái gì gọi là lòng người dễ thay đổi.
Nhưng Khương Hàn Tô không giống, tuổi thơ, tuổi trẻ của cô không biết vượt qua bao nhiêu lần khó khăn trắc trở.
Tuy chỉ là một cô bé mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng cô đã có sự kiên cường và trưởng thành mà hiếm người trưởng thành nào có được.
Thực tế, bất luận là Tô Bạch hay là Khương Hàn Tô, hai người đều hiểu rõ trong lòng.
Nếu như không phải Tô Bạch, không người nào có thể theo đuổi được cô trong thời học sinh.
Nhưng thật ra còn có một việc Tô Bạch không biết.
Nếu như không có Tô Bạch, Khương Hàn Tô mặc dù tốt nghiệp đại học, cũng sẽ không đồng ý lời tỏ tình của bất kỳ người nào.
Ở bên trong một dòng sông thời gian khác, Khương Hàn Tô sẽ dành hết thời gian và sức lực của mình cho việc học tập, đến chết vẫn là một người độc thân.
Vì thế, Tô Bạch nói Lâm Trân là một người biết nhìn xa trông rộng không sai.
Trước đây rất lâu, bà chỉ lo lắng Khương Hàn Tô sẽ vì nguyên nhân đời trước mà không đi kết hôn.