Chương 211: Nụ hôn đầu (1)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:01:38

Khương Hàn Tô ngẩn người khi bị Tô Bạch nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Cô cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía trước một cái, khi thấy cả nhà Tô Sắc không có chú ý tới phía sau, mới cúi đầu xuống với khuôn mặt đỏ bừng. Trong xe còn có gia đình dì Tô, sao hắn dám làm như thế? Khương Hàn Tô nhẹ nhàng giãy giụa bàn tay một chút, nhưng cô không thoát ra được và phát hiện Tô Bạch nắm rất chặt. Nếu cứ giãy giụa như vậy rất dễ bị người ta phát hiện, Khương Hàn Tô chỉ có thể ngoan ngoãn để hắn nắm tùy ý. Tô Bạch nắm tay cô ấy ở phía dưới và nhìn phong cảnh bên ngoài xe. Xe đã chạy lên đường lớn, hai bên đều bị tuyết lớn bao phủ ruộng lúa mạch. Một màu trắng xóa, không thấy được gì. Bởi vì bên trong xe bật máy sưởi, bàn tay của Khương Hàn vốn có hơi lạnh, cũng dần dần ấm lên. Tô Bạch dùng tay mở bàn tay đang nắm chặt thành quả đấm của cô ấy, sau đó dùng ngón tay gãi vào lòng bàn tay của cô ấy. Hắn vừa quay đầu, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô đang đỏ mặt và dùng ánh mắt oán trách nhìn hắn. Tô Bạch mỉm cười, đưa ngón tay xỏ vào từng ngón tay của cô ấy và nắm chặt tay nhau. Xe chạy trên đường lớn với tốc độ ổn định, chắc là vì ngày hôm nay thức dậy quá sớm nên Khương Hàn Tô bắt đầu dựa vào cửa xe ngủ. Khi cô ấy ngủ, thân thể cô ấy cuộn tròn rúc vào một chỗ, dáng ngủ như vậy rất không thoải mái. Tô Bạch suy nghĩ một chút, cũng không lo lắng có thể bị cả nhà dì Tô nhìn thấy hay không. Hắn buông tay Khương Hàn Tô ra, kéo cô ấy tới và ôm vào trong lòng. Hắn đặt đầu của cô ấy dựa vào trong lồng ngực của mình và giúp cô ấy nửa nằm trên ghế ngồi, như vậy sẽ thoải mái rất nhiều. Nhìn một cô gái xinh đẹp đang ngủ say sưa trong lòng mình, Tô Bạch nhẹ nhàng vuốt sợi tóc trên trán che đôi mắt cô ấy sang một bên. Bởi vì Tô Sắc cũng đã bắt đầu ngủ nên không có thấy cảnh này. Thế nhưng, Vương Thuyền đang lái xe lại nhìn thấy từ kính chiếu hậu. Lá gan của thằng nhóc này quá lớn đi, lại dám thừa dịp Khương Hàn Tô đang ngủ để ôm con bé. Nhưng khi còn trẻ có thể gặp phải một người con gái xinh đẹp đang ngủ bên cạnh, ai có thể giữ được trái tim tĩnh lặng như nước đây? Ngay cả Vương Thuyền không muốn thừa nhận cũng không được, Khương Hàn Tô đúng là một cô gái đẹp nhất mà bản thân mình từng gặp. Tối ngày hôm qua, Tô Sắc có đem chuyện Tô Bạch muốn theo đuổi Khương Hàn Tô kể cho mình nghe. Vì mối quan hệ giữa Tô Sắc và Lâm Trân, hơn nữa bà ấy cảm thấy Tô Bạch không theo đuổi được nên không có tiếp tục ủng hộ việc Tô Bạch cứ theo đuổi Khương Hàn Tô. Còn Vương Thuyền thì ngược lại, nếu như Tô Bạch thật sự nghiêm túc muốn theo đuổi, không hẳn là không theo đuổi được. Tô Bạch tuy có bướng bỉnh khi còn bé, nhưng đạo lí đối nhân xử thế rất tốt, không kém hơn người lớn bao nhiêu. Từ lúc nhỏ, Vương Thuyền đã cảm thấy thằng nhóc này sẽ có tiền đồ trong tương lai, bởi vậy, tuy mình chỉ là dượng, những rất là yêu thương đứa cháu. Hơn nữa, Tô Bạch khi còn bé cũng rất đáng yêu, hai người dượng của hắn đều rất yêu thương hắn. Lúc Tô Bạch học tiểu học, khi bước vào kỳ nghỉ đông, hai người dì trong nhà đều tranh nhau đi vào trong huyện để gặp hắn. Cho nên, khi Vương Thuyền nhìn thấy cảnh này, liền xem như không thấy, tiếp tục lái xe của mình. Cái thằng nhóc Tô Bạch này là một người rất cố chấp. Tối hôm qua, Tô Sắc có nhờ mình giúp khuyên nhủ để thằng nhóc này buông tay. Nhưng theo Vương Thuyền thấy, chỉ cần Tô Bạch thật sự thích con bé. Như vậy, thằng bé rất khó buông tay nếu không theo đuổi được. Có lẽ là trong lúc ngủ nghĩ đến chuyện không tốt, thân thể Khương Hàn Tô giật giật, toàn bộ lông mày đều nhíu lại. Tô Bạch ôm chặt và nhẹ nhàng vuốt đôi lông mày đang nhíu lại của cô ấy. Khương Hàn Tô tỉnh giấc trước Tô Sắc và bé Chanh Chanh khi xe chạy được nửa đường, cô xoa xoa mắt và từ trong giấc mộng tỉnh lại. Sau khi cô xoa mắt xong, cảm giác được thân thể rất thoải mái, có chút ngơ ngác ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tô Bạch đang nhìn cô. Cô nhìn sang bên cạnh một chút, liền phát hiện mình đang nằm trong lồng ngực Tô Bạch, là bị hắn ôm. Cô giãy giụa, khuôn mặt thì đỏ lên, bị Tô Bạch ôm như vậy trong lúc ngủ, cả nhà dì Tô hẳn là đã sớm phát hiện ra rồi? Điều này làm cho tiểu Hàn Tô thuần khiết cảm thấy khó chịu! Cô có chút tức giận nhéo một cái ngay eo Tô Bạch. Tô Bạch hít sâu một hơi, vị trí này bị nhéo rất đau. Hắn thả lỏng vòng tay ôm Khương Hàn Tô và nhỏ giọng nói bên tai cô ấy: "Cậu yên tâm, dì út ngủ rồi, dì ấy không phát hiện đâu." Dì út không có phát hiện, còn dượng út có phát hiện hay không thì không chắc được. Nghe Tô Bạch nói xong, Khương Hàn Tô mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô cảm thấy vừa nãy nhéo Tô Bạch một cái có hơi quá đáng, liền nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi!" "Không sao, chút nữa tớ sẽ nhéo cậu lại." Tô Bạch cười nói. "Ừ, nếu như cậu tức giận, cậu có thể nhéo lại tớ một cái." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nghiêm túc nói. "Đồ ngốc." Tô Bạch nói. Kể từ lần hóa giải khúc mắc trước đó, khi đối mặt với mình, cô ấy vẫn luôn mặc cảm và có chút sợ sệt. Đây không phải là Khương Hàn Tô trước đây. Khương Hàn Tô trước đây thường thường có thể khôi phục một hai lần bản tính ban đầu. Cái cảm giác này, Tô Bạch đã sớm phát hiện rồi. Nhưng hắn chưa tìm ra được biện pháp tốt nhất để thay đổi nó. Có vài nguyên nhân khiến cho Khương Hàn Tô trở thành như vậy. Một là vì chuyện lần trước cô ấy nói lời chia tay, cô ấy vẫn luôn vì chuyện này mà canh cánh trong lòng. Hai là vì cô ấy nợ tiền Tô Bạch, còn chưa trả hết được. Muốn giải quyết chuyện này, biện pháp tốt nhất chính là để tự bản thân Khương Hàn Tô trả đủ số tiền. Đây là những gì Khương Hàn Tô đang làm bây giờ. Sau khi suy nghĩ kỹ càng về vấn đề này, Tô Bạch cũng không có tiếp tục ngăn cản Khương Hàn Tô trả tiền. Đối với cô ấy, có lẽ chỉ có trả hết toàn bộ những thứ cô ấy nợ hắn, quan hệ của hai người mới có thể được xem là ngang hàng chân chính. Đây là điều mà Tô Bạch mới nhận ra gần đây. May là, với thành tích của Khương Hàn Tô, dựa vào học bổng, muốn hoàn toàn trả hết nợ cho hắn là chuyện trong sớm mai thôi. Vì thế, trong thời đại hiện nay, cô bé này thật khờ. Nhưng nếu như không khờ như thế, bản thân mình làm sao có thể thích cô ấy nhiều như vậy được đây? Trải qua hơn một giờ lái xe, chiếc xe cuối cùng cũng ngừng lại trong thành phố. Mọi người từ bên trong xe bước xuống, Tô Bạch liền cùng Khương Hàn Tô đi tới nhà ông bà ngoại cô ấy. Tô Bạch hỏi qua mới biết, thì ra ông ngoại của cô ấy sống ở bên cạnh quảng trường Thời Đại. Khu vực đó là nơi phồn hoa nhất trong huyện, cách khu trường cũ Dục Hoa trước kia không xa. Từ nơi này đến quảng trường Thời Đại rất xa, Tô Bạch dừng một chiếc xe kéo. "Ngoại trừ hằng năm đi tặng lễ, thời gian khác cậu chưa từng đến nhà ông bà ngoại sao?" Sau khi ngồi lên xe, Tô Bạch hỏi. "Không có." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, sau đó nói: "Thật ra, tớ thậm chí còn chưa từng gọi ông ngoại bà ngoại, gia đình của tớ không có cái gọi là thân tình." Nói không có thân tình, cũng chỉ nói Khương Hàn Tô với bên ông bà ngoại không có cái gọi là thân tình. Nhưng đó là cha mẹ của Lâm Trân, bà ấy làm sao có khả năng không có thân tình với ba mẹ mình đây? Sau khi ra khỏi xe, không khí lại lạnh lên. Tô Bạch đem khăn quàng cổ của mình cởi xuống, sau đó đeo lên cho cô ấy. "Vì có thể thắt khăn quàng cổ cho cậu, tớ ở nhà luyện không ít lần." Tô Bạch nói xong, hắn thắt khăn quàng cổ rất đẹp. Nhìn khăn quàng cổ màu trắng quấn lấy Khương Hàn Tô, Tô Bạch đưa đầu qua hôn lên khuôn mặt cô ấy một cái, cười nói: "Coi đây là phần thưởng vì tớ giúp cậu thắt khăn quàng cổ." Khuôn mặt của Khương Hàn Tô chỉ đỏ một chút, nhưng không nói thêm gì. Chỉ cần không có người quen nào bên cạnh, Khương Hàn Tô bây giờ sẽ không từ chối hắn hôn mình. Không bao lâu sau, xe đến quảng trường Thời Đại. Tô Bạch trả năm đồng, hai người từ bên trong xe bước xuống. Lâm Trân có sự day dứt với cha mẹ mình rất lớn, bà ấy không chỉ mua rất nhiều quà cho cha mẹ, mà còn để Khương Hàn Tô cầm năm trăm đồng cho hai người. Tô Bạch giúp Khương Hàn Tô xách đồ tới trước cửa nhà ông bà ngoại và không có đi theo cô ấy vào trong. Khương Hàn Tô mang theo đồ đi vào trong nhà, Tô Bạch đứng dưới thân cây trước cửa nhà chờ cô ấy đi ra.