Chương 104: Con bé ngốc

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:03:32

"Đúng rồi Bạch ca, ngày hôm qua cậu nói gì với chủ nhiệm lớp mà lâu vậy?" Trương Tường hỏi. Ngày hôm qua, lúc bọn họ thu thư khiếu nại của các bạn học thì nhìn thấy Tô Bạch đang cùng Đoàn Đông Phương trò chuyện rất lâu trên lan can hành lang. "Nếu chỉ dựa vào thư khiếu nại của những học sinh chúng ta, tớ sợ không thể đuổi việc Hàn Thành được, cho nên tớ tìm thầy Lý và chủ nhiệm lớp, nhờ họ cũng báo cáo tình hình cho hiệu trưởng biết." Tô Bạch cười nói. Lý Tân đồng ý rất nhanh, tối ngày hôm qua Tô Bạch đem mục đích của hắn nói cho Lý Tân biết và thầy ấy đồng ý ngay. Lý Tân không chỉ đồng ý mà còn tự mình viết thư khiếu nại cho hiệu trưởng chỉ trích giáo viên như Hàn Thành không thể tiếp tục ở lại trường học được. Những học sinh đã từng đọc qua nhật ký của Lý Tân đều biết được cách hành văn của thầy ấy lợi hại thế nào. Giáo viên của bọn họ cũng rất tức giận. Ví dụ như trong vài tháng qua, vấn đề DYD giữa Trung Quốc và Nhật Bản đang bùng phát dữ dội. (Theo như tìm hiểu, vấn đề DYD là tranh chấp đảo) Lý Tân lấy cổ văn viết thiên hịch văn, có thể khiến đối phương ăn đầy máu chó. Thật ra mấy năm qua, Lý Tân rất không thích những hành vi của Hàn Thành, hơn nữa thầy ấy dạy xong khóa này thì không dạy nữa vì phải đi thi vào công chức nên không sợ đắc tội Hàn Thành. Cái khó nằm ở Đoàn Đông Phương, dù sao thầy ấy vẫn tiếp tục dạy ở Dục Hoa. Nếu như Hàn Thành không bị đuổi việc, sau này gặp nhau, ngẩng đầu thì không sao nhưng cúi xuống thì có hơi lúng túng. Người trưởng thành khi làm việc nhất định sẽ cân nhắc ở nhiều phương diện, không thể chỉ dựa vào nóng đầu nhất thời. Tuy thầy ấy rất không thích cách làm của Hàn Thành. Nhưng Tô Bạch cũng không để thầy ấy làm gì hết, chỉ muốn khi hiệu trưởng hỏi về thư khiếu nại của ban bọn họ là thật hay không thì gật đầu là được rồi. Có thời điểm, chỉ cần một cái gật đầu là đủ thay đổi mọi thứ. Nếu chỉ đơn giản là gật đầu, Đoàn Đông Phương có thể làm được. "Họ đồng ý sao?" Trương Tường hỏi. "Đồng ý rồi." Tô Bạch mỉm cười, nói: "Hàn Thành, hoặc là cải trang, hoặc là chỉ có thể đi tới một huyện khác dạy học thôi." Ở Qua Thành, giáo viên bị Dục Hoa đuổi việc sẽ có rất ít trường nào muốn nhận. Nếu như không vì chuyện kia của Khương Hàn Tô, Tô Bạch sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Chỉ là, nếu kiếp trước ông ấy trở thành chiếc lá cuối cùng khiến cho Khương Hàn Tô nhảy lầu thì kiếp này nên để ông ấy trả giá một chút. Tất cả mọi người đều rất bội phục, hắn để học sinh viết thư khiếu nại là bình thường, có thể khiến cho giáo viên tham dự vào không phải là chuyện đơn giản. "Đến, Bạch ca, không nói nhiều, uống, cậu xem như giúp tớ báo thù." Đường Vĩ cười nói. Lúc cậu ta thôi học, cũng là vì Hàn Thành phạt vở quá nặng. Tô Bạch giơ chén lên, cùng cậu ta uống một chén. Đường Vĩ kính một ly những người khác cũng đều nâng chén kính một ly. Đều là bia, uống một hai chai chẳng sao. Chỉ là Khương Hàn Tô ngồi bên cạnh muốn nói gì đó với Tô Bạch, nhưng xung quanh đều là bạn học nên không nói ra. Sau khi uống ba lượt và ăn năm món, Tô Bạch chạm vào bàn tay Khương Hàn Tô, sau đó lấy cớ vào nhà vệ sinh và thanh toán toàn bộ tiền. Tô Bạch thanh toán xong xuôi, hắn đứng đợi ở ngoài quán ăn một lúc thì nhìn thấy Khương Hàn Tô đi ra. "Sao vậy? Tớ làm gì khiến cậu không vui à?" Tô Bạch cười hỏi. "Cậu uống nhiều rượu như vậy làm gì?" Khương Hàn Tô hỏi. "Sao? Đau lòng à?" Tô Bạch cười hỏi. "Không!" Khương Hàn Tô nhíu nhíu cái mũi đáng yêu. "Thật đáng yêu." Tô Bạch cười bóp bóp mũi của cô ấy, sau đó không thèm để ý sự giãy giụa của cô mà cầm lấy tay nhỏ. "Sắp phải chia xa rồi, cậu đừng từ chối tớ." Tô Bạch cười nói. Khương Hàn Tô nghe vậy, không giãy giụa nữa. Tô Bạch nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô ấy suốt quãng đường, khi gần đến trường thì cô rút tay về. Ở trước mặt người quen không thể để cho hắn nắm tay được. Tô Bạch không có tiếp tục gây khó dễ Khương Hàn Tô. Cô ấy trở về ký túc xá thu dọn chăn bông của mình. Tô Bạch cũng đi về phòng ký túc xá thu dọn vài thứ. Không thu dọn nên không biết, thu dọn rồi mới biết có rất nhiều đồ. Tô Bạch cất hết vào trong túi, bỏ vào hai túi lớn mới đủ. Sau khi Tô Bạch mang đồ của mình ra cửa trường học xong thì quay đầu lại giúp Khương Hàn Tô ôm đồ. Ở cửa trường học, Tô Bạch gọi một chiếc xe taxi. "Đi đâu? Bến đông hay bến tây?" Tài xế xe taxi hỏi. "Con không đi hai nơi này, chú chở con tới Lâm Hồ đi." Tô Bạch cười nói. Tiền có thể giải quyết mọi chuyện, cái này không phải là chuyện gì quá khó khăn. Chỉ cần xe taxi lái đến cửa thôn của Khương Hàn Tô, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Còn đến cửa nhà, bây giờ Tô Bạch không dám vào. Dù sao bây giờ Khương Hàn Tô còn chưa đồng ý làm bạn gái hắn, trực tiếp đi vào nhà, cô ấy sẽ bị mẹ cô ấy đánh mất. Có thể kiên quyết không ly hôn để nuôi Khương Hàn Tô lớn đến chừng này tuổi mẹ vợ tương lai của hắn không phải là một nhân vật mềm yếu. Ngay cả khi đã từng mềm yếu, năm tháng trôi qua đã làm cho bà ấy trở nên mạng mẽ rồi. "Được." Tài xế hưng phấn kêu lên. Đầu năm nay, có rất ít khách đi về nông thôn, mà có thể gặp được một người thì kiếm được không ít tiền. Trước đây, chỉ có vào mùa xuân mới có thể bắt khách từ thành phố lớn thuê xe về nông thôn. Suy cho cùng, ngồi xe buýt chỉ cần tám đồng, mà trực tiếp thuê xe taxi đi về nông thôn mất khoảng bảy mươi đến tám mươi đồng. Có rất ít người trong thôn làm như vậy. "Trực tiếp đi Lâm Hồ mất bao nhiêu tiền? Đến bến xe đi xe buýt là được mà!" Khương Hàn Tô vội la lên. Cô không nghĩ tới Tô Bạch gọi xe taxi không phải đi đến bến xe, mà trực tiếp về nông thôn. Sớm biết như vậy, cô nhất quyết không lên xe. Quá lãng phí tiền! "Cậu cầm nhiều đồ như vậy ngồi xe buýt đến Khương Tập thế nào?" Tô Bạch nói xong, mỉm cười và nói tiếp: "Được rồi, không cần lo lắng về tiền bạc, cũng không cần lo lắng tiền tớ kiếm được có lai lịch bất chính hay không, rất nhanh thôi cậu sẽ hiểu." "Có tiền cũng không thể lãng phí quá đáng!" Khương Hàn Tô tức giận nói. Cô gái nhỏ nay đang rất tức giận, dọc đường đi không thèm để ý đến Tô Bạch. Rất nhanh đã đến cửa thôn, Tô Bạch cười nói: "Không để ý đến tớ sao? Lần tạm biệt này chính là nửa tháng đấy." "Cậu, đi đường bình an." Khương Hàn Tô cuối cùng vẫn không thể không để ý đến hắn được. "Chỉ cái này thôi sao?" Tô Bạch cười hỏi. Khương Hàn Tô mím mím môi, không lên tiếng. "Tiểu Hàn Tô, cậu biết số điện thoại của tớ rồi, nếu như có thời gian, hãy gọi điện thoại cho tở, không thì tớ sẽ nhớ cậu lắm đấy." Xe của họ dừng ở cửa thôn một lúc, Tô Bạch ôm và ngửi mùi hương trên tóc cô ấy, cười nói: "Đi thôi." "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, sau đó từ trong cốp xe lấy toàn bộ đồ của mình xuống. Cửa xe đóng lại, xe taxi quay đầu, chạy về hướng Tô gia thôn. Khương Hàn Tô đứng ở giao lộ, cơn gió mùa hè thổi lên mái tóc dài của cô. Cô vẫn nhìn chăm chú vào xe taxi kia, mãi đến khi chiếc xe đó hoàn toàn biến mất. Mà đúng lúc này, ngã tư đường xuất hiện một người phụ nữ lái xe điện. Người này, chính là mẹ của Khương Hàn Tô, Lâm Trân. Nếu như bà ấy đến sớm hơn, hoặc là Tô Bạch tới trễ một chút, nói không chừng là gặp nhau rồi. "Con gái ngoan, sao con lại ở đây? Mẹ mới vừa mượn dì Vương chiếc xe điện, chuẩn bị đi đón con." Lâm Trân cười nói. "Mẹ." Nhìn thấy Lâm Trân, Khương Hàn Tô bỏ đồ trong tay xuống, sống mũi cay cay, cô ấy như một con chim én nhào vào trong lồng ngực Lâm Trân. "Đừng khóc, đừng khóc, con gái ngoan, con đừng khóc! Con khóc mẹ cũng khóc theo bây giờ." Lâm Trân ôm lấy cô ấy, bắt đầu lau nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. "Mẹ." Đôi mắt Khương Hàn Tô đẫm lệ. "Hả? Sao vậy?" Lâm Trân hỏi. "Con nhớ mẹ." "Con bé ngốc."