Chương 37: Cảm Ơn Thầy!

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 14:22:23

Nếu như hỏi nơi nào là nơi thoải mái nhất vào mùa đông ở Dục Hoa, bạn tuyệt đối sẽ nhận được câu trả lời là nhà bếp phòng ăn chứ không phải là phòng ngủ của học sinh. Bên ngoài băng tuyết ngập trời, tuyết lớn bay bay, nơi này lại ấm áp như khách sạn năm sao vậy. Lúc này Khương Hàn Tô cầm que xiên bằng tre để xâu rau quả, khóa áo bông hơi kéo xuống, lộ ra áo len màu trắng ở bên trong. Tô Bạch quan sát một chút, mười lăm, mười sáu tuổi, còn quá nhỏ a! Nhưng mà không sao, kiếp này Tô Bạch có nhiều thời gian để chờ. - Tô Bạch, lại tới nạp điện à? - Bác gái đang rán xiên chiên nhìn thấy Tô Bạch đi tới, cười hỏi. Sau khi nhà ăn của Dục Hoa được cải cách, những món ăn vặt bên của sổ trê căn bản là những người được nhà trường mời đến hợp tác. Ví dụ như bán xiên chiên, bán mì khô, bán mì xào, bánh rán, ... trên căn bản là những người này đều có tiệm ăn ở bên ngoài. Chỉ là, cho dù bọn họ có thêm tiệm thì cũng không thể kiếm được nhiều bằng bán cho học sinh trong Dục Hoa. Bọn họ bán láy tiền, Dục Hoa sẽ lấy một ít lãi từ con số đó, hai bên đều có thể kiếm đầy bồn đầy bát. Mà bác gái này, bởi vì mỗi lần đến ngày nghỉ đều đẩy một xe xiên chiên đến cửa quán nét Thời Đại để bán, cho nên Tô Bạch đối với bác gái này có thể xem như là rất quen. Bởi vì đồ ăn của bác gái này thực sự rất ngon, Tô Bạch cũng khá thích đồ ăn của cô, mỗi lần đều mua không ít về quán net. - Ngày hôm nay không phải nạp điện, cháu tới ăn xiên chiên. - Tô Bạch cười nói. - Cứ cầm ấy mà ăn, chỗ này đã rán xong hết rồi đó. - Bác gái chỉ vào chỗ xâu thịt đã rán xong trên mâm nói. - Dạo này cháu đang giảm béo, không ăn thịt. Lớp trưởng, làm giúp tôi hai xâu gluten* đi. - Tô Bạch cười nói. - Gluten là một protein gồm gliadin và glutenin. Các chất này liên kết với tinh bột, và tồn tại trong nội nhũ của hạt của một số loại cây hoà thảo, đặc biệt là lúa mì, yến mạch và lúa mạch. Do không tan trong nước nên gluten có thể được tinh chế bằng cách rửa với nước để tách khỏi tinh bột. Gluten có trong các sản phẩm bánh, được dùng để thay thế thịt hoặc bổ sung như chất phụ gia thực phẩm vào nhiều loại đồ ăn chế biến sẵn. Một số người có phản ứng không dung nạp với gluten, dẫn đến các bệnh như bệnh celiac, bệnh tự miễn. - Nói xong, Tô Bạch cầm lấy một cái bánh bao không nhân, sau đó xé ra một cái lỗ hổng, chuẩn bị một chút hương liệu, rồi chỉ cần chờ bột mì của Khương Hàn Tô là được. Kết quả, Khương Hàn Tô lại như là không nghe thấy gì, tiếp tục xiên rau quả của mình. - Hiện tại cậu đang là việc cho bác gái, xem như là một nhân viên của cửa hàng bác gái có đúng không? Bây giờ tôi ăn có trả tiền đầy đủ, mà bác gái bây giờ đang bận không giúp được, cậu là công nhân, hẳn là cậu có nghĩa vụ làm nóng hai xiên gluten cho khách thay cô ấy chứ? - Tô Bạch cười hỏi. Khương Hàn Tô nghe vậy, cuối cùng dừng việc làm trong tay, cô cầm lấy hai xâu gluten đã chuẩn bị từ trước, sau đó bỏ vào trong canh. Chờ một phút sau, cô lấy ra tinh bột, sau đó đưa cho Tô Bạch. Sau khi Tô Bạch cho bột mì bỏ vào trong bánh bao không, rồi lại đi đổ thêm chút tương ớt, hai tay cầm bánh, mở miệng cắn một cái, quanh miệng đầy mỡ. - A, ăn ngon thật. - Tô Bạch thỏa mãn nói. Khương Hàn Tô, mỹ thực, có lẽ đây chính là hai thứ Tô Bạch yêu nhất đời này. Đối với Tô Bạch bây giờ mà nói, hai thứ đồ này, thiếu cái gì cũng không được. Khoảng thời gian sau đó, Tô Bạch ở nhà ăn trong phòng bếp bồi tiếp Khương Hàn Tô. Bên ngoài lạnh như vậy, nơi này không chỉ ấm áp còn có mỹ thực và mỹ nhân, Tô Bạch còn lâu mới ra ngoài chịu lạnh. Chờ Khương Hàn Tô cơm nước xong xuôi Tô Bạch mới đứng dậy rời đi. - Khăn quàng của cậu tôi để trong phòng rồi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ mang trả cho cậu. - Nhìn Tô Bạch phải đi, Khương Hàn Tô nói. - Được. - Tô Bạch cười cợt, kéo khóa áo bông lên, sau đó đẩy cửa ra đi ra ngoài. Vừa mới ra khỏi cửa liền bị tuyết đập vào mặt. Lúc này của kiếp trước Tô Bạch đang trên đường tới Hải Thành, hắn thật sự là không biết trận tuyết này còn tiếp tục rơi đến khi nào. Tô Bạch lên lầu cầm lấy cái cốc, sau đó đi phòng nước lấy một cốc đầy, mà còn chưa kịp quay về lớp đã bị giáo viên gọi vào văn phòng. Tô Bạch vừa cầm chén nước đi vào văn phòng liền nhìn thấy Cao Viễn cùng Đinh Lượng đang đứng ở đó. Đầu Cao Viễn vẫn đang quấn một lớp vải trắng, xem ra bị đánh không nhẹ. Ánh mắt Tô Bạch nhìn phía Đinh Lượng, hơi vui vẻ. Hẳn là cái tên này vừa mới bị chủ nhiệm lớp đánh, hai tay rũ xuống, bàn tay sưng lên. Nếu là người bình thường bị đánh như vậy, có lẽ sẽ khóc. Còn tên này thì không như vậy, không chỉ không khóc mà còn nhìn chủ nhiệm lớp với vẻ mặt kiêu căng, không chịu phục. Nếu như khóe miệng lại nhếch một ít, vậy thì lại thốn với Long Vương a, kiêu căng khó thuần. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đây mới là học sinh trung học a! Lòng cao hơn trời, nhất thiết ngỗ nghịch, lúc nào cũng cho rằng sau này mình sẽ là người trên vạn người, làm ra một phen sự nghiệp kinh thiên, bởi vậy không bao giờ phục ai. Năm đó, khi Tô Bạch rời bỏ Qua Thành vào đêm tuyết lớn, không phải cũng giống vậy sao? Kết quả, vừa tới Hải Thành không được mấy tháng, thực tại liền thành công dạy Tô Bạch làm người. - Thầy gọi em có chuyện gì? - Tô Bạch hỏi. - Cao Viễn nói em ấy làm lớp trưởng không thể phục chúng, không quản được những học sinh khác, cho nên em ấy đề cử cậu, nói cậu có thể làm lớp trưởng. Cậu cảm thấy thế nào? - Đoàn Đông Phương hỏi. - Thầy à, khoảng thời gian này thì không được đâu. Hiện tại em đã biết hối cải rồi, em muốn học tập thật giỏi, mấy tháng sau này em sẽ dùng toàn bộ thời gian để ôn lại kiến thức. - Tô Bạch không thể nói đồng ý, bởi vì Đoàn Đông Phương biết, chỉ cần Tô Bạch muốn thì cả cái ban 12 này, không ai dám không nghe hắn. Nhìn Đoàn Đông Phương có vẻ giận hơn, Tô Bạch nghiêm túc nói: - Thưa thầy, thân sự là em muốn học hành bình thường trở lại. Trước đây thầy nói rất đúng, em khác với những học sinh kém khác. Các bạn khác thành tích kém là bởi vì không học được, em có thể học được lại không đi học, điều này thực sự là đang lãng phí thiên phú của em. Vì thế cho nên bây giờ em muốn học tập thật gió, sau đó thi đậu trường cấp 3 trọng điểm. Đoàn Đông Phương nhìn vào mắt Tô Bạch, Tô Bạch không có né tránh, ánh mắt rất chân thành. Đoàn Đông Phương trầm mặc rất lâu, nhìn qua thì ông ấy không hề có biểu cảm gì, thực ra trong lòng đang rất vui vẻ. So với để Tô Bạch làm lớp trưởng cái ban 12 này, ông muốn Tô Bạch có thể quay đầu lại, học tập thật tốt hơn. Khi mà ông vừa mới bước vào cửa lớn Dục Hoa để dạy học, Tô Bạch chính là học sinh mà ông thích nhất. Bởi vì khi Tô Bạch làm bài thi lên cấp 2 chính là do ông giám thị, mà trong số hai trăm học sinh của ngôi trường đó, thành tích của Tô Bạch đứng thứ nhất. Sau khi thi xong, Đoàn Đông Phương liền mời Tô Bạch đến học lớp của ông, đến khi khai giảng, quả nhiên là Tô Bạch vào lớp của ông. Cũng là bởi vì có tầng duyên phận này, hơn nữa Đoàn Đông Phương còn biết được Tô Bạch có thiên phú học tập rất tốt, cho nên đến tận học kì hai của lớp 8, ông không quan tâm thành tích học tập của Tô Bạch lúc đó kém đến mức nào, nghịch khác người đến đâu, ông chưa từng từ bỏ Tô Bạch. Mãi đến khi khai giảng lên lớp 9, khi mà Tô Bạch thực sự là không thể cứu chữa nữa, Đoàn Đông Phương mới thực sự từ bỏ hắn. Lúc này nghe thấy Tô Bạch nói muốn học tập cho thật giỏi, hơn nữa còn không giống như là nói đùa, ông thực sự rất là hưng phấn. Chỉ là càng là như vậy, Đoàn Đông Phương càng tỏ vẻ vô cảm, nói: - Ừm, bây giờ tỉnh ngộ vẫn chưa phải là muộn. Từ bây giờ, chỉ cần học cho thật tốt, không phải là không có hy vọng thi đậu một trường cấp 3 trọng điểm. Giáo viên văn Lý Tân của cậu, lúc lớp 7 lớp 8 đều đứng cuối lớp. Đến lúc lên lớp 9, cậu ta chỉ dùng một năm đã thi đậu Qua Thành nhất trung rồi. - Cho nên, Tô Bạch, chỉ cần hiện tại cậu chịu nỗ lực, thực sự không tính là muộn. - Đoàn Đông Phương nói. - Nhưng mà cậu cứ nhận vị trí lóp trưởng đi, tôi không cần cậu làm cái gì, mấy việc như thu vở, kiểm tra bài tập thì cứ giao cho đại biểu khóa các khoa là được, bình thường chỉ cần cậu quản kỉ luật một chút thôi. Mà sách tiến Anh lớp 7, lớp 8 cậu không có, chỗ này tôi có. Cậu chờ chút, lấy về xem đi, chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tôi, lúc nào tôi cũng có thời gian. - Đoàn Đông Phương nói. Tô Bạch nghe vậy, hít một hơi thật sâu, sau đó lùi về sau mấy bước, cúi người xuống thật sâu, sau đó nói: - Cảm ơn thầy! Cảm ơn thầy! Cảm ơn thầy đã không bỏ em! Cảm ơn những cơ hội của thầy đã trao cho em! Chỉ là lúc đó em không biết nắm bắt lấy. Đời này em sẽ không để chúng trôi qua.