Chương 170: Cái cậu thích (2)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:39:10

Trong một thế giới luôn coi trọng vật chất, ngay cả nông thôn hay nhiều thành phố nhỏ đã không còn tiếp tục bảo thủ nữa và xuất hiện một người như Khương Hàn Tô là điều thật thật sự rất quý giá. Khương Hàn Tô nghe vậy, ngậm chặt miệng không lên tiếng, bởi vì những lời Tô Bạch nói là sự thực. "Nhưng cậu rất khác với những cô gái ấy, trong lòng cậu luôn khao khát tình yêu phát triển từng bước, là thứ tình yêu nước chảy thành sông, là thời gian lãng mạn dành cho cả hai bên, là yêu một người thì sẽ yêu cả đời. Bởi vậy, tớ có thể hiểu được vì sao cậu không đồng ý với tớ sớm. Suy cho cùng, bởi vì nguyên nhân đời trước, cậu sợ bị vứt bỏ nên tình yêu đối với cậu chỉ có thể lựa chọn một lần, hoặc là bên nhau cả đời, hoặc là đầy người thương tích. Vì thế, cậu luôn muốn khảo nghiệm tớ thật lâu, nhìn tớ đến cùng có phải là người cậu có thể giao phó một đời người hay không. Cũng chính vì nguyên nhân ấy, từ trước đến nay, tớ không có bức cậu quá nhiều, nếu như tớ ép buộc cậu, tớ có thừa biện pháp khiến cậu đồng ý với tớ ngay bây giờ." Tô Bạch nói. "Biện pháp gì?" Khương Hàn Tô hỏi. Tô Bạch mỉm cười, nói: "Nếu như dẫn cậu đi đến một nơi có rất nhiều người, sau đó đứng trước mặt vô số người tỏ tình với cậu, cậu sẽ đồng ý hay không đồng ý đây?" Khương Hàn Tô cắn cắn môi mình, không nói gì. Tô Bạch bóp bóp cái mũi cao của cô ấy, cười nói: "Một mình tớ tỏ tình với cậu, cậu sẽ không đồng ý, nhưng khi tớ đúng ở trước mặt mọi người tỏ tình với cậu, cậu không muốn tớ bị mất mặt, nhất định sẽ đồng ý với tớ. Thế nhưng, Hàn Tô à, tớ sẽ không làm như thế, vĩnh viễn sẽ không, bởi vì tớ không muốn cậu bởi vì cho tớ mặt mũi nên mới đồng ý với tớ." "Tớ muốn chính là cậu yêu tớ, yêu đến nỗi không thể rời bỏ tớ, yêu đến nỗi tớ có thể làm cho cậu hạnh phúc và sẽ không vứt bỏ cậu, thành tâm thực lòng đồng ý với tớ." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô nghiêng đầu nhỏ nhìn hắn một cái. "Nhìn tớ làm gì?" Tô Bạch không hiểu rõ hỏi. "Không biết xấu hổ." Khương Hàn Tô cười nói: "Cậu khẳng định tớ có thể đạt đến trình độ này?" "Mọi chuyện đều tùy thuộc vào con người* mà thôi." Tô Bạch cười nói. *Nguyên văn là sự tại nhân vi. "Vậy bạn học Tô Bạch, cố lên nha." Khương Hàn Tô động viên hắn. "Đúng là càng ngày càng nghịch ngợm mà." Tô Bạch nói. "Cậu cưng chiều tớ." Khương Hàn Tô trừng mắt nhìn. "Cậu biết không?" Khương Hàn Tô cười nhìn hắn, nói: "Tớ vừa định nói lời cảm ơn với cậu, chỉ là nghĩ đến cái điều kiện cậu nói trước kia, tớ không thể nói được đâu!" "Bây giờ cậu nói hai chữ đó đi." Tô Bạch cười nói. "Cái này không tính, cậu nói khi nào tớ đồng ý mới có thể hôn tớ, tớ không đồng ý cậu không thể hôn nha." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch cưng chiều nặn nặn khuôn mặt của cô ấy, nói: "Được, chờ cậu đồng ý rồi lại hôn cậu vậy." Có thể nhìn thấy nét mặt tươi cười như hoa của Khương Hàn Tô, thực sự làm cho Tô Bạch hạnh phúc hơn cả việc hôn một cái lên gò má đang ửng đỏ của cô ấy nữa. Cô ấy cười, là vì hắn! Ở kiếp trước, gần ba năm trôi qua, Tô Bạch chưa từng nhìn thấy cô ấy cười. Mà vào hôm nay, chỉ trong vài phút đồng hồ, cô ấy đã liên tiếp nở nụ cười mấy lần. Đợi khi núi hoa nở rực rỡ, nàng đứng dưới tán cây nở nụ cười. Từ năm đầu trọng sinh cho đến hiện tại, trong thời gian chưa tới một năm, đây là chuyện khiến cho Tô Bạch cảm thấy có thành tựu nhất. Đối với Tô Bạch, so với việc kiếm lời mấy triệu mấy chục triệu, càng có ý nghĩa hơn. Không có gì trên thế giới này đáng giá bằng một nụ cười nheo mắt của cô ấy. Tô Bạch đột nhiên cảm thấy bản thân mình chính là một tên hôn quân, nếu như cõi đời này thật sự có Phong Hỏa Hí Chư Hầu, nếu như Bao Tự chính là Khương Hàn Tô, Tô Bạch nói không chừng có thể đốt lên khói lửa chiến tranh. Có những người rất khó để thích một người, nhưng một khi đã thích rồi, người đó sẽ vì cô ấy hoặc anh ấy trả giá toàn bộ mọi thứ. Loại người này, được nhiều người gọi là kẻ si tình. Mà Tô Bạch và Khương Hàn Tô, không thể nghi ngờ đều là loại người này. Tô Bạch gặp được Khương Hàn Tô là một điều may mắn. Nhưng Khương Hàn Tô gặp được Tô Bạch, đó không phải là một điều may mắn hay sao. Sau đó, hai người đi đến nơi sinh sống của loài hổ. Tô Bạch nhìn một chút, vườn thú mới xây này tuyên bố có gần năm mươi loại động vật được bảo vệ cấp một và cấp hai cấp quốc gia như loài ăn thịt, loài linh trưởng, các loài chim quý hiếm và các loài bò sát. Tô Bạch trước đó còn chưa tin, cho rằng vườn thú nói khoác, bây giờ nhìn lại xác thực không giả, bởi vì chỉ riêng loài hổ, ngoài hổ ở Đông Bắc Trung Quốc ra, còn có cả hổ trắng Bengal quý hiếm. Phải biết, một số vườn thú có Hổ Đông Bắc coi như là tốt lắm rồi, giống ngoại lai như hổ trắng Bengal rất khó kiếm. Thành phố nhỏ Bạc Thành ngay cả hổ thuộc giống này cũng có, xem ra, chính phủ đã thực sự quan tâm đến ngành du lịch địa phương rồi. Sau khi bọn họ đến xem, con hổ trong lồng vừa lúc mở ra răng nanh của nó. Khương Hàn Tô theo bản năng kéo Tô Bạch và núp sau lưng hắn, cô le lưỡi một cái, cười nói: "Thật là dọa người mà!" "Có thể cậu không tin, động vật tớ thích chính là con hổ, tớ đã từng cảm thấy nuôi một con mèo ***** cái sẽ rất nhàm chán, nhưng vuốt lông hổ thì rất thú vị!" Tô Bạch cười nói. Tô Bạch là một người rất thích bộ lông hổ, vuốt được nó có lẽ rất là thoải mái. Điều này cũng giống như khi Tô Bạch xem ti vi rất muốn vuốt vuốt túm lông trên đầu Tôn Ngộ Không, cái cảm giác đặc biệt này rất thú vị nha. Tây Du Kỳ còn tốt, Tô Bạch đối với con khỉ trong phim Bảo Liên Đăng thực sự không có sức đề kháng. Mỗi lần Tô Bạch xem bộ phim Bảo Liên Đăng được phát lại trên Đài truyền hình trung ương trên kênh tám, hắn đều nghĩ đến hình ảnh giật lông con khỉ. Nhưng chuyện như vậy cũng chỉ có thể suy nghĩ trong đầu thôi, lông Đại Thánh không chạm được, ngay cả lông hổ, lại càng không dám chạm vào. "Đừng." Khương Hàn Tô nói: "Rất đáng sợ." "Yên tâm đi, chỉ là suy nghĩ mà thôi." Tô Bạch nói. "Nghĩ cũng không được nghĩ." Khương Hàn Tô mím mím môi, nói: "Suy nghĩ này quá nguy hiểm rồi, cậu không được nghĩ đến nữa." "Được rồi, biết rồi." Tô Bạch bóp bóp mũi Khương Hàn Tô. "Chúng ta cùng nhau chụp ảnh chung với hổ đi." Tô Bạch nói. "A? Không được." Cái đầu của Khương Hàn Tô lắc lắc như trống bối. "Nghĩ gì thế?" Tô Bạch hết nói nổi, nói: "Là đứng ở ngoài lồng nhờ người giúp chúng ta chụp một tấm." Vì sự an toàn của khách du lịch, bên cạnh có không ít nhân viên. Tô Bạch tìm tới một người nhân viên, sau đó nhờ người đó cầm điện thoại di động chụp giúp hai người và hổ một tấm hình. Tô Bạch cầm điện thoại di động của chính mình và nhìn hai người nắm tay nhau đi đến trước mặt con hổ, rất hài lòng. Sau khi Tô Bạch chụp vài bức ảnh với con hổ, hai người tiếp tục đi dạo về phía trước. Không biết có phải là nhân viên trong vườn thú cố ý hay không, nhưng phía trước con hổ chính là nơi sinh sống của sư tử châu Phi. Hổ và sư tử, tuy một con ở trong rừng rậm và một con ở đại thảo nguyên Châu Phi, nhưng bởi vì cả hai đều mang danh hiệu chúa tể sơn lâm nên một số người thích hổ và sư tử đã cãi nhau ầm ĩ trên nhiều diễn đàn thế giới. Một ít người có tiền vì muốn chứng minh hổ và sư tử, con nào mới thật sự là chúa tể sơn lâm, còn từng đem hai loại động vật này đưa tới đấu trường thú để quyết đấu trên sân. Trong những năm qua, liên quan với việc hổ hay sư tử, con nào lợi hại hơn, hai bên vẫn tranh luận không ngừng. Có một khoảng thời gian, chuyện Tô Bạch thích làm nhất chính là mỗi ngày chạy đi xem sư hổ đấu, muốn xem xem người hâm mộ hai con phát biểu thế nào. Sau khi nhìn thấy sư tử Châu Phi, Tô Bạch lại mang theo Khương Hàn Tô đi xem báo hoa mai, gấu trúc đỏ, chuột túi, hà mã, ngựa vằn, khỉ đầu chó và các loài động vật khác. Những động vật này đều là những loài động vật nhỏ không có trong vườn thú trong công viên Tào Tháo trước kia.