Chương 56: Cô ấy không sao rồi

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 14:31:41

Thứ hai, ngày 12 tháng 3 năm 2012 tức là ngày 20 tháng 2 âm lịch. Ngày này không chỉ là ngày thi đầu tiên hàng tháng ở Dục Hoa mà còn là ngày tết Trồng cây. Chỉ là ở trong thành phố nhỏ này, không có cái ngày gọi là ngày tiết Trồng cây. Môn kiểm tra đầu tiên của lớp 9 là môn ngữ văn, bắt đầu lúc tám giờ. Kiểm tra xong môn ngữ văn là tới môn chính trị lịch sử, hai môn này kiểm tra chung với nhau. Sáng ngày 20, bọn họ chỉ kiểm tra ba môn này, bởi vì buổi chiều là thời gian kiểm tra dành cho lớp 7, bọn họ được trở về phòng nghỉ ngơi. Bảy giờ ba mươi, Tô Bạch cầm hai cây bút bi và một hộp mực chạy tới lầu học lớp 7. Khi Tô Bạch chạy tới lầu học lớp 7, hắn không có đi thẳng đến ban 11, mà đi đến chỗ của Khương Hàn Tô ở ban 12. Sau khi Tô Bạch sau khi đi vào đã thấy Khương Hàn Tô ngồi sẵn ở vị trí số 6 rồi. Lúc này học sinh trong phòng học đã đến hơn phân nửa, kiểm tra ở Dục Hoa, bất luận học sinh kém hay giỏi đều không cho phép đến muộn nộp bài sớm. Trước 7 giờ 50 nhất định phải đến trường thi, sau đó chờ giáo viên giám thị đến kiểm tra xem có học sinh nào mang theo đồ vật không được phép hay không, rồi yêu cầu học sinh lật ngược bàn lại, sau đó chờ đến tám giờ mới bắt đầu mở đề thi. Bởi vì nó có liên quan đến tiền thưởng của các giáo viên bộ môn, ngoại trừ tổ trưởng và hiệu trưởng ra thì không có ai biết được nội dung của bài kiểm tra là gì. Còn nếu có học sinh đến sau 7 giờ 50, mặc dù chưa đến thời gian mở đề, nhưng giáo viên giám thị cũng sẽ không cho học sinh đó bước vào phòng thi. Những học sinh đến muộn đều bị điểm 0 và họ sẽ kéo điểm bình quân của cả lớp xuống, khi về chắc chắn bị chủ nhiệm phạt. Còn những học sinh nộp bài thi sớm để được ra ngoài, dù có thành tích giỏi hay kém đi chăng nữa, chủ nhiệm lớp sẽ không bỏ qua. Theo lời Lý Tân, khoảng thời gian vài phút cuối khi giáo viên thu bài là thời gian tốt nhất để chép bài. Nắm bắt được cơ hội thì có thể kiếm được nhiều điểm hơn, nhất là những môn đó có nhiều câu trắc nghiệm như Toán và Anh. - Cậu không về phòng thi à? - Khương Hàn Tô hỏi. - Còn 20 phút nữa, đến phòng sớm làm gì? Hơn nữa tôi muốn ở đây nói chuyện với cậu một chút không được sao? - Giáo viên còn chưa tới, Tô Bạch đem ghế giáo viên chuyển xuống và ngồi bên cạnh Khương Hàn Tô. - Cậu có biết ai ngồi ở vị trí này không? - Tô Bạch cười hỏi. Khương Hàn Tô mím môi, không nói lời nào. Xếp chỗ ngồi ở lớp 7 không giống lớp 9 dựa vào thành tích bản thân tùy ý chọn vị trí, mà là dựa vào thành tích xếp hạng. Lúc đó cô ấy hạng nhất, ngồi vị trí đầu tiên ở hàng thứ nhất, mà Tô Bạch đứng thứ sáu trong lớp, ngồi vị trí thứ sáu ở hàng thứ nhất. Khương Hàn Tô thân là lớp trưởng cũng là tổ trưởng, từng thu qua bài tập của Tô Bạch, sao có thể không biết người nào ngồi ở vị trí này cơ chứ. - Tôi còn nhớ ngày Dục Hoa khai giảng vào mùa hè năm ấy, chủ nhiệm lớp kêu toàn bộ học sinh từ bên ngoài đi vào phòng và lần lượt đứng trên bục giảng giới thiệu tên của mình. Ngày hôm đó cậu đến rất muộn, lúc mặt trời sắp lặn thì cậu bước vào lớp, những tia nắng còn sót lại của ánh trời chiều gấp khúc nơi cửa vào rồi chiếu xuống trên người cậu, khoảnh khắc ấy rất đẹp. - Tô Bạch cười nói, trong mắt lóe lên một tia hồi ức. Khoảnh khắc ấy, vẻ đẹp của Khương Hàn Tô làm cho Tô Bạch ấn tượng rất nhiều năm, càng làm cho Tô Bạch nhung nhớ nhiều năm. Đến nay vẫn chưa quên! - Vậy mà còn nói thích tôi không phải vì vẻ đẹp của tôi? - Khương Hàn Tô cong môi nói. - Cậu nói cũng đúng, yêu từ cái nhìn đầu tiên khẳng định đều do cái đẹp mà sinh ra. Lúc đó tôi là một đứa trẻ nhà quê đến từ nông thôn, chưa bao giờ nhìn thấy một bé gái nào xinh đẹp đến như thế, cho nên nhìn thấy cậu tự nhiên thích vô cùng. Chỉ là hiện tại không giống vậy nữa rồi, mỹ nữ tôi gặp nhiều nhưng cậu ở trong lòng tôi không phải là vì ngoại hình mặc dù ngoại hình của cậu rất đẹp. - Tô Bạch cười nói. - Cậu từng gặp qua rất nhiều cô gái đẹp? - Khương Hàn Tô nhướng đôi mắt sương mai nhìn về phía Tô Bạch. Tô Bạch không chút nào sợ hãi, trừng mắt nhìn, cười hỏi: - Cậu rất quan tâm? Khương Hàn Tô chớp mắt thoái lui: - Liên quan gì tới tôi? - Ngốc lắm nha, sao không liên quan đến cậu được. Nếu tôi thích cô gái khác, cậu sẽ hối hận đấy nha đầu ngốc. - Tô Bạch nhẹ giọng nói. - Không. - Khương Hàn Tô bĩu môi nói. - Lớp trưởng, khi cậu làm bài xong, có thể cho mình xem bài thi của cậu một chút được không? Mình ngồi ở phía sau cậu. - Nhưng vào lúc này, Trương Tân Lệ từ ngoài cửa đi vào. - Không được. - Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: - Những lần kiểm tra nhỏ hay bài tập mình có thể cho cậu mượn được. Nhưng những lần thi tháng này mà bị giáo viên giám thị phát hiện là mình cố ý cho cậu mượn xem, bài thi của hai chúng ta sẽ bị hủy bỏ. - Cậu chỉ cần nhấc tay lên là được, nếu lần thi tháng này mình đạt yêu cầu, mình sẽ mời cậu ăn cơm. - Trương Tân Lệ nói. Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: - Xin lỗi, kì thi tháng này mình thật sự không thể cho cậu mượn. - Trương Tân Lệ, anh của cậu sao rồi? - Nhưng vào lúc này, Tô Bạch cười hỏi. Mặt Trương Tân Lệ cứng đờ, nói: - Còn đang ở bệnh viện, chắc còn phải mất nửa tháng nữa mới có thể xuất viện. Tô Bạch khẽ mỉm cười, nói: - Nói đến đây mới nhớ, anh của cậu quá xui xẻo đi. Chỉ vì Tùng Tử không muốn đến trường nữa cho nên mới động thủ đánh cậu ta trong trường học. Tô Bạch nói xong, thay đổi câu chuyện ngay, chỉ vào Khương Hàn Tô cười nói: - Tôi thích cậu ấy! Thật ra có một vài người trong lớp biết điều này, tuy theo đuổi cậu ấy có hơi khó khăn, có lúc rất ngu ngốc, nhưng vì thích, nếu một năm không được thì hai năm, dù sao cậu ấy nhất định trở thành bạn gái của tôi. - Cho nên, nếu cô ấy nói không cho cậu chép, cậu không được chép. - Tô Bạch cười nói. Sau khi Tô Bạch nói xong rồi nói tiếp: - Nếu như vì cái này mà cậu oán hận Hàn Tô, sau đó bắt nạt cô ấy, vậy tôi sẽ khiến cậu không ở nổi trong trường, kết quả sẽ không nhẹ hơn Tùng Tử đâu. Cái chết của Khương Hàn Tô ở kiếp trước khó tránh khỏi có quan hệ với Trương Tân Lệ. Việc bắt nạt trong trường Dục Hoa rất nghiêm trọng, Trương Tân Lệ ỷ vào anh của cô ta là kẻ chuyên bắt nạt ở trường trung học Tam Hâm, hơn nữa bản thân mình cũng có chút sắc đẹp nên trà trộn với mấy tên lưu manh ở trong trường học bắt nạt không ít người. Khi đó ban 12 còn có Tô Bạch quản, hơn nữa có một ít giáo viên che chở, Trương Tân Lệ không dám bắt nạt Khương Hàn Tô bởi vì có nhiều người trong lớp biết Tô Bạch thích Khương Hàn Tô. Nhưng khi Tô Bạch bỏ học, Trần Tùng rời khỏi Tam Hâm, anh cậu ta hoàn toàn trở thành lão đại Tam Hâm. Đã vậy còn sắp tốt nghiệp cấp 2 rồi, Trương Tân Lệ ở trong trường học càng thêm trắng trợn, không kiêng dè. Bạo lực học đường, đây vẫn luôn là vấn đề khó giải quyết trong rất nhiều trường học trên thế giới. Một số thành phố phát triển thì còn tốt, nhưng ở những khu vực xa xôi giống Qua Thành, rất nhiều học sinh không có cha mẹ bên cạnh, trong nhà cũng chỉ có ông nội bà nội, bị bắt nạt chỉ đành nhẫn nhịn. Đừng bao giờ xem thường sức ảnh hưởng của việc bắt nạt, có rất nhiều học sinh không chịu đựng nổi sự bắt nạt trong trường học mà đành phải nghỉ học. Đó là lý do vì sao có rất nhiều cha mẹ liều mạng kiếm tiền, muốn cho con của mình đến các thành phố lớn. Đời này có Tô Bạch che chở, Trương Tân Lệ hẳn là không dám làm gì Khương Hàn Tô, nhưng vẫn nên đánh phủ đầu là tốt nhất. Nếu như chuyện kia ở kiếp trước không xảy ra, bóp chết nó từ trong trứng nước, không thể nghi ngờ là một chuyện cực kỳ tốt. Bởi vì ai cũng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, sẽ xuất hiện hậu quả khó lường gì. - Có Bạch ca che chở, Dục Hoa ai dám bắt nạt cậu ấy cơ chứ! Tôi không chép bài là được chứ gì? - Trương Tân Lệ cười nói. Trương Tân Lệ rất thông minh, cô ấy biết câu sau mới là câu Tô Bạch muốn nghe. - Bạch ca, người ngồi bên cạnh cậu là Nhạc Hân. Cô ấy thích cậu như thế, điểm của cậu lần này chắc không thấp đâu. - Trương Tân Lệ sau khi nói xong lại nói tiếp. Tô Bạch có chút thưởng thức nhìn cô ấy, không hổ là người được nhiều người gọi là chị đại trong trường Dục Hoa, còn nhỏ tuổi như thế mà đã am hiểu thuật gây xích mích rồi. Tô Bạch quay đầu nhìn Khương Hàn Tô, phát hiện Khương Hàn Tô đang nhìn hắn. Cô ấy vội vàng quay đầu đi khi thấy Tô Bạch quay đầu ra sau. - Nếu như Nhạc Hân cho tôi chép bài, cậu nói xem tôi có được chép không? - Tô Bạch cười hỏi. - Nếu như bị giáo viên phát hiện là chép bài, bài thi sẽ bị tịch thu và coi như 0 điểm. - Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. Tô Bạch nghe vậy, lập tức không nhịn được nở nụ cười: - Hừm, tôi nghe lời lớp trưởng đại nhân, không chép bài của cô ấy. Cô bé này rất thú vị nha!