Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất, lớp tuyết dày trên mái nhà bắt đầu tan dần.
Âm thanh tí tách tí tách vang lên không ngừng, từ trên xà nhà nhỏ xuống từng giọt mưa tạo thành từng nốt nhạc tươi đẹp.
Con đường nhỏ bị đóng băng mấy ngày cũng bắt đầu tan băng, Tô Bạch mang giày đạp lên trên và bị từng tầng từng tầng bùn đất bao phủ.
Sau khi đi được một đoạn đường, Tô Bạch mang đồ nặng gần mấy cân, dùng sức vẩy vẩy giày sang một bên.
Bùn trên giày bị quăng xuống, Tô Bạch như đang luyện thành một loại tuyệt thế khinh công, hắn chỉ cảm thấy người nhẹ như yến.
Lúc này đã hơn 11 giờ sáng, Tô Bạch mang theo quà đi về hướng nhà Khương Hàn Tô.
Mặc dù con đường trước nhà Tô Sắc và những người khác không tốt lắm, nhưng đó là con đường được xây dựng bằng tiền của những người hai bên đường.
Loại đường này cho dù có mưa to gió lớn vẫn có thể đi được, nhưng khi dùng con đường này đi đến nhà Khương Hàn Tô, thật sự rất khó đi.
Sớm biết như vậy, Tô Bạch nên đi vào buổi sáng trước khi tuyết tan mới đúng
Con đường bị đóng băng vẫn dễ đi hơn con đường chỉ cần giẫm mạnh là bị lún xuống đất.
Tô Bạch mang giày đi một quãng đường, đôi giày bông không biết thấm vào bao nhiêu nước.
Đợi đến khi đến nhà Khương Hàn Tô, Tô Bạch từ trên mặt đất nhặt một cây gậy gỗ, sau đó xử lý sạch sẽ phần bùn đất xung quanh đôi giày.
Đây là lần đầu tiên đi đến nhà mẹ vợ, hắn cần phải để lại cho bà ấy một ấn tượng thật tốt.
Vào nhà họ còn để lại đất bùn, vậy thì chẳng ra làm sao cả.
Tô Bạch còn chưa đi vào, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô dắt một bầy dê từ đối diện đi tới.
Tô Bạch đếm một hồi, Khương Hàn Tô tổng cộng dắt bốn con dê.
Một con lớn là dê mẹ, ba con nhỏ là dê non.
Khương Hàn Tô cực kỳ nổi bật giữa bốn con dê trắng, khi cô nhìn thấy Tô Bạch ở đối diện thì ngẩn người.
Sau đó cô kéo sợi dây thừng dắt dê, trực tiếp chạy thẳng vào trong nhà.
"Con chạy nhanh như vậy làm gì, cẩn thận bị té." Trong sân còn truyền đến tiếng nói của Lâm Trân.
Tô Bạch không nói nên lời, đến mức nhìn thấy hắn liền chạy sao?
Xem ra, trong nhà Khương Hàn Tô nuôi không ít thứ nha!
Thời điểm Tô Bạch còn học tiểu học, nhà hắn từng nuôi dê.
Khi đó, chuyện Tô Bạch không thích làm nhất chính là ra ngoài chăn dê.
Khi còn bé, chuyện Tô Bạch thích làm nhất chính là cùng những con dê non vừa mới ra đời đọ đầu, thi xem ai chịu đựng lâu hơn.
Thế gian này vạn vật đều có linh tính, khi còn bé Tô Bạch chỉ cần thoáng vẫy tay lên đỉnh đầu dê non, nó liền lập tức nghe lời chạy tới.
Tô Bạch mỉm cười, thật là có chút hoài niệm về tuổi thơ.
Ngày hôm nay, Tô Bạch muốn tới nhà họ nên không có nói cho Khương Hàn Tô biết.
Tô Bạch cũng không có gọi cửa gì cả, cửa đang mở ra, Tô Bạch trực tiếp bước qua cửa đi vào.
Sau khi vào cửa, hắn liền nhìn thấy một khoảng sân không nhỏ, sân nhà Khương Hàn Tô đúng là lớn thiệt nha, thậm chí còn lớn hơn nhà của hắn.
Nhưng nhà họ chính là dựa vào trồng rau bán rau cải để sinh sống, vì vậy sân nhà khẳng định không thể nhỏ được.
Tô Bạch vừa muốn tiếp tục đi về phía trước, liền nhìn thấy một con chó bị trói ở sau cửa.
Con chó kia nhìn thấy Tô Bạch, trực tiếp sủa và chạy ngay tới Tô Bạch.
Tô Bạch bị con chó dọa sợ hết hồn.
Chó rất lớn, Tô Bạch nhìn thoáng phía dưới, đây là chó mẹ.
Tô Bạch không dám chọc, con chó này bị trói ở sau cửa, Tô Bạch muốn đi vào nhất định sẽ đi ngang qua con đường nằm trong phạm vi của nó.
Tô Bạch không dám đánh cược vào việc nó có cắn người hay không.
May là Lâm Trân và Khương Hàn Tô nghe được tiếng chó sủa đều từ trong nhà đi ra.
Khương Hàn Tô là người chạy ra đầu tiên, cô chạy đến trước mặt Tô Bạch, nhìn thấy Tô Bạch cũng không có bị chó cắn thì mới vỗ vỗ bộ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đến, cô lại tàn nhẫn lườm hắn một cái.
"Vì sao cậu đến đây?" Khương Hàn Tô nghiêm mặt hỏi.
Khương Hàn Tô cảm thấy, dù thế nào cũng phải nhìn mặt nhau, thay vì cúi đầu xấu hổ bị hắn cười nhạo, còn không bằng nghiêm mặt hỏi hắn.
Toàn bộ là do hắn sai, ai bảo hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lợi dụng lúc cô uống say thực hiện mấy trò biến thái.
Cuối cùng, vậy mà chân của cô... , hắn không phải là người tốt.
Toàn bộ là do hắn sai, tự mình nói qua những câu nói kia, từng làm những chuyện kia, cũng đều là hắn để cho mình làm.
Không có quan hệ gì với mình, đúng, chính là không có quan hệ gì với mình.
Còn nữa, những chuyện xảy ra đều là do say rượu và mình không nhớ gì hết.
"Mẹ cậu đi ra rồi, diễn cho tốt, đừng quên những lời tớ nói với cậu trước đó, chuyện này cậu chỉ cần không tham dự vào, mẹ cậu sẽ không uy hiếp được cậu." Tô Bạch nói với cô.
Khương Hàn Tô quay người lại, quả nhiên nhìn thấy Lâm Trân từ trong nhà đi ra.
"Ừm." Khương Hàn Tô nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó liền trở lại bên cạnh Lâm Trân.
"Con nghe thấy tiếng chó sủa rất to, còn tưởng rằng có trộm lẻn vào trong nhà, hóa ra là cậu ta!" Khương Hàn Tô lạnh nhạt nói.
"Con chào thím Khương." Tô Bạch lễ phép cười nói.
Lâm Trân lúc đầu còn không nhớ tới người đến là ai, nhưng suy nghĩ một chút, mới vỗ trán một cái, cười nói với Tô Bạch: "Con là cháu trai của em Tô đúng không?"
"Dạ." Tô Bạch cười nói.
"Con ăn cơm chưa? Mau vào, mau vào, nhà chúng ta vừa lúc còn chưa nấu cơm, lát nữa con ở lại cùng nhà chúng ta ăn cơm đi." Lâm Trân nhiệt tình mời nói.
Bởi vì Tô Sắc đã từng cứu tính mạng của Khương Hàn Tô, Lâm Trân vẫn luôn đối xử với cả nhà Tô Sắc như ân nhân.
Tô Bạch cũng không đạo đức giả, hắn tới đây vốn là muốn ở lại ăn cơm, thế là cười nói: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh ạ."
"Nghe em Tô Sắc kể con cũng học ở trường trung học số 1 Bạc Thành, quả nhiên, cách nói chuyện của người có học có giáo dục đúng là khác biệt." Lâm Trân cười nói.
Tô Bạch: ". . ."
Khương Hàn Tô đứng ở sau lưng Tô Sắc nở nụ cười khi nghe những lời mẹ nói.
Chỉ là tiếp theo, cô thu nụ cười lại, ánh mắt trở nên buồn bã.
Nếu như quan hệ của hai người có thể nói nói cười cười như vậy thì tốt biết bao, nhưng Khương Hàn Tô biết, mẹ cô khách khí với Tô Bạch như vậy, hoàn toàn là vì có quan hệ với dì Tô. Mẹ cô luôn luôn muốn báo ân trả lại ân tình cho Tô Sắc, chỉ là nhà Tô Sắc giàu có hơn nhà họ, họ thực sự không có món đồ gì có thể báo ân, chỉ có thể hàng năm gửi một ít rau nhà trồng hoặc là một ít đồ chiên mỗi khi bắt đầu một năm mới.
Bây giờ nói nói cười cười, nhưng khi Tô Bạch nói ra ý định muốn theo đuổi cô, hai người có lẽ sẽ chớp mắt như nước với lửa ngay?
"Đừng đứng ở bên ngoài nữa, mau vào trong phòng ngồi đi." Lâm Trân nói.
"Cái kia, thím, nhà thím có con chó này, con không dám đi vào!" Tô Bạch cười khổ nói.
Nếu như có thể vào thì hắn đã vào từ lâu rồi.
"Không sao đâu, nó không cắn người." Tô Sắc nói.
Ánh mắt Khương Hàn Tô có chút kỳ lạ.
Nó không cắn người mới lạ đó, mẹ nuôi con chó này chính là trông cửa đề phòng cướp.
Bởi vì nhà họ trồng không ít rau củ, nuôi không ít gia súc.
Hiện tại trong thôn người bị trộm gia súc không ít, hơn nữa nhà họ lại không có một người đàn ông nào, ông nội bà nội thì đã lớn tuổi rồi.
Không nuôi một con chó dữ nào, chắc chắn là không được.
Con chó này đã từng cắn không ít người.
Cũng chính vì nguyên nhân này, Khương Hàn Tô vừa mới nghe tiếng chó sủa liền lo lắng chạy vội ra.
Nếu như không phải sợ Tô Bạch bị chó cắn, bởi vì chuyện xấu hổ xảy ra vào tối hôm qua, có khi cô sẽ không nhìn mặt hắn một tháng.