Tô Bạch và Khương Hàn Tô đi xuống lầu, cả hai cùng đến khu chợ mua nguyên liệu về nấu ăn.
Rời khỏi quảng trường Thời Đại, đi vào công viên Tử Quang, nhìn dòng người đi tới đi lui trong công viên, Tô Bạch nói: "Bây giờ vấn đề an ninh ở Qua Thành so với mấy năm trước tốt lên rất nhiều."
Khi họ còn học cấp 2, ở đây từng là thiên đường đánh nhau của một đám lưu manh. Bởi vì bên trong công viên có một khu đất rộng, hầu như mỗi ngày đều có người hẹn một đám người đến đó đánh nhau.
Mà hai năm qua, vấn đề an ninh trật tự ở Qua Thành càng ngày càng nghiêm khắc, tình trạng như thế cũng càng ngày càng ít đi.
Giống với những lời Tô Bạch nói trước đây, thời đại càng tiến về phía trước, mọi phương diện sẽ càng tốt hơn.
Giống như Qua Thành là một huyện thành nhỏ bé và cằn cỗi, bây giờ cũng nhờ có Tô Bạch nên đã xuất hiện nhà máy và công ty đầu tiên.
Hơn nữa, trụ sở Tô Bạch đặt ở Qua Thành, và còn là công ty có thể nằm trong số ít công ty đứng đầu trong tỉnh.
Bởi vì có nhà máy, Tô Bạch cũng vì Qua Thành tạo nên công ăn việc làm cho rất nhiều người.
Ít nhất trước đây, những thanh niên đầu đường xó chợ, vô công rỗi nghề, giờ đây có thể làm việc trong nhà máy và mỗi tháng còn nhận được tiền lương rất tốt nữa.
"Đúng vậy, năm đó có phải anh cũng ở đây đánh nhau đúng không?" Khương Hàn Tô nghiêng đầu hỏi.
"Đúng là có, nhưng chỉ có một lần thôi." Tô Bạch nói.
"Em có được tính là người khiến anh quay đầu là bở và giúp anh đi trên con đường đúng đắn không?" Khương Hàn Tô cười hỏi.
"Được tính, tiểu Hàn Tô nhà ta chính là người được trời cao cử xuống giúp anh tập trung cho việc học." Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt của cô và nói.
"Hì hì." Cô cười thành tiếng, sự hoạt bát và lanh lợi của cô được hiện rõ trên người.
Thật sự là một người con gái đầy năng lượng.
Tô Bạch đưa tay tới và kéo Khương Hàn Tô đến gần.
Cô tựa vào người hắn, thứ được gọi là hạnh phúc dần dần lớn hơn trong tim cô.
"Nếu mà nói thì trừ cái năm 2012. đây là lần đầu tiên em tới công viên Tử Quang." Khương Hàn Tô nói.
"Thật à?" Tô Bạch kinh ngạc nói.
Là học sinh ba năm ở trường Dục Hoa, Tô Bạch rất ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên cô ấy tới công viên này.
"Trước đây, em từng nghe nói chỗ này có rất nhiều lưu manh và lúc nào cũng thấy cảnh đánh nhau? Em sao dám đến đây được? Nếu bị ai đó đánh em thì em biết phải làm sao? Em lại không giống như anh, chỉ dám nói chứ không dám đánh." Khương Hàn Tô vô cùng đáng thương nói.
"Cho nên, em dựa vào việc anh không dám đánh em nên mới bắt nạt anh đúng không?" Tô Bạch hỏi.
"Làm gì có, đều là anh bắt nạt em mà?" Khương Hàn Tô nói.
"Anh không có bắt nạt em nha?" Tô Bạch cười hỏi.
"Chính anh bắt nạt em." Khương Hàn Tô hơi hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
"Thực sự là con quỷ dễ ngại ngùng mà. Nói xong lại đỏ mặt lên rồi." Tô Bạch quan sát một hồi, sau đó buồn cười sờ lên khuôn mặt đang đỏ của cô.
"Anh nhìn đi, đây không phải là đang bắt nạt em sao?" Khương Hàn Tô nói.
"Cái này cũng gọi là bắt nạt à? Vậy thế này gọi là gì?" Nói xong, Tô Bạch liền hôn lên má phải của cô.
"Không biết xấu hổ, đồ biến thái." Khương Hàn Tô tức giận nói.
"Vậy em còn nắm cánh tay của người biến thái làm gì?" Tô Bạch hỏi.
"Hừ, em muốn nắm đấy, làm sao nào? Không đồng ý à?" Khương Hàn Tô hừ hừ nói.
Tô Bạch cười bóp bóp mũi của cô, cười nói: "Tiểu Hàn Tô nhà ta lợi hại như vậy, anh sao dám không đồng ý!"
Bước ra từ cổng phía đông của công viên Tử Quang, đi được vài bước là đến khu chợ.
Bởi vì gần đến giờ chuẩn bị cho bữa trưa nên có rất nhiều người ở trong chợ.
Nhưng phần lớn đều là người già, hiếm khi nhìn thấy người trẻ nào.
Điều này cũng rất bình thường, người già thường chiếm phần lớn trong một huyện nhỏ bé.
Người trẻ tuổi hầu hết đều là những đứa trẻ còn đang đi học, để cho đám trẻ đến đây mua thức ăn, họ chắc chắn không chịu.
"Đến lúc em thể hiện tài năng của em rồi." Tô Bạch cười nói.
Nếu hai người đã cùng nhau đến chợ mua đồ về nấu ăn, sau khi ra ngoài, Khương Hàn Tô tuyệt đối dùng tiền ít hơn hắn để mua đồ.
"Anh muốn ăn gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Hừm, chúng ta xào cà tím ăn cùng với thịt gà viên đi." Tô Bạch nói.
"Dì thì sao? Dì thì ăn gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Mẹ anh thích ăn nhất là ớt xanh xào sợi khoai tây." Tô Bạch nói.
"Còn nữa không?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Hình như hết rồi, khi anh còn nhỏ, anh nhớ mẹ anh có thể ăn được một nồi lớn món ớt xanh xào sợi khoai tây." Tô Bạch cười nói.
Vì vậy, món ớt xanh xào sợi khoai tây này trở thành món Tô Bạch không thích ăn nhất ở nửa đời sau.
Hết cách rồi, khi còn bé ăn quá nhiều.
Nhưng hắn vẫn rất thích ăn khoai tây cắt thành lát và hầm cùng các loại thịt.
"Ồ." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Hai người đi vào chợ, Khương Hàn Tô phụ trách trả giá thức ăn, Tô Bạch lại phụ trách trả tiền và cầm đồ.
Cuối cùng, hắn xách hai cái túi lớn đi ra ngoài và cũng chỉ tốn hơn năm mươi đồng.
"Để em cầm một túi đi." Khương Hàn Tô nói.
"Ừm." Trong túi đều đồ ăn, cho nên rất nhẹ. Tô Bạch đưa cho cô một túi, sau đó dùng tay trái cầm, tay phải thì nắm tay cô.
Sau khi về đến nhà, Khương Hàn Tô dọn nguyên liệu nấu ăn ra bếp.
Mẹ Tô Bạch muốn đi vào bếp giúp, nhưng lại bị Khương Hàn Tô đuổi ra ngoài.
Năm ngoái ăn tết, Khương Hàn Tô đã muốn vào bếp rồi, nhưng lại bị mẹ Tô Bạch và các cô dì của hắn đuổi ra ngoài, Tô Bạch suýt chút là bật cười.
"Mẹ, được rồi, nấu bữa ăn thôi mà, ai nấu chẳng được? Mẹ cứ ngồi ở đây cắn hạt dưa và nghỉ ngơi chút đi. Tay nghề của Hàn Tô rất tốt, Hàn Tô nấu ăn rất ngon." Tô Bạch nói.
"Con bé Hàn Tô này, thực sự là càng nhìn càng thích mà." Mẹ Tô Bạch cười nói.
"Con trai của mẹ vừa ý cô gái nào, khẳng định cô gái ấy tốt nhất trên đời." Tô Bạch cười nói.
"Được rồi, mẹ biết con có ánh mắt rất tốt rồi." Mẹ Tô Bạch cười nói.
Hắn cùng mẹ nói chuyện được một lúc, bà nội cũng từ bên ngoài trở về.
"Ai nha, Mộng nhi trở về rồi!" Bà nội nhìn thấy Tô Bạch, vui mừng nói.
"Là con đây, bà nội." Tô Bạch cười nói.
"Lại cao lớn thêm không ít, cũng đẹp trai hơn, được được được." Bà nội cười nói.
"Đúng rồi, chỉ có một mình con về thôi sao? Hàn Tô đâu?" Bà nội hỏi.
"Em ấy cũng ở đây, đang ở trong bếp đấy bà nội." Tô Bạch nói.
Vừa hay, lúc này Khương Hàn Tô làm xong món ớt xanh sợi khoai tây đơn giản và bưng ra ngoài.
"Con chào bà nội." Cô nói lời chào.
"Đứa bé ngoan, không còn gầy như trước, mập thêm một ít rồi, gầy quá không tốt đâu." Bà nội cười nói.
"Bà nội, bây giờ các cô gái đều thích người khác nói họ gầy. Bà nói như vậy, Hàn Tô sẽ giận đấy." Tô Bạch cắn hạt dưa, sau đó cười nói.
Khương Hàn Tô vội vàng giải thích: "Không, bà nội, con không có ý đó, bà đừng nghe anh ấy nói bậy!"
Khương Hàn Tô tức giận đánh Tô Bạch một cái, nói: "Anh cứ luôn bắt nạt em."
"Em là vợ anh mà, không bắt nạt em thì bắt nạt ai?" Tô Bạch cười và kéo cô vào trong lòng.
"Thả, thả em ra." Mẹ Tô Bạch và bà nội đều ở đây, Khương Hàn Tô đột nhiên bị Tô Bạch kéo vào trong lòng, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
"Không thả, ai bảo em dùng nắm đấm đánh anh." Tô Bạch nói.
"Được rồi tiểu Mộng, đừng bắt nạt Hàn Tô." Bà nội cười nói.
Nghe lời bà nội, Tô Bạch mới cười và thả cô ấy ra.
Mà lúc này, Khương Hàn Tô xấu hổ trực tiếp chạy vào trong phòng bếp.
"Mẹ, Hàn Tô nghe nói mẹ thích ăn ớt xanh xào sợi khoai tây, đây là món em ấy đặc biệt làm cho mẹ, lát nữa mẹ phải ăn nhiều một chút." Tô Bạch nói.
"Ừm. Lát nữa mẹ sẽ ăn hết." Mẹ Tô Bạch cười nói.
Không bao lâu sau, bốn món ăn một canh, tất cả đều được dọn lên.
Ở chợ có bán bánh màn thầu nên họ mua vài cái bánh màn thầu về, bởi vậy không cần nấu cơm ăn.
Trên bàn cơm, mẹ Tô Bạch khen không dứt lời tài nghệ nấu ăn của Khương Hàn Tô, đặc biệt là món ớt xanh xào sợi khoai tây mà bà thích nhất.
Ăn cơm xong, Khương Hàn Tô lại chủ động đem nồi và chén bát đi rửa.
Đây là một người con gái đặc biệt ngoan ngoãn.
Kiếp trước, Tô Bạch vẫn luôn muốn tìm một người con gái giản dị.
Mà đời này, cuối cùng hắn cũng đã tìm được.
Chuyện tốt đẹp nhất trên đời này, không gì bằng việc một cô gái có thể sẵn sàng từ bỏ vinh hoa phú quý, không ngại cực khổ và sống cuộc đời giản dị bên người cô ấy yêu.