Khương Hàn Tô còn đang mặc áo ngủ, tóc thì còn chưa buộc lên nên bị rối tung rối mù hai bên tai đã mang đến một vẽ đẹp say đắm lòng người.
Tuy còn nhỏ nhưng đã mang dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành rồi.
Tô Bạch lẳng lặng nhìn cô ấy.
Từ vành tai, cái trán, khuôn mặt, cái mũi tinh xảo, đến đôi môi đỏ mọng.
Người xưa nói đánh giá từ đầu đến chân là đúng, chỉ có ngoại hình đẹp, chân ngọc mới đẹp.
Nếu như không đẹp, bàn chân dù có đẹp hơn nữa, cũng sẽ không có bao nhiêu người yêu thích.
Ngắm nhìn đôi môi anh đào đỏ mọng của cô ấy, Tô Bạch đưa mắt nhìn vào đôi mắt của cô ấy.
Đôi mắt của cô ấy rất đẹp, bởi vì Tô Bạch vẫn nhìn cô ấy, lông mi của cô ấy nhẹ nhàng chớp chớp, sau đó lỗ tai và cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của cô ấy, Tô Bạch hôn xuống.
Tô Bạch có thể nhìn thấy trong mắt cô ấy lóe lên sự hoảng sợ.
Trước khi cái miệng của Tô Bạch rơi xuống ánh mắt của cô ấy, theo bản năng cô liền nhắm hai mắt lại.
Nhưng khi cô mới vừa nhắm mắt lại, liền cảm giác được miệng Tô Bạch hôn lên đôi mắt của mình.
Cô xấu hổ dùng tay đẩy mặt Tô Bạch ra.
"Cậu đã ôm tớ rồi, còn hôn tớ nữa."
"Hàn Tô, tớ đột nhiên phát hiện tớ không chỉ là người mê chân."
"Trên người cậu mỗi một nơi tớ đều thích."
"Xem như là tớ hiểu rõ, cái gọi là đáng yêu, giải thích ngắn gọn chính là ngon miệng, mang hàm nghĩa yêu thích."
Tô Bạch mỉm cười nhìn cô ấy nói: "Tớ muốn cắn cậu một cái."
Khương Hàn Tô trợn tròn hai mắt.
Tô Bạch mỉm cười hôn lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy một cái.
"Nhưng bây giờ tớ sẽ không làm thế, chờ thêm một thời gian nữa, chờ đến khi cậu trưởng thành."
"Trưởng thành cũng không được." Cô xấu hổ nói.
"Lời cậu nói không tính." Tô Bạch cười bóp bóp mũi của cô ấy.
Nước mưa từ trên mái hiên rơi xuống, hình thành từng dòng nước mưa.
Phối hợp với gương mặt đỏ bừng của người trong lòng, cảnh sắc trước mắt đẹp không sao tả xiết được.
Nơi nào có cô ấy, có điện hay không điện đều không quan trọng.
Chỉ cần lẳng lặng nắm tay cô ấy, Tô Bạch có thể ngồi cả ngày.
Ban đầu hắn không phải là người thích náo nhiệt.
Bằng không kiếp trước mặc dù không có Khương Hàn Tô, hắn cũng sẽ không cô độc như vậy.
Lúc cúp điện cũng đã mười giờ rưỡi rồi, hai người ở trước cửa nhìn mưa một chút, nói chuyện một chút, thời gian rất nhanh trôi qua.
12 giờ, Tô Bạch đứng dậy nấu cơm.
Hắn trộn bột và cán thành mì sợi bỏ vào trong nồi, sau đó lại làm thêm hai món xào, sợi mì trộn với một ít tương đậu và hai người cùng nhau ăn bữa trưa.
Tô Bạch từ trong tủ lạnh cầm lấy một chai bia, mở ra và hỏi: "Cậu muốn uống không?"
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
"Cậu từng uống qua chưa?" Tô Bạch hỏi.
"Chưa." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy cậu uổng thử đi, không cần quan tâm thích hay không, nếm thử hương vị này đi." Tô Bạch nói.
Nói xong, Tô Bạch rót nửa ly đưa cho cô ấy.
Khương Hàn Tô uống một hớp nhỏ, sau đó le lưỡi một cái: "Nó không ngon lắm."
"Nếm thử mùi vị là được rồi, cũng không phải để cậu thích nó." Tô Bạch nói.
"Tớ dẫn cậu đi du lịch, để cậu đọc sách, xem phim điện ảnh và truyền hình đều là như vậy, có vài thứ, bất luận là nó tốt hay xấu, bản thân tự mình trải nghiệm vẫn luôn là điều tốt nhất." Tô Bạch nói.
"Vậy nếu tớ thích uống thì sao?" Khương Hàn Tô nghiêng đầu hỏi.
"Cậu thích cũng không sao, bởi vì tớ cũng muốn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì say và choáng váng của tiểu Hàn Tô nhà ta!"
"Người say rượu nói lời thật lòng, tiểu Hàn Tô nhà ta uống say rồi, nói không chừng sẽ phun ra hết những lời trước kia không dám nói." Tô Bạch cười nói.
"Vậy cậu không được nhìn thấy rồi, cái này thật sự uống không ngon." Khương Hàn Tô nói.
"Tớ vừa mới gọi cậu là bạn gại, cậu hình như không có phản bác." Tô Bạch nói.
"Có sao? Hình như tớ không nghe thấy." Khương Hàn Tô nói xong lại nói: "Tớ không đồng ý, tớ phải đồng ý mới được."
"Tớ không muốn ép buộc cậu thôi." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô bĩu môi nói: "Dù cậu có ép tớ cũng vô dụng, những ngày này cậu chỉ biết bắt nạt tớ, tớ sẽ không đồng ý đâu."
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tô Bạch đi rửa chén.
Rửa chén xong, Tô Bạch ôm cô ấy vào trong phòng.
Nghe tiếng mưa rơi, Tô Bạch ngủ trưa ở trong phòng của mình.
Mà Khương Hàn Tô lại ngồi ở trên giường đọc sách.
Bởi vì cơn mưa ở bên ngoài, Tô Bạch ngủ trưa rất lâu.
Làm một phát tới sáu, bảy giờ tối, Tô Bạch mới tỉnh lại.
Ăn bữa tối đơn giản xong, hai người ngồi ở trên ghế sô pha.
Nơi này bị cúp điện không biết đến khi nào có, mưa bên ngoài cũng không có xối xả như lúc ban đầu, nhưng vẫn rơi như cũ.
Tô Bạch thắp hai đĩa nhan mũi ở trong phòng, sau đó ôm Khương Hàn Tô lên ghế sô pha.
Hắn rót một ít dầu hồng hoa lên tay, Tô Bạch một lần nữa cầm bàn chân nhỏ của cô ấy.
"Bàn chân của cậu có kích thước bao nhiêu?" Tô Bạch hỏi.
"3,35." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Rất nhỏ, nhưng nhỏ mới đẹp, tớ thích nhỏ." Tô Bạch cười nói.
Bản chân nhỏ của cô ấy Tô Bạch có thể cầm bằng một tay, một ngụm cắn xuống, gần như có thể cắn vào những ngón chân đáng yêu.
Ai, thực sự là càng nhìn càng đáng yêu nha!
Tô Bạch yêu thích không nỡ buông, hắn thoa hơn nửa giờ, cuối cùng Khương Hàn Tô xấu hổ giãy giụa khỏi tay hắn.
Buông chân ngọc nhỏ nhắn và đáng yêu của cô ấy, Tô Bạch ôm cô ấy vào trong lòng.
Tô Bạch rất thích mái tóc đẹp rối tung của Khương Hàn Tô.
Hắn dùng tay vuốt ve mái tóc mềm mại từ trên xuống của cô ấy nhiều lần.
Cuối cùng, sau vài lần vuốt ve, Tô Bạch nhìn thấy trên tay mình có một sợi tóc.
Hắn gập đôi sợi tóc dài này lại, sau đó xoắn nó.
Tô Bạch nhấn đầu cô ấy xuống.
"Hả?" Khương Hàn Tô nghi hoặc phát ra tiếng.
"Làm cho cậu thoải mái ." Tô Bạch nói.
"Cái gì?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
"Ngoan, nằm xuống là biết liền." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô không biết gì hết, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống.
Tô Bạch đặt đầu của cô ấy nằm nghiêng lên đùi mình.
Nhìn lỗ tai tinh xảo trước mắt, hắn đưa sợi tóc bị xoắn đó đưa vào lỗ tai của cô ấy.
Tô Bạch vê vê sợi tóc bị xoắn đó trong tai cô ấy và hỏi: "Thoải mái không?"
Sợi tóc xoắn nhẹ nhàng gãi gãi vào tai, rất thoải mái.
"Hừm, thoải mái." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Tô Bạch mỉm cười, tiếp tục vê vê trong tai cô ấy.
Không biết là vì đọc sách cả buổi chiều, hay là Tô Bạch vê thực sự quá thoải mái.
Khương Hàn Tô dần dần ngủ thiếp đi.
Thấy cô ấy ngủ, Tô Bạch dừng lại động tác trong tay.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên trên má của cô ấy, sau đó ôm cô ấy trở về trong phòng.
Tô Bạch đóng cửa phòng của cô ấy lại và quay trở về phòng mình.
Chơi điện thoại di động một lúc, Tô Bạch dần dần chìm vào giấc ngủ theo tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ khi đã hơn mười giờ.
Ngày hôm sau, chân Khương Hàn Tô giảm sưng hơn nửa, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như hôm nay còn không giảm sưng, Tô Bạch nhất định sẽ mang cô ấy đi bệnh viện.
Đến buổi chiều, điện cúp hơn một ngày cuối cùng cũng có lại.
Cơn mưa còn chưa ngừng hẳn, chỉ là cơn mưa tầm tã ngày hôm qua thì bây giờ đã biến thành cơn mưa nhỏ rồi.
Sau khi có điện, Khương Hàn Tô không có tiếp tục xem phim truyền hình trên ti vi, Tô Bạch chuẩn bị để cô ấy chơi trò chơi một chút.
Nếu để cô ấy trải nghiệm một vài thứ, game online trên máy tính là điều không thể thiếu.
Ở trong trường học, mặc dù là một ít nữ sinh, khẳng định cũng từng chơi qua không ít trò chơi.
Giống như QQ Speed, cùng với QQ Dance, còn có trang trại chăn nuôi QQ, có không ít nữ sinh thích chơi.
Đặc biệt là QQ Dance, gần như 70% người chơi trong trò chơi này đều là nữ sinh.
Bao gồm cả Liên Minh Huyền Thoại, DNF và các trò chơi khác, Tô Bạch đều chuẩn bị để cô ấy trải nghiệm nó.
Có thích hay không chẳng sao cả, ít nhất là phải hiểu rõ về nó và biết trò chơi này là cái gì.
Để khi nói chuyện về trò chơi với những người khác, bản thân mình không đến nỗi cái gì cũng không biết.