Chương 72: Ừm, được!

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 14:46:31

Khương Hàn Tô nói xong, nghĩ lại lời mình nói hình như có gì đó sai sai, tiếp tục nói thêm câu nữa: - Cậu, cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ là... chỉ là... - Chỉ là cái gì? Tô Bạch cười hỏi: - Chỉ là để trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn chút? Tại sao phải để trong lòng tôi dễ chịu đôi chút? Có phải là cậu nghĩ cậu là người duy nhất từ chối lời mời kết bạn của tôi? Khương Hàn Tô đột nhiên không nói nữa. - Cô bé ngốc, tôi biết ý cậu là gì, yên tâm đi. Tôi nói từ trước rồi, tôi sẽ không ép buộc cậu. - Tô Bạch cười nói. - Hàn Tô, xuống lấy nước không? - Nhưng vào lúc này, Cung Khánh cầm ly nước đi tới. Khương Hàn Tô gật gật đầu, lấy ra ly nước của mình. - Này, cậu giúp tôi lấy một ly đi. - Tô Bạch cười, lấy ly của mình ra. - Ừm. - Khương Hàn Tô đưa tay cầm ly của Tô Bạch. - Cậu lấy nước cẩn thận, đừng để bỏng tay. - Lúc cô ấy đứng dậy, Tô Bạch dặn dò. Khương Hàn Tô nhìn thấy ánh mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa của Cung Khánh, nào dám ở lâu, cầm ly bỏ đi ngay. Tô Bạch cười, đứng dậy chậm rãi xoay người, đi ra bên ngoài hành lang đứng một lúc. Vẫn giống như trước kia, lớp bọn họ cũng ở lầu ba, từ trên cao nhìn xuống khu trường mới, toàn bộ mọi thứ xung quanh đều lọt vào mắt. Bên dưới, có người chơi bóng, chạy băng băng trên sân, còn có nam sinh giật bím tóc của nữ sinh, sau đó hai người cùng nhau chơi đùa. Sân trường sẽ không bao giờ mất đi sức sống thanh xuân. Mặc dù Tô Bạch trải qua hai đời người, cũng có thể cảm nhận được tuổi trẻ đã mất từ lâu của mình. Cho đến khi chết đi thì đàn ông vẫn luôn là những đứa trẻ không bao giờ chịu lớn. Và chỉ lúc hắn theo đuổi Khương Hàn Tô, hắn mới cảm thấy hắn là một đứa trẻ. Có những lúc, dù đã sắp tới độ tuổi ba mươi nhưng vẫn làm ra những chuyện không hợp với lứa tuổi, nhưng lại là những việc làm không biết chán. Chẳng hạn như trêu chọc Khương Hàn Tô, hắn càng trêu chọc càng cảm thấy thú vị. Vừa nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu của Khương Hàn Tô, Tô Bạch rất muốn đến véo má và hôn lên một cái! Thực sự là si mê! Lúc vừa trọng sinh, hắn nghĩ đến điều tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của mình là không trải qua thời cấp 3 và đại học. Kết quả mới vừa gặp Khương Hàn Tô vài ngày, tiếc nuối thời cấp 3 và đại học đã biến thành Khương Hàn Tô. Cái dục vọng phải có được Khương Hàn Tô đặc biệt mạnh mẽ, so với kiếp trước còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần. Có lẽ là do đoạn tình cảm ở kiếp trước khiến hắn vô số lần trằn trọc trở mình, vốn không có chuyện gì, nhưng vừa thấy được cô ấy, thứ tình cảm ngày nhớ đêm mong chớp mắt dâng lên trong lòng. Mất mà lại được, cơ hội dâng lên trước mặt, có thể để hắn theo đuổi cô ấy lần nữa, Tô Bạch tự nhiên phải nắm chặt cơ hội này trong tay. Thậm chí, có nhiều lúc hắn trở nên gấp gáp và liều lĩnh. Nhưng nếu như không nhanh, không liều lĩnh thì làm sao có thể đem một người có tính tình bảo thủ như Khương Hàn Tô bắt tới tay được. Nếu như đổi lại là người khác, với sự theo đuổi không ngừng nghỉ mấy tháng nay của Tô Bạch, có lẽ họ đồng ý từ lâu rồi. Đương nhiên, nếu như đổi lại là người khác, Tô Bạch sẽ không theo đuổi. Hắn không muốn lừa dối cô ấy, trải qua hai đời người, Khương Hàn Tô là người con gái đầu tiên hắn theo đuổi. Bởi vì Tô Bạch có rất nhiều người bạn gái ở kiếp trước, đều là kiểu người theo đuổi hắn và được hắn chấp nhận. Khương Hàn Tô và Cung Khánh cùng nhau đi ra khỏi cầu thang liền bị Tô Bạch nhìn thấy. Nhìn người con gái đang kẹp chiếc kẹp bướm màu lam nhạt, Tô Bạch không khỏi nở nụ cười tươi rói. Đúng vào lúc này, Tô Bạch đột nhiên cảm giác được bên cạnh mình xuất hiện một mùi nước hoa rất cay nồng. Tô Bạch quay đầu lại nhìn thì không phải là con gái, mà là Thịnh Tự Cường 3D trong lớp bọn hắn. Tương tự mỗi lớp thường có một người mập mạp làm lớp trưởng vệ sinh, dù là tiểu học hay là cấp 2, trong mỗi lớp vẫn luôn có một người 3D. 3D không sao, nhưng 3D thích xịt nước hoa lại dễ làm cho người ta không nói nên lời. Quan trọng nhất cậu ta tên là Tự Cường, một cái tên cực kỳ mạnh mẽ, kết quả ngược lại, tính tính giống như một cô gái. - Bạch ca, giúp tôi một việc? - Thịnh Tự Cường nói. - Chuyện gì? Cậu tránh xa lão tử ra, cách tôi xa một chút. - Tô Bạch lấy tay phẩy phẩy cái mùi nước hoa gay mũi bay tới. - Buổi trưa tôi muốn đi ra ngoài, Bạch ca có thể dẫn tôi ra ngoài được không? - Thịnh Tự Cường cách xa Tô Bạch 1 met, sau đó hỏi. - Ra ngoài làm gì? - Tô Bạch hỏi. - Tôi lên mạng! Gần đây tôi thích chơi LOL, tôi đánh hai trận xong là trở về liền. - Thịnh Tự Cường cười nói. - Không được rồi, buổi trưa tôi ra ngoài ăn, tôi ăn ở căn tin. - Tô Bạch nói. Tô Bạch còn tưởng là có chuyện gì ghê gớm lắm, thì ra chỉ là ra ngoài lên mạng. Nhưng Tô Bạch nghĩ đến lại cảm thấy buồn cười, trong trường học đều là học sinh, ngoại trừ nhờ hắn dẫn ra ngoài lên mạng thì còn có chuyện gì nữa đây? Bởi vì Tô Bạch có thể tự do đi ra ngoài trường, nhờ đó mà hắn có thể mang vài người đi cùng. Trước đây, có rất nhiều học sinh trong lớp đến nhờ Tô Bạch dẫn bọn họ ra ngoài. Đi ra ngoài không sao cả, toàn bộ đều đến quán net lên mạng. - Bạch ca có thể dẫn tôi ra ngoài rồi quay trở về được mà! - Thịnh Tự Cường nói. - Cậu thấy tôi rãnh rỗi lắm đúng không? - Tô Bạch không nói nên lời. - Bạch ca, tôi biết cậu đang theo đuổi lớp trưởng, chỉ cần cậu giúp tôi ra ngoài hôm nay, khi trở về tôi sẽ tặng cậu một bình nước hoa. - Thịnh Tự Cường nói. - Khương Hàn Tô không cần xịt nước hoa. Còn nữa, nhân lúc tôi còn chưa nóng máu thì cậu nhanh đi đi, còn đứng ở đây là tôi sẽ đập chết cậu. - Tô Bạch tức giận nói. Từ một tâm trạng tốt. cái tên này phá hủy sạch sẽ, trong nháy mắt đã không còn nhìn thấy Khương Hàn Tô ở trong đám người. Bên dưới có nhiều người như vậy, muốn tìm thấy cô ấy thật không dễ dàng! Thấy Tô Bạch thật sự tức giận rồi, Thịnh Tự Cường chỉ có thể giận dữ bỏ đi. Phòng nước Dục Hoa. Khương Hàn Tô đem thẻ ăn đặt trên máy quẹt thẻ, sau đó mở cốc nhận hai ly nước sôi. Nước sôi không tốn bao nhiêu, cộng hai ly nước cũng chỉ mất vài xu. Khương Hàn Tô uống nước xong, Cung Khánh cũng lấy một ly nước uống, sau đó hai người rời khỏi phòng nước. - Hàn Tô, cậu và Tô Bạch thế nào rồi? - Cung Khánh mơ hồ hỏi. - Là sao? - Khương Hàn Tô không hiểu hỏi. - Đừng gạt tớ, Tô Bạch để lại lời tỏ tình với cậu trên QQ, gần như toàn bộ học sinh trong lớp đều biết cả rồi. - Cung Khánh nói. - Hơn nữa, ngoại trừ QQ của tớ ra, Tô Bạch là người thứ hai cậu kết bạn? Là người con trai duy nhất. - Cung Khánh cười nói. Khương Hàn Tô im lặng không nói. Việc Tô Bạch để lại lời tỏ tình, Khương Hàn Tô mới biết được từ hai tuần trước. Cô ấy vừa phát hiện là lập tức đem tin nhắn đó xóa đi ngay, nhưng thời điểm xóa quá trễ, bởi vì đã có rất nhiều người nhìn thấy lời tỏ tình của Tô Bạch rồi. Cho nên, việc Tô Bạch theo đuổi cô ấy, người trong lớp đều biết và bao gồm cả giáo viên bên trong. Lúc đầu, đây là chuyện Khương Hàn Tô sợ hãi nhất, nhưng khi xảy ra rồi, cô ấy không cảm thấy đáng sợ giống như trong tưởng tượng của mình. - Cậu nghĩ thế nào? Có đồng ý không? - Cung Khánh tò mò hỏi. Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: - Mình còn chưa muốn nói chuyện yêu đương. - Vậy cậu đi sớm về tối giúp Tô Bạch học bổ túc là có ý gì? - Cung Khánh không hiểu hỏi. - Tớ là lớp trưởng học tập trong lớp, giúp học sinh trong lớp học bổ túc không phải chuyện rất bình thường sao? - Khương Hàn Tô nghi hoặc hỏi. - Cái gì mà rất bình thường, lời cậu nói có thể lừa người được đấy. Mấy năm này ngoại trừ Tô Bạch ra, cậu từng giúp bạn học khác học bổ túc sao? Tớ thấy cậu hình như thích cậu ta thật rồi đấy. - Cung Khánh nói. Cung Khánh ngồi cùng bàn với cô ấy mấy năm trời, quá hiểu cô ấy nên mới không tin lời nói hoang đường này. Mấy tháng nay, hai người luôn dính vào nhau, hầu như không thể tách rời. - Không có. - Khương Hàn Tô lắc lắc đầu. - Haizz, Tô Bạch. - Cung Khánh bỗng nhiên nói. Khương Hàn Tô ngẩn người, cô ấy ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tô Bạch nằm trên lan can lầu ba. Làn gió xuân thổi qua hàng cây bạch dương trong khuôn viên trường, ánh mặt trời chiếu xuống trên người hắn. Rất ấm áp, đặc biệt là nụ cười của hắn. - Mau lên đây đi, sắp trễ giờ rồi. - Tô Bạch nhìn cô ấy cười nói. - Ừm, được. - Khương Hàn Tô gật gật đầu, sau đó đi lên lầu trước. Cung Khánh bĩu môi, có chút chua xót: - Vậy mà nói không có? Không có mà nghe lời cậu ta như vậy? Đây là tiết 2 tan học, còn mười phút nữa mới đến giờ học.