Người thành phố hai mươi năm trước, cha mẹ Lâm Trân thực sự khá giàu có.
Chỉ riêng ngôi nhà gỗ ba tầng trước mặt hắn đã đáng giá rất nhiều tiền trong thành phố rồi.
Dù sao đây cũng là trung tâm huyện, tấc đất tấc vàng.
Đương nhiên, cái này cũng tương đối thôi.
Đối với người bình thường, có thể xây một ngôi nhà ở đây, không giàu sang thì cũng phú quý.
Nhưng đối với Tô Bạch, một căn biệt thự bảy hay tám phòng trong thành phố, không tính là gì cả.
Cửa nhà mở rộng bốn phương, gió Bắc thổi vù vù.
Mặc dù Tô Bạch mặc quần áo rất dày, cộng thêm trang phục đồ lót giữ ấm mùa thu đều mặc cả rồi, nhưng đối mặt với cơn gió lạnh này thì nó không có bao nhiêu tác dụng.
Hắn dậm dậm chân cho bớt lạnh, hết cách rồi, hắn chỉ có thể dựa lên thân cây và dùng tay che bật lửa đốt điếu thuốc.
Sau khi hít vài hơi, mới cảm thấy đỡ lạnh hơn nhiều.
Khoảng hơn nửa canh giờ sau, Khương Hàn Tô từ trong nhà đi ra.
Cô vừa mới đi ra liền nhìn thấy Tô Bạch đang dựa lên thân cây hút thuốc chống lạnh.
Gió lạnh thổi bay sợi tóc hai bên tai cô, khiến cô rùng mình một cái.
Khương Hàn Tô cắn cắn môi, sau đó chạy tới chỗ Tô Bạch.
"Lạnh không?" Khương Hàn Tô hỏi.
Tô Bạch đang ngậm điếu thuốc thơm trong miệng mới vừa đốt, hắn dập tắt nó và cười nói: "Không lạnh."
"Sao mà không lạnh được?" Khương Hàn Tô đưa tay ra, sau đó nhón chân lên ôm chặt lấy hắn.
"Như vậy là không lạnh nữa rồi." Cô nhẹ nhàng nói.
"Cô bé ngốc." Tô Bạch bóp bóp mũi của cô ấy.
"Tớ, tớ dự định sau khi đem quà và tiền đưa cho họ xong thì sẽ đi ngay, chỉ là món quà họ nhận rồi, còn tiền thì họ không chịu nhận. Tiền này là do mẹ tớ dặn tớ nhất định phải đưa cho họ, cho nên mới tốn thêm ít thời gian." Đôi mắt Khương Hàn Tô đỏ hoe và sắp khóc nói: "Tớ không nghĩ bên ngoài trời gió lạnh đến như vậy, nếu tớ biết họ không nhận, tớ không đưa cho họ rồi."
"Không sao." Tô Bạch nói.
"Rời khỏi nơi này trước đã, đừng để bị trúng gió." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô lau lau nước mắt.
Sau khi rời khỏi quảng trường Thời Đại, Tô Bạch đi vào trong một tiệm bán quần áo và mua cho Khương Hàn Tô một cái nón lông xù.
Sau đó lại mua thêm găng tay, tai giữ ấm và những đồ giữ ấm khác.
"Quần áo không thể mua cho cậu được, còn những thứ này có thể được. Nếu mẹ cậu có hỏi đến, cậu nói là dì Tô sợ con lạnh nên mua cho con, con muốn từ chối nhưng từ chối không được nên cũng chỉ có thể nhận lấy." Tô Bạch nói.
"Tớ lại thiếu nợ cậu thêm một ít rồi." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Tô Bạch nghe vậy buồn cười nói: "Nếu cậu muốn trả tiền cho tớ, khoảng một hai mươi đồng đấy?"
"Vậy sau này cậu mua đồ cho tớ thì số tiền càng nhiều hơn!" Khương Hàn Tô nói.
"Thì sao? Đến cả số tiền 10,20 ngàn đồng mà cậu không tin cậu có? Nếu chỉ có một chút lòng tin này mà cậu cũng không có, tương lai của cậu làm sao để cho cả nhà cậu có được một cuộc sống thật tốt đây?" Tô Bạch hỏi.
"Tớ chỉ không muốn kéo dài quá lâu." Khương Hàn Tô nói.
"Thật ra tớ đang rất mâu thuẫn với cậu đấy, tiểu Hàn Tô." Tô Bạch bỗng nhiên cười nói.
"Mâu thuẫn cái gì" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
"Có những lúc tớ muốn cậu trả hết nợ cho tớ, bởi vì nói không chừng cậu sẽ càng hoạt bát hơn. Nhưng, có những lúc tớ cũng không muốn cậu trả hết nợ cho tớ, bởi vì như vậy cậu sẽ càng ngoan ngoãn nghe lời tớ hơn, nói không chừng dưới loại trạng thái này, cậu có thể đồng ý với một vài yêu cầu hơi quá đáng của tớ? Chẳng hạn như để tớ cắn một cái hoặc là cái gì đó." Tô Bạch cười nói.
Câu nói này của Tô Bạch tự nhiên là đùa cô ấy, tuy hắn thích Khương Hàn Tô ở trong trạng thái này, nhưng hắn càng thích cô ấy có chút kiêu ngạo hơn. Vì trong trạng thái ấy, Khương Hàn Tô thường thường sẽ nở nụ cười tinh nghịch.
Bởi vì đó mới là bản tính của cô ấy, thích một người, tự nhiên không thể ràng buộc bản tính của cô ấy được.
"Xấu xa, bại hoại." Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, nhỏ giọng mắng.
"Ha ha, xấu xa thì xấu xa, nếu như không xấu xa, làm sao tớ có thể theo đuổi được tiểu Hàn Tô nhà ta đây." Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi rồi.
Nhạc Hân nói thời gian là 12 giờ, bây giờ còn 1 tiếng rưỡi nữa mới đến 12 giờ.
Địa điểm họp lớp là một quán cơm bên cạnh khu trường cũ, khoảng cách từ đây đến đó không xa.
Tô Bạch suy nghĩ một chút, trước tiên mang theo Khương Hàn Tô đi tới công viên Tử Quang.
Xem như là thăm lại chốn xưa, khi còn đi học ở đây, cả hai không ít lần ở trong công viên này chơi.
Bởi vì sắp tới gần năm mới, tuy cành cây trong vườn trơ trụi, không có cảnh sắc gì để nhìn.
Nhưng vẫn có không ít đôi tình nhân nắm tay, đi dạo ở trong vườn.
Bây giờ Khương Hàn Tô cũng coi như là bạn gái của hắn rồi, Tô Bạch cầm tay trắng trợn không kiêng dè.
Mà bởi vì nơi này không phải là Khương thôn, không có bất kỳ người quen nào đi dạo trong vườn, cùng Tô Bạch tay trong tay cùng nhau đi dạo, Khương Hàn Tô rất vui vẻ.
Cứ thế đi tới, những hoa tuyết bắt đầu bay lơ lửng trên bầu trời.
Dự báo thời tiết nói có tuyết lớn, cuối cùng đã bắt đầu rơi.
Không bao lâu sau, trên người của hai người đều rơi xuống không ít hoa tuyết.
Nhìn thấy một ít hoa tuyết rơi trên tóc Khương Hàn Tô, Tô Bạch bỗng nhiên cười nói: "Chúng ta có tính là cùng nhau đầu bạc hay không?"
Khương Hàn Tô nhìn trên đầu Tô Bạch cũng rơi một ít hoa tuyết, lắc lắc đầu, nói: "Không tính, cái này không phải sự thật."
Tô Bạch phủi một ít hoa tuyết trên người cô ấy xuống, sau đó cười nói: "Cậu nghiêm túc làm gì? Chỉ đùa một chút thôi mà."
"Cái này không thể nói đùa được." Khương Hàn Tô rất nghiêm túc nói.
Tô Bạch mỉm cười và mang theo cô ấy đi vào trong một cái chòi bên cạnh trốn tuyết, sau đó hỏi: "Nói như vậy, cậu thật sự muốn cùng tớ đến đầu bạc sao?"
Khương Hàn Tô cúi đầu, không nói chuyện.
Nhưng Tô Bạch không muốn buông tha cho cô ấy, cúi người và từ phía dưới nhìn cô ấy, sau đó cười hỏi: "Có phải là?"
"Tự cậu biết không được sao, vì, vì sao luôn hỏi tớ cơ chứ!" Khương Hàn Tô có chút xấu hổ nói.
"Bởi vì cậu nói ra sẽ khiến tớ rất vui." Tô Bạch nói.
Tuyết không có ý định ngừng lại, Tô Bạch liền dẫn cô ấy chạy đến đường lớn, sau đó gọi một chiếc xe kéo.
Thời gian này, không chỉ có dân trồng rau vui vẻ nhất, mà còn là khoảng thời gian vui vẻ nhất của những người lái xe kéo.
Thời gian này, xe nhiều hơn nữa cũng không lo sẽ không có khách.
Đi đến chỗ nào trong thành phố đều có thể nhìn thấy những người lái xe kéo.
Bởi vì có không ít người đi dạo trong vườn ở công viên Tử Quang nên có rất nhiều xe kéo ở gần đó.
"Trường Dục Hoa cũ." Còn lâu mới đến cuộc hẹn với đám người Nhạc Hân, Tô Bạch dự định mang theo Khương Hàn Tô đi đến khuôn viên trường nhìn một chút.
"Được." Tài xế cười nói.
Dục Hoa nằm ở phía trước công viên Tử Quang và chỉ cách nhau bởi một con sông. Mấy phút sau, xe dừng lại ở trước cổng trường Dục Hoa cũ.
Sau khi Tô Bạch và Khương Hàn Tô bước xuống, phát hiện cửa trường học đang mở.
Tô Bạch nắm tay của cô ấy đi vào cổng trường, phát hiện bên trong cũng không có người nào.
Nhìn những cây bạch dương trong trường, những lầu học loang lỗ nhiều màu sắc, trên sân trường thì gồ ghề lồi lõm, một cơn mưa rơi xuống sẽ đọng lại trên sân, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy như một giấc mơ.