Chương 384: Thì ra, hắn đã cứu mạng mình (3)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:37:33

Dừa, gió, sóng biển, nước trong và cát mịn, là một thị trấn nhỏ ở Mũi Né thuộc tỉnh Bình Thuận. Nếu đi du lịch Việt Nam thì không thể không đến địa điểm này. Biệt thự có hai tầng, bốn phía đều là cây cọ cùng bụi cỏ màu xanh, trước cửa chính là hồ bơi và biển rộng. Xung quanh biệt thự đều được làm bằng kính, từ trong nhà có thể nhìn thẳng ra ngoài biển ở mọi góc độ. Mặc dù là ngủ ở trong phòng, cũng có thể nhìn thấy biển rộng ở cách đó không xa. "Có quá xa hoa hay không?" Khương Hàn Tô le lưỡi một cái hỏi. Đây là lần đầu tiên cô đến một nơi xa hoa thế này. "Kiếm tiền là vì muốn bản thân và những người bên cạnh mình luôn hạnh phúc. Lúc đó em muốn kiếm tiền, không phải là vì điều đó hay sao?" Tô Bạch bóp bóp mũi của cô cười nói. "Nhưng quá lãng phí tiền, khi chúng ta tới đây, hướng dẫn viên du lịch không phải nói nơi này còn có bãi biển công cộng sao? Thật ra, có thể đến nơi đó du ngoạn là được rồi." Khương Hàn Tô nói. Cô vẫn cảm thấy quá mức xa hoa lãng phí, một căn biệt thự tư nhân này, còn nằm ven biển nữa, nhất định tốn không ít tiền. "Bãi biển công cộng có nhiều người như vậy, anh cũng không muốn em bị người khác nhìn thấy. Em đã đến biển rồi, cũng không thể đứng trên bờ nhìn anh bơi lội đúng không? Mà một khi xuống nước thì phải cởi giày, anh cũng không muốn đôi chân trắng nõn nà của em bị người khác nhìn thấy." Tô Bạch nháy mắt một cái, cười nói: "Bình giấm lớn mà, hơn nữa, em cũng không phải không biết sở thích của anh." Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, tức giận dùng tay nhỏ đánh hắn một cái, nói: "Biến thái." Nghe mấy lời hắn nói xong, Khương Hàn Tô cũng cảm thấy bãi biển công cộng không tốt lắm. Trừ Tô Bạch, cô không thích để lộ đôi chân của mình trước mặt mọi người. "Được rồi, thanh toán tiền cả rồi, không thể hoàn trả được đâu, chúng ta cùng nhau hưởng thụ một lần đi." Tô Bạch nói. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu. Tô Bạch nắm tay của cô đi vào trong nhà. Nội thất trong đại sảnh rất đơn giản, chỉ có một chiếc tivi và vài chiếc ghế sô pha. Tô Bạch đi vào trong nhà và thay quần áo, sau đó trực tiếp nhảy vào trong hồ bơi trước cửa. Vừa xuống nước, hắn như một con lươn trong nước, bơi một hơi rất xa. Hồ bơi rất lớn, bơi tới cuối, đi thêm mấy bước, chính là bãi biển. Tô Bạch bơi trở về, lau lau phần nước trên mắt, cười nói: "Xuống đây bơi đi." "Em, em không biết bơi." Khương Hàn Tô nói. "Không sao, bể bơi này chia thành hai khu nước cạn và nước sâu. Em đi vào khu nước cạn trước đi, anh có thể dạy em bơi." Tô Bạch nói. "Hừm, vậy em đi thay đồ tắm." Khương Hàn Tô trở về phòng thay đồ và mặc đồ tắm đi ra. Khi nhìn thấy Khương Hàn Tô mặc bộ đồ tắm, Tô Bạch say mê ngắm nhìn. Bởi vì ngại ngùng, đồ cô mặc không phải loại đồ tắm bikini. Mà là một bộ đồ tắm một mảnh truyền thống, nó vẫn để lộ ra ngoài một phần bắp chân trắng nõn của cô. Hơn nữa, ở phía sau lưng cùng với đôi tay mịn màng và tinh xảo, tất cả đều lộ ra ngoài. Bên dưới cẳng chân như củ sen chính là đôi chân nhỏ trắng mịn đáng yêu, bởi vì sàn hồ bơi sạch sẽ nên không cần mang gì ở chân. Có cảm giác như tay ôm tỳ bà che nửa mặt, so với việc mặc lên bộ đồ tắm bikini, nó càng hấp dẫn hơn rất nhiều. Đặc biệt là đôi chân nhỏ trắng mịn không mang bất kỳ cái gì đang đạp lên trên sàn hồ bơi. Cảm giác được ánh mắt Tô Bạch, Khương Hàn Tô xấu hổ vô cùng, cô nói: "Đừng nhìn loạn!" "Thật là đẹp." Tô Bạch tự đáy lòng khen một câu. Cô ấy rất đẹp, bằng không, cũng sẽ không để cho Tô Bạch hai kiếp làm người luôn luôn nhớ đến nhiều năm như vậy. Cái gọi là tình yêu sét đánh, chắc là vừa nhìn thấy đẹp liền nổi lòng tham mà thôi. Lúc đó, khi mới vừa gặp Khương Hàn Tô, Tô Bạch còn chưa hiểu rõ tính cách của cô ấy và cô ấy thuộc kiểu người nào. Hắn chỉ cảm giác trái tim mình đang đập thình thịch, nhưng đó là vì cô gái kia được ánh mặt trời rực rỡ mùa hè chiếu lên người, tạo nên một vẻ đẹp động lòng người khiến hắn say đắm. "Nào, nhảy xuống đi, anh đỡ em." Tô Bạch nói. "Có bị sặc nước không?" Khương Hàn Tô hỏi. "Không." Tô Bạch cười nói: "Tiểu Hàn Tô nhà ta sao bây giờ nhát gan vậy?" "Giờ em nhảy xuống đó." Khương Hàn Tô nói. Cô nắm chặt nắm tay của mình lại, tăng thêm một chút can đảm, sau đó nhảy xuống. Nước trong khu nước cạn rất nông, chỉ có 1 mét hai, với dáng người 168 của cô, hoàn toàn không cần lo lắng bị ngập nước. Hơn nữa, bên cạnh cô còn có một người biết bơi từ nhỏ là Tô Bạch. Sau khi Khương Hàn Tô nhảy xuống, Tô Bạch trực tiếp đỡ lấy cô, sau đó vòng tay ôm cô vào trong lòng mình. Nhìn người đẹp trong lòng mình, Tô Bạch không dạy bơi cho cô trước, mà trực tiếp cúi đầu hôn tới. Lúc này, những giọt nước đọng lại trên người Khương Hàn Tô, thực sự là một cảnh tượng quá đẹp. Tinh khiết lại xen lẫn một chút quyến rũ. Nếu như dùng hai từ ở đời sau để hình dung, đó chính là dục vọng và thuần khiết. Hôn xong, Tô Bạch tiếp tục hôn những giọt nước trên mặt cô, hắn hôn sạch sẽ toàn bộ. "Lưu manh." Khương Hàn Tô ôm cổ hắn, nhíu mũi một cái, hỏi: "Không phải anh nói anh dạy em bơi sao?" "Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, dạy em bơi cũng phải trả trước phí chứ, đúng không?" Tô Bạch thả cô xuống, cười nói: "Nhìn nè, nước không sâu lắm đâu?" Khi chân cô hoàn toàn chạm đất, Khương Hàn Tô gật gật đầu, nước đúng là không sâu. Tô Bạch bắt đầu dạy cô bơi. Nhưng cô không thể biết bơi ngay trong một sớm một chiều được. Học được một lúc, Tô Bạch tạt nước lên người cô, hai người ở trong hồ bơi chơi đùa. Đến khi chơi mệt thì nằm lên trên chiếc ghế bên cạnh, uống đồ uống và nghỉ ngơi. Sau khi nằm nghỉ ngơi trên ghế một lúc, Tô Bạch ôm cô đi đến chiếc giường lớn trong phòng. Sau khi đặt cô xuống, Tô Bạch cũng lên giường. Nhìn Tô Bạch nằm lên người mình, khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, đầu cô tự động co rúm lại. Lông mi của cô nhẹ nhàng chớp chớp, sau đó cũng khép lại đôi mắt của mình. Tô Bạch nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đang khép của cô, sau đó chuyển xuống đôi môi ướt át của cô. Có một số việc một khi làm rồi thì rất khó nhẫn nhịn được. Ngày xưa, Tô Bạch có thể nhịn. Mà bây giờ, sau khi nếm được vị của nó rồi, hắn không thể nào nhịn được. Ngoài phòng gió biển lồng lộng, trong phòng gió xuân du dương. Ngày hôm sau, Tô Bạch tỉnh dậy trước, sau đó đi làm bữa sáng. Những nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị trong biệt thự rất đầy đủ, muốn ăn gì đều có. Sau khi Tô Bạch chuẩn bị kỹ càng bữa sáng, liền quay trở lại phòng. Khương Hàn Tô còn đang ngủ, cô rất thích ngủ nghiêng, cũng rất thích co người lại. Đây là thói quen hình thành từ nhiều năm, bởi vì vào những người mùa đông, chỉ có ngủ như vậy cô mới không cảm thấy lạnh. Chỉ có những lúc Tô Bạch ôm cô ngủ, thân thể của cô mới mở rộng hơn. Lúc này, đôi bàn chân vừa nhỏ vừa trắng của cô bị lộ ra ngoài chăn, gan bàn chân đối diện Tô Bạch. Tô Bạch dùng tay cầm lên một chân, sau đó gãi gái lên gan bàn chân của cô. Khương Hàn Tô sợ ngứa tỉnh lại, dụi dụi đôi mắt, hỏi: "Sao vậy?" "Đến giờ ăn sáng rồi." Tô Bạch nói. "Vậy anh sờ chân em làm gì?" Khương Hàn Tô đỏ mặt nói. Lúc này, Tô Bạch còn đang dùng tay vuốt ve chân của cô, tê tê dại dại, lại có chút ngứa, cô không nhịn được rút chân vào trong chăn. Không có chân, Tô Bạch vén chăn lên, ôm lấy eo cô và bế cô ra khỏi giường. "Vậy bây giờ có thể đi súc miệng và ăn sáng rồi chứ?" Tô Bạch cúi đầu hôn lên mũi cô, nói: "Ăn cơm xong chúng ta đi dạo biển một chút, gió biển buổi sáng, thổi rất thoải mái." "Anh biết sáng nay phải dậy sớm ăn sáng, vậy tại sao anh lại giày vò em lâu như vậy?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng lầm bầm nói. Lỗ tai Tô Bạch rất thính, hắn cười nói: "Ai giày vò ai vậy, lẽ nào cũng chỉ có anh thoải mái thôi sao? Em không thoải mái à?" "Đừng, đừng nói những lời này!" Khương Hàn Tô đâu có ngờ mình nhỏ giọng lầm bầm mà vẫn bị hắn nghe được. Da mặt cô rất mỏng, nào dám cùng hắn thảo luận về chuyện này, cô vội dùng tay che miệng hắn lại. Tô Bạch hôn một cái lên lòng bàn tay của cô, sau đó ôm cô đi súc miệng. Hai người ăn sáng xong, nắm tay, hít thở không khí trong lành của biển và bắt đầu đi dạo trên bờ biển.