Chương 252: Nhảy

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:26:07

Tô Bạch mới vừa đi được mấy bước, liền cảm giác được có người đuổi theo. "Đừng đi mà." Khương Hàn Tô chạy tới, kéo Tô Bạch. Tô Bạch xoay người, liền nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Khương Hàn Tô. Vào khoảnh khắc nhìn thấy Tô Bạch rời đi, Khương Hàn Tô một lần nữa cảm nhận được cảm giác tan nát cõi lòng. "Chuyện không như cậu nghĩ đâu, thật sự không như cậu nghĩ." Khương Hàn Tô vừa khóc vừa nói: "Trước đây, chuyện học thật sự là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời của tớ, nhưng bây giờ nó đã sớm không còn rồi." "Tớ nỗ lực như vậy, cũng chỉ là không muốn sau này mẹ tớ không đồng ý chuyện giữa hai chúng ta mà thôi!" Khương Hàn Tô hai mắt đẫm lệ nói. Cô nhìn Tô Bạch, trên mặt lộ vẻ ủy khuất không thể nói rõ. Cô cũng chỉ muốn tốt cho cả hai mà thôi, một bên là người cô yêu, một bên là mẹ của cô, áp lực đè nặng lên người cô, ai có thể hiểu đây? Nếu như thành tích học tập của cô giảm sút, dưới góc nhìn của cô, giữa cô và Tô Bạch hầu như không có khả năng. "Khương Hàn Tô à, cậu có nghĩ đến một điểm này hay không, nếu như cậu tiếp tục như vậy, thân thể của cậu sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện vào một ngày nào đó, nếu thật sự xảy ra chuyện, cậu muốn tớ phải làm sao đây?" Tô Bạch nói xong, muốn hất tay Khương Hàn Tô ra, cô ấy còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, còn chưa ý thức được điều gì là quan trọng nhất với Tô Bạch. Tô Bạch rất kiên định rời đi, nhưng hắn muốn đi là giả, làm cho cô ấy đưa ra lựa chọn mới là thật. Nếu như Khương Hàn Tô thật sự yêu bản thân, nếu như Khương Hàn Tô thật sự đặt bản thân hơn cả việc học, Tô Bạch tin tưởng cô ấy nhất định sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất. Nếu như không phải, vậy chỉ có thể nói trong lòng Khương Hàn Tô không có hắn, cho dù có, cũng chỉ là một phần rất nhỏ. Thực tế, Tô Bạch làm ra quyết định như vậy, bản thân cũng rất hồi hộp, hắn sợ Khương Hàn Tô chọn sai. Nhưng chuyện đến nước này, có một số việc không thể không làm. "Tớ đồng ý với cậu, buổi tối tớ không thức khuya nữa." Khương Hàn Tô lần này không kéo Tô Bạch, cô trực tiếp đuổi theo và ôm lấy Tô Bạch từ phía sau. Nếu như lúc này cô không đồng ý, vậy Tô Bạch thật sự có thể rời xa cô. Bây giờ, Khương Hàn Tô không muốn cố chấp nữa, bởi vì càng cố chấp, cô càng sợ Tô Bạch một lần nữa rời đi. Cái cảm giác đau đớn ấy, cô không muốn trải qua thêm lần thứ hai. "Thật?" Tô Bạch dừng bước lại hỏi. "Thật!" Khương Hàn Tô nói. "Chìa khoá." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô đem chìa khóa đặt vào tay Tô Bạch. Tô Bạch cầm lấy chìa khoá, sau đó quay người lại và lau đi toàn bộ nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Hắn nói: "Ở trong lòng tớ, bất luận là thành tích học tập của cậu có tốt bao nhiêu, hay việc mẹ cậu có đồng ý chuyện giữa hai chúng ta hay không, những thứ này, đều không quan trọng bằng sức khỏe của cậu. Tớ đã từng nói với cậu, tớ muốn Khương Hàn Tô, là một Khương Hàn Tô có thể làm bạn với tớ cả đời, hạnh phúc với tớ, là có thể cùng nhau nhìn ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, cầm tay nhau trải qua chặng đường hạnh phúc." "Tớ biết rồi." Khương Hàn Tô nói. Nhìn thấy nước mắt như mưa trên khuôn mặt xinh đẹp, Tô Bạch mỉm cười, hắn cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt cô và nói: "Tớ biết Khương Hàn Tô là một người vô cùng lợi hại, có thiên phú rất cao về mặt học tập, là kiểu người dù có bớt đi một ít sự chăm chỉ, cũng có thể lực áp quần hùng và đạt được vị trí hạng nhất." "Khương Hàn Tô trước kia, không phải là người thiếu lòng tin giống như bây giờ, cần tăng thêm thời gian để nâng cao thành tích của bản thân nha. Cậu nhìn xem, ban 1 là một lớp học có thành tích tốt nhất trong trường chúng ta, học sinh trong lớp được xem là khắc khổ nhiều nhất cũng là vì ở lại đến 11 giờ sau khi kết thúc buổi tự học buổi tối, không có một người nào giống như cậu ở lại đến 12 giờ, đúng không? Họ đều bắt đầu từ vạch xuất phát, lẽ nào cậu còn không có tự tin vượt qua họ sao?" Tô Bạch hỏi. Đúng, thời gian giống nhau, chẳng lẽ mình thật sự kém hơn họ hay sao? Đều ở trên cùng vạch xuất phát, hơn nữa, thành tích hiện tại của mình còn vượt xa họ rất nhiều, dù cho có thiếu đi vài chục phút, cũng sẽ không sao cả. "Tớ sai rồi." Khương Hàn Tô xin lỗi. Tô Bạch nhéo nhéo cái mũi của cô và nói: "Cậu không có sai, chỉ là quá lo lắng cho tình cảm giữa chúng ta thôi." "Hàn Tô, chỉ cần đời này cậu không rời bỏ tớ trước, tớ tuyệt đối sẽ không buông tay để cậu rời đi trước." Tô Bạch nói. "Không, bất luận tương lai có xảy ra chuyện gì, tớ sẽ không rời đi." Khương Hàn Tô vội vàng lắc đầu. "Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, về ngủ thôi." Tô Bạch giúp cô cột lại mái tóc đẹp, nói: "Sau này, tớ sẽ không giống như trước đây, sáu giờ mới tới, mà tớ sẽ đến sớm hơn một giờ. Năm giờ tớ tới, nhớ kỹ, tuyệt đối không đến trước năm giờ, nếu không thì tớ giận đấy." "Ừm, tớ sẽ không đến sớm." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch gật gật đầu, sau đó rời khỏi trường học. Đến khi ra khỏi cổng trường học, Tô Bạch thở dài một hơi. Tô Bạch cuối cùng cũng coi như là giải quyết xong vấn đề làm cho Khương Hàn Tô thức khuya. Kết cục khá là hoàn mỹ, tuy cuối cùng đánh cược một lần, nhưng thật ra đối với Tô Bạch mà nói, tỷ lệ thắng là 90%. Nhưng coi như tỷ lệ thắng đạt đến 90% thì vẫn còn có 10% khả năng thất bại. 10% ấy, cũng là điều tuyệt đối Tô Bạch không thể chấp nhận được. Sau khi về đến nhà, Tô Bạch đặt đồng hồ báo thức lúc bốn giờ rưỡi. Sáng sớm ngày hôm sau, chuông đồng hồ báo thức vang lên, Tô Bạch lắc lắc cái đầu còn đang mơ màng để bản thân thêm tỉnh táo một ít, sau đó rời giường, vệ sinh cả nhân và đi đến trường học. Thật ra, Tô Bạch có chút khâm phục người bảo vệ canh cổng trong trường học. Ở Dục Hoa, cổng trường không mở lúc năm giờ, nhưng ở trường trung học số 1, nghe nói cổng trường đã mở ra từ lúc bốn giờ rưỡi rồi. Mười hai giờ khuya đóng cửa, sáng sớm bốn, năm giờ mở cửa, người bảo về này cũng thật là vất vả. Giống với sự vất vả của người bảo vệ, còn có những người buôn bán thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa ăn sáng. Lúc Tô Bạch đến, trước cổng chật kín đủ loại các quầy hàng bán đồ ăn sáng. Nếu đến sớm rồi, Tô Bạch mua hai phần bữa sáng, sau đó mang theo đi vào trường học. Thời gian ăn lần trước trôi qua rất lâu rồi, Tô Bạch thật sự có hơi đói bụng. Lúc hắn đi vào cổng trường học, Tô Bạch nhìn đồng hồ đeo tay một cái, mới bốn giờ bốn mươi lăm, hắn đến cũng không tính là muộn. Nhưng khi đi xuyên qua con đường đầy cây cối xanh tươi, trước khi đi đến lầu học, hắn lại nhìn thấy một người đang cúi đầu nhảy tới nhảy lui trước cửa phòng học. Tô Bạch ngừng bước, hắn không có tiếp tục đi về trước, mà là đứng tại chỗ nhìn bóng dáng đó. Nơi mà cô ấy nghĩ rằng không ai có thể nhìn thấy được, chính là mặt hoạt bát thuộc về cô ấy. Tô Bạch cho rằng hắn đến sớm, nhưng rốt cuộc hắn vẫn tới chậm. Không, không phải hắn đến sớm, mà là Khương Hàn Tô không nghe lời hắn nên đến sớm. Nhưng lúc này nhìn thấy người con gái đang cúi đầu nhảy qua nhảy lại từng ô trên sàn nhà, Tô Bạch gần như không thể tức giận nổi. Khương Hàn Tô như thế này, đã lâu rồi hắn không nhìn thấy. Cô ấy không lớn hơn người khác bao nhiêu, và cô ấy cũng mới mười mấy tuổi thôi mà! Nhưng chính đôi vai gầy yếu ấy lại mang trên người rất nhiều gánh nặng không nên có ở độ tuổi này. Nếu như không có mình tham gia vào thì gánh nặng trên người cô ấy sẽ nhẹ đi rất nhiều đúng không? Nhưng thích chính là thích, có thể làm sao đây? Trên thế giới này, thứ không thể nào ngăn cản được nhất chính là sự rung động! Tô Bạch từ từ đi tới, Khương Hàn Tô nhảy tới nhảy lui đến trước mặt Tô Bạch. Sự chú ý của cô đều dồn lên những ô vuông trên sàn, đến khi phát hiện phía trước có người thì cô đã nhảy ra ngoài ô rồi. Cô tạm thời ngừng lại, lảo đảo lui về phía sau một bước, mới coi như ổn định thân hình của mình. Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người đứng trước mặt cô là Tô Bạch. "Cậu, vì sao cậu tới đây?" Khuôn mặt Khương Hàn Tô ửng đỏ hỏi. Bây giờ mới bốn giờ năm mươi, còn mười phút nữa hắn đến mới đúng. Tô Bạch không nói chuyện, hắn ngồi xổm xuống, đem bữa sáng để dưới đất, sau đó buộc lại sợi dây giày mà Khương Hàn Tô vừa mới bị nới lỏng.