Chương 291: Mười bảy tuổi

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:47:11

Khương Hàn Tô yên tĩnh giống như một con mèo ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Tô Bạch. Chỉ có mỗi lần hít thở, cánh mũi mới nhẹ nhàng nhúc nhích. Nếu như trong trường hợp bình thường, Tô Bạch sẽ không nhịn được nắm lấy cái mũi cao và đùa giỡn với cô ấy. Khi đó, dáng vẻ nhăn mũi tỉnh dậy của cô ấy, nhất định rất đáng yêu. Chỉ là lúc này, Tô Bạch không nỡ làm như vậy. Cô ấy thực sự quá mệt rồi. Toàn bộ trường trung học số 1, từ trước tới nay, Tô Bạch chưa từng gặp qua một người nào cố gắng học tập giống cô ấy. Mà sự nỗ lực của cô ấy, một phần nguyên nhân là vì chính bản thân mình. Chính là vì muốn cùng với mình yêu đương, cô ấy sợ yêu đương sẽ làm ảnh hưởng đến chuyện học tập của bản thân, cho nên mới càng thêm nổ lực học tập hơn cấp 2. Một vài người thường oán giận ông trời bất công, mà bọn họ không biết chính là, có bao nhiêu người giống Khương Hàn Tô trên thế giới này, sinh ra đã bị ông trời bất công, nhưng vẫn nỗ lực phấn đấu trong sự bất công ấy. So với Khương Hàn Tô, những người kia có đáng gì? Khương Hàn Tô dần dần tỉnh lại. Sau khi cô tỉnh lại, có hơi mơ màng, chờ dụi dụi mắt xong, cô nhìn bốn phía xung quanh một chút, mới biết mình hiện tại đang ngủ ở chỗ nào. "Tớ, tớ ngủ bao lâu?" Khương Hàn Tô hỏi. "Từ bảy giờ bắt đầu ngủ, bây giờ là mười một giờ rưỡi, không nhiều, chỉ khoảng bốn tiếng rưỡi thôi." Tô Bạch liếc nhìn đồng hồ sau đó nói. "A? Hơn mười một giờ rồi sao, thời gian học thuộc lòng sách buổi sáng chẳng phải trôi qua rồi sao? Sao cậu không đánh thức tớ dậy?" Khương Hàn Tô có chút bất mãn hỏi. Cô còn muốn thừa dịp sáng sớm học thuộc lòng, học thuộc nhiều bài của các môn. "Không đành lòng." Tô Bạch nhẹ giọng nói. "Ừ." Khương Hàn Tô nghe vậy, lập tức không nói nữa. Tô Bạch mỉm cười nhìn đôi mắt như sương mai của cô ấy, đưa tay ra, lau một ít ghèn trong mắt cô. Xem ra giấc ngủ này, cô ấy ngủ rất thoải mái, nếu không thì sẽ không xuất hiện thứ này. Chỉ là nhìn thấy Tô Bạch lau sạch thứ đó, cô gái ấy trở nên xấu hổ, cả người đều rút vào trong lòng Tô Bạch, không nói gì mặc cho Tô Bạch tiếp tục lau. "Chỉ là một ít ghèn thôi mà? Cái này ai mà không có cơ chứ? Có gì đâu mà cậu phải xấu hổ như vậy?" Tô Bạch hỏi. Tô Bạch không nói thì không sao, vừa nói ra, Khương Hàn Tô càng thêm xấu hổ, cô tức giận và trực tiếp dùng tay mình bấm vào đùi Tô Bạch một cái. Cái này ai cũng có, nhưng quan trọng là ai phát hiện ra, bị người mình thích nhìn thấy cái này, không xấu hổ mới lạ đấy. "Tớ, tớ, cậu, cậu thả tớ ra." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch buông tay thả cô ấy ra. Không còn ràng buộc trên người, Khương Hàn Tô trực tiếp chạy ra khỏi phòng để rửa mặt. Người con gái trang điểm vì người mình yêu, Khương Hàn Tô trước đây từng không quan tâm đến những thứ này, chỉ là bây giờ thì không. Khi gặp được người mình thích, dĩ nhiên là muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình cho người ấy xem rồi. Sau khi nhìn thấy cô ấy đẩy cửa rời đi, Tô Bạch tắt điều hoà và cũng đứng dậy rời đi. Lấy da mặt của Khương Hàn Tô, dù cho có rửa sạch sẽ khuôn mặt, chỉ sợ là vì xấu hổ mà không trở về, cho nên Tô Bạch phải cùng đi ra ngoài. Vừa lúc trong nhà không có thứ gì để ăn, lát nữa có thể cùng cô ấy đi chợ mua chút đồ về nấu ăn. Không có Khương Hàn Tô, Tô Bạch không thích tự nấu ăn một mình khi chỉ có một mình hắn trong nhà, cho nên hắn thường đi ra ngoài ăn. Nhưng khi có Khương Hàn Tô thì không giống nữa, hai người cùng nhau nấu ăn sẽ rất là ấm áp. Lúc từ trong nhà đi ra ngoài, đúng dịp nhìn thấy Khương Hàn Tô đang rửa mặt. Tô Bạch hơi nhíu nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện Khương Hàn Tô dùng nước lạnh từ trong thùng nước ở trong sân. Tô Bạch cầm một cái khăn lông đi tới giúp cô ấy lau mặt và nói: "Lạnh không? Trong phòng không phải có nước nóng sao? Cậu cần gì phải dùng nước lạnh đi rửa mặt?" Khương Hàn Tô uỷ khuất mím mím môi, không nói chuyện. Bên trong phích nước nóng trong phòng có nước nóng, chỉ là suy nghĩ lớn nhất trong lòng cô lúc ấy là lập tức đi ra ngoài để rửa sạch khuôn mặt. Vì thế, nào còn để ý đến chuyện nước trong sân là nước nóng hay nước lạnh, nhưng khi vừa rửa mặt cô mới phát hiện, trời lạnh như thế này, rửa mặt bằng nước mới vừa tan băng, thực sự lạnh dọa người. Tô Bạch mới vừa sờ lên mặt cô, tự nhiên biết khuôn mặt của cô bây giờ lạnh đến thế nào. Tô Bạch dùng tay chạm lên khuôn mặt nhỏ của cô, sau đó dùng lực lau lau. "Cậu ngốc lắm, cậu ngốc lắm, cũng chỉ có tớ thích cậu thôi." Tô Bạch nhéo nhéo khuôn mặt của cô và nói. "Đừng nhéo nữa, có hơi đau." Khương Hàn Tô nói. "Còn nữa, chỉ cần cậu thích là được rồi, người khác có thích hay không, không quan trọng" Khương Hàn Tô nhìn hắn, nhỏ giọng nói. Tô Bạch ngẩn người, sau đó lầm bầm nói: "Đừng chọc tớ, tuy hiện tại là mùa đông, nhưng không chừng một ngày nào đó ngọn lửa trong lòng tớ sẽ bùng nổ." Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ một chút, nói: "Cái gì mà lửa hay không lửa, tớ, tớ không biết." "Đừng giả vờ thế chứ tiểu Hàn Tô, bây giờ chúng ta đã học lớp 11 rồi, lớp 11 cậu có biết hay không, cậu đã mười bảy tuổi rồi đó!" Tô Bạch nói. "Thì sao, lớp 11 thì sao cơ chứ? Mười, mười bảy tuổi thì sao?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi. "Cậu cứ giả vờ đi, nhưng dù cậu có giả vờ ngốc nghếch thế nào cũng vô dụng thôi, qua sinh nhật năm sau của cậu, cậu đã đủ mười tám tuổi rồi." Tô Bạch cười nói. Khương Hàn Tô mím mím môi, cúi đầu không lên tiếng. "Trong nhà không có thức ăn, cùng tớ đi chợ mua chút đồ về nấu đi. Sáng sớm hai ta còn chưa ăn, chắc cậu cũng đói bụng rồi." Tô Bạch nói. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: "Tớ hơi đói bụng." Ở trường của họ thường ăn rất sớm, bình thường là ăn vào lúc năm, sáu giờ chiều. Đến bữa ăn tiếp theo, là vào sáu giờ sáng ngày hôm sau. Cũng chính vì vậy, Tô Bạch và những học sinh trong trường thường ăn sáng, nếu không ăn sáng thì sẽ rất đói bụng. Sáng sớm hôm nay họ không ăn sáng, lần ăn trước đó đã là sáu giờ tối ngày hôm qua rồi. Thời gian trôi qua một ngày, không đói bụng mới lạ. Sau khi hai người bước ra sân, đang muốn đi thì bị Khương Hàn Tô ngăn lại. "Chìa khoá." Khương Hàn Tô duỗi tay ra. "Muốn chìa khoá làm gì?" Tô Bạch hỏi. "Khóa cửa! Cậu định đi mà không khoá cửa lại đúng không?" Khương Hàn Tô không vui nói. "Để tớ làm, cậu rút tay về đi." Tô Bạch vỗ vỗ bàn tay của cô ấy, đi trở về lấy chìa khoá, dùng chìa khoá mở nó ra, sau đó đem cửa khoá lại. "Được rồi, đi thôi." Tô Bạch nói. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, đi lên nắm lấy tay Tô Bạch. "Cậu ăn gì?" Tô Bạch hỏi. "Quên đi, chuyện này không nên hỏi cậu, hỏi cậu thì cậu cũng sẽ nói ăn gì cũng được thôi." Tô Bạch nói. Tô Bạch nói: "Trời lạnh như thế này, đi chợ mua một ít bột mì và thịt băm, chúng ta làm sủi cảo ăn." Lâu lắm mới đi đến chợ một lần, hơn nữa đang là mùa đông, đồ ăn có thể lưu trữ rất lâu. Bởi vậy, Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô càn quét một vòng trong chợ và mua rất nhiều đồ. Lúc quay về, trên tay mỗi người đều là bao lớn bao nhỏ đựng rất nhiều thứ Mặc dù đi chợ mua đồ rất rẻ, nhưng bị Tô Bạch càn quét một vòng như thế, cũng phải tốn hơn mấy trăm đồng tiền. Sau khi về nhà, Khương Hàn Tô trộn bột, Tô Bạch thái rau và băm nhuyễn thịt, cùng nhau làm bánh sủi cảo.