"Không phải cậu từng nói sẽ không nói đến chuyện yêu đương khi còn đang học cấp 3 sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Là do tớ chưa gặp người tớ thích thôi, nếu như gặp được người thích, đừng nói cấp 3, thậm chí là cấp 2 cũng có thể nói, giờ thì tớ đã gặp được rồi. Cậu không biết trước đây tớ học trong trường học ở huyện, lúc đó chỉ cần lớn lên dễ nhìn một chút thì sẽ không thiếu người yêu đương. Và tớ cũng không phải là không muốn nói đến chuyện đó, chỉ là nam sinh trong trường học của tớ, không có một người nào khiến tớ để ý đến mà thôi." Trương Nịnh ngồi cùng bàn Khương Hàn Tô nói.
"Haizz, Hàn Tô, cậu nói thử xem, bằng vào thành tích và vẻ ngoài của tớ, tớ có thể theo đuổi được cậu ấy không?" Trương Nịnh hỏi.
Khương Hàn Tô nhìn cô ấy một cái, lắc lắc đầu, nói: "Trương Nịnh, tuy khuôn mặt của cậu rất đẹp, nhưng cậu không có hi vọng nào đâu"
"Vì sao?" Trương Nịnh hỏi.
Khương Hàn Tô một lần nữa cầm lấy sách, nói: "Thẩm Dao, cậu biết không?"
"Biết, sao thế?" Trương Nịnh hỏi.
Nửa học kỳ trước, chỉ cần là học sinh lớp 10, khó có ai mà không biết đến Thẩm Dao.
Là người có khuôn mặt xinh đẹp, lại là người dẫn chương trình các hoạt động trong trường học, có thể nói không chỉ là lớp 10, ngay cả lớp 11 lớp 12, có rất nhiều chàng trai thích cô ấy.
Thật ra lúc trước, các hoạt động do nhà trường tổ chức đều tìm đến Khương Hàn Tô để làm người dẫn chương trình đầu tiên.
Nhưng Tô Bạch không làm người dẫn chương trình nam, Khương Hàn Tô cũng không tiếp tục làm người dẫn chương trình. Hơn nữa, cô không chỉ không làm người dẫn chương trình, mà còn từ chối và ngăn cách toàn bộ hoạt động trong trường học.
Nếu không, với thành tích của Khương Hàn Tô, có rất nhiều hoạt động do nhà trường tổ chức có thể tìm tới cô.
Mà hiện tại, Khương Hàn Tô cũng chỉ tham gia những hoạt động thi đua có tiền thưởng.
"Cậu ấy từng theo đuổi Tô Bạch và bị từ chối rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Tô Bạch? Tô Bạch là ai?" Trương Nịnh hỏi.
"Chính là cái người mới lấy đi cái cặp từ chỗ ngồi của chúng ta." Khương Hàn Tô cảm thấy khi đối mặt với người bạn học này, bản thân không cần giấu diếm gì cả, bởi vì chỉ cần những người bạn học tối hôm qua nhìn thấy cô và Tô Bạch ngồi cùng một chỗ để hoàn tất bài tập, tất cả hẳn phải biết quan hệ của hai người. Hơn nữa, chuyện yêu đương trong trường học rất nhiều, lớp bọn họ cũng không thiếu, vì thế, dù có bạn học biết, họ cũng sẽ không đi mách giáo viên.
"Làm sao cậu biết tên của cậu ấy?" Trương Nịnh hỏi.
Khương Hàn Tô mím mím môi, nói: "Cậu chỉ quan tâm đến chuyện cậu ấy lớn lên có đẹp trai hay không à, cậu không nghĩ tới vì sao ở chỗ ngồi của cậu lại xuất hiện cái cặp của cậu ấy?"
Khương Hàn Tô tiếp tục nói: "Cái cặp của Tô Bạch nằm ở chỗ chúng ta, cho nên mới sáng sớm tới lấy."
Nói đến mức này rồi, Trương Nịnh liền hiểu, đôi mắt trợn tròn lên và nói: "Ý cậu là, Hàn Tô, cậu ấy là bạn trai của cậu?"
"Ừm." Khương Hàn Tô lần này không có phủ nhận, trực tiếp thừa nhận.
Trước đây không có thừa nhận, là vì không có can đảm ở bên cạnh Tô Bạch, và khi đó cả hai người họ còn chưa chân chính ở cùng nhau.
Nhưng bây giờ, hai người họ chân chính là mối quan hệ trai gái rồi.
Về chuyện của mẹ cô, Khương Hàn Tô đã nghĩ kỹ rồi.
Tô Bạch có thể giải quyết được thì giải quyết, không thể giải quyết vậy cứ gạt mẹ trước đã, sau này thi lên đại học rồi nói cho mẹ biết là được.
Thi lên đại học, lúc ấy, mẹ của mình không còn lý do gì để phản đối nữa cả.
Và thời gian ba năm, cũng không tính là quá dài, vì khi đó hai người vẫn còn rất trẻ.
Trương Nịnh chán nản nói: "Khương Hàn Tô, năm ngoái không phải cậu từng nói với tớ, đời này sẽ không tiếp tục yêu đương sao?"
Một người bạn học nữ ngồi cùng bàn, ở chung lâu ngày, nhất định sẽ hỏi một ít vấn đề liên quan đến phương diện tình cảm.
Lúc đó, Trương Nịnh từng hỏi qua Khương Hàn Tô từng yêu đương ai đó chưa, có định trao đi mối tình đầu đẹp nhất trong thời gian cấp 3 hay không.
Lúc đó, vẻ mặt Khương Hàn Tô không hề cảm xúc nói cho cô biết đời này sẽ không tiếp tục yêu đương.
"Khi đó, là thời điểm tớ và cậu ấy chia tay, cho nên tớ mới phải nói như vậy." Khương Hàn Tô.
Trương Nịnh suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu, nói: "Đúng là thời gian đó cậu thật sự rất không bình thường, khá giống người thất tình."
Cô lại hỏi tiếp: "Đúng rồi, vì sao lúc đó các cậu chia tay? Là ai nói lời chia tay trước?"
"Lúc đó nhìn cậu thương tâm như vậy, là cậu ấy nói ra trước đúng không?" Trương Nịnh hỏi.
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu và nói: "Là tớ."
"Cậu ấy quá trớn lắm đúng không, cho nên mới khiến cậu chia tay?" Sau khi Trương Nịnh nói xong, lại hỏi: "Vậy bây giờ các cậu ở cùng nhau, là vì cậu tha thứ cho cậu ấy?"
Trương Nịnh mở đôi mắt to ra, giờ khắc này trong đôi mắt lập lòe ánh sáng hiếu kỳ.
"Không phải." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, sau đó, cho dù Trương Nịnh có hỏi bao nhiêu câu hỏi, cô đều không trả lời cô ấy.
Đối với Khương Hàn Tô, chuyện kia vẫn là vết sẹo trong lòng cô.
Đối với Tô Bạch, mấy tháng qua không có Khương Hàn Tô, tựa như trôi qua rất nhanh, hắn chỉ tập trung vào việc xử lý chuyện quán mì, tựa như trong chớp mắt, một học kỳ liền trôi qua, như là đang quay về nhịp sống trước khi trọng sinh.
Thế nhưng, đối với Khương Hàn Tô mà nói, mấy tháng kia là mấy tháng dài đằng đẵng nhất trong cuộc đời của cô.
Ngoài ra, nó còn là mấy tháng khó chịu nhất và thương tâm nhất trong cuộc đời cô.
Chỉ cần nhớ đến những kỷ niệm đã có với Tô Bạch, ban đêm cô đều sẽ âm thầm rơi lệ.
Đối với một người lần đầu nếm thử hương vị tình yêu như Khương Hàn Tô, lần đầu tiên cô biết thế nào là tư vị của thất tình và chia tay sẽ khó chịu cỡ nào.
Khương Hàn Tô không nhớ rõ những lần cô khóc ở quá khứ, nhưng bởi vì Tô Bạch, bởi vì chút tình cảm này, cô đã khóc không biết bao nhiêu lần.
Cũng vào lúc ấy cô mới biết, muốn quên hắn, muốn cùng hắn chia tay, muốn hắn ở cùng một cô gái khác, vốn là chuyện không thể nào.
Nếu như thật sự trơ mắt nhìn hắn ở cùng với cô gái khác, vậy cô nhất định sẽ thương tâm đến chết.
Nếu là một người con gái lạc quan và vô tư, đang đối mặt với loại tình cảm thất bại này, thường thường sẽ quên đi rất nhanh.
Đương nhiên, những người càng không để ý đến tình cảm, sẽ càng quên đi nhanh hơn.
Nhưng Khương Hàn Tô không phải loại người này, cô không chỉ là kiểu người thích một người cả đời mà còn là một người rất hay ghen.
Có người nói phụ nữ hay ghen sống không lâu, cái này có lẽ là một trong những nguyên nhân khiến cho người con gái hồng nhan bạc mệnh.
Bởi vì chỉ cần là kiểu phụ nữ như vậy, phần lớn đều hay ghen.
Tô Bạch có lẽ đã biết từ lâu rồi, Khương Hàn Tô ghen tuông rất lớn.
Nhưng sự ghen tuông của Tô Bạch cũng không nhỏ, vì thế hai người ở cùng nhau cũng xem như là một đôi trời sinh.
May mắn thay, người Khương Hàn Tô thích chính là Tô Bạch, mà Tô Bạch lại là một người một đời chỉ thích một người.
Nói đi nói lại, nếu như Tô Bạch không phải là người như thế, Khương Hàn Tô chưa chắc sẽ yêu.
Nhưng coi như là như vậy, với người nhạy cảm như Khương Hàn Tô, vẫn luôn lo lắng rất nhiều ngày về chuyện này rất lâu.
Chỉ tới khi Tô Bạch dẫn cô đi nhìn ngắm rất nhiều phong cảnh, sau khi nhìn thấy rất nhiều người con gái xinh đẹp, mới làm cho cô chân chính yên lòng.
Cho đến hiện tại, Khương Hàn Tô đã xác định Tô Bạch sẽ không thích người khác, nhưng cho dù là vậy, cô vẫn ghen bình thường.
May là, Tô Bạch thích cô ghen, vài thời điểm Khương Hàn Tô ghen, khá thú vị.
Chính bởi vì sự thú vị ấy, Tô Bạch thường thường dùng cái này để đùa giỡn với cô.
Đương nhiên, cũng có lúc lỡ chớn và thật sự chọc giận cô.
Nhưng cái này thuộc về lạc thú bình thường giữa những người yêu nhau.