Chương 17: Đêm Tuyết

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 14:13:09

Đối với học sinh ở ngoại trú, sau khi kết thúc buổi tự học vào tối thứ sáu nghĩa là bọn họ đã được nghỉ rồi. Mà đối với học sinh trọ ở trường, sau buổi tự học buổi sáng thứ bảy mới được nghỉ. Trương Tường mang theo cặp sách, khi đi tới trước cửa, quay đầu lại nói với Tô Bạch: - Tám giờ sáng mai, Quán net Thời Đại, được không? - Các cậu cứ đi chơi đi, ngày mai tôi muốn về nhà sớm một chút. - Tô Bạch nói. Trước đây, chuyện đầu tiên Tô Bạch nghĩ đến khi được nghỉ, là mang theo đám bạn, cày xuyên đêm trong tiệm net. Bây giờ khác rồi, cho dù là tiểu thuyết hay là trò chơi, Tô Bạch đều không có hứng thú. Thứ duy nhất hắn cảm thấy hứng thú, giống với hầu hết fan của Warcraft sau này, đó là các phiên bản cổ của Warcraft. Lúc này là đầu Season 2 của Liên Minh Huyền Thoại, có thể coi là được chơi phiên bản cũ, trải nghiệm những phiên bản đã qua. Liên Minh Huyền Thoại vẫn chưa trải qua phiên bản chỉnh sửa trang bị lớn lần đầu tiên, Tô Bạch có chút hứng thú với điều này. Nhưng mà không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là hắn chỉ chơi một lần liền không muốn chơi nữa, bởi vì kiếp trước Tô Bạch thật sự là quá ngán trò chơi này rồi. Có một đoạn thời gian sau khi xuất ngũ, Tô Bạch mới nhìn thấy icon của Liên Minh Huyền Thoại đã thấy chán rồi. Hết cách rồi, đánh quá nhiều rồi, coi nó là công tác mà đi làm chứ đâu phải coi nó là trò chơi để giải trí nữa, như vậy nghĩa là đã đánh mất một phần cảm giác khi chơi trò chơi. Sau khi an lớp tự học buổi tối, rất nhiều người lựa chọn đi đến nhà ăn để xem tivi, còn Tô Bạch thì sau khi ngâm chân lựa chọn nghe nhạc, đi ngủ rất sớm. Ngủ sớm dậy sớm, đây là cái thói quen được hình thành từ sau một lần bị bệnh nặng của Tô Bạch ở kiếp trước. Năm 2023. bởi vì một ít mầm bệnh được gieo từ khi Tô Bạch đang hoạt động game thủ chuyên nghiệp, cộng với quá trình ăn uống không điều độ, ngày này cũng thức thức đêm, lại thích uống rượu hút thuốc, cuối cùng bị một lần bệnh nặng. Sau khi khỏi bệnh, Tô Bạch bắt đầu quan tâm đến sức khỏe của mình hơn, bắt đầu ngủ sớm dậy sớm, thuốc lá với rượu cũng từ từ cai. Thuốc lá khá dễ cai, chỉ là đối với rượu thì Tô Bạch gần như không có sức đề kháng. Sở dĩ Tô Bạch cảm thấy việc mình trọng sinh, chỉ sợ là có liên quan đến một lần say rượu kia... Lần đó, bởi vì vô tình gặp lại những người đồng đội cũ đã nhiều năm không gặp, hơn nữa những người khác đều thành đôi thành cặp, uống rượu có người khuyên, còn hắn thì bên cạnh không một bóng người. Rượu lâu rồi không uống, lần đó hắn uống một lượng rất lớn. Năm giờ sáng ngày hôm sau, bởi vì là mùa đông, ngày ngắn đêm dài, trời còn chưa sáng, Tô Bạch rời giường trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Lý Nguyên Nguyên ngủ cùng phòng với hắn, nằm ở trên giường, trợn mắt ngoác mồm nhìn hắn, nói: - Đừng có nói là cậu đi sớm đến lớp tự học đó nha! - Chẳng thế thì sao? Sáng sớm là lúc lập kế hoạch tốt nhất cho cả ngày! Mấy người các cậu cũng mau dậy đi. - Tô Bạch cười nói. Mấy người khác nghe vậy, đều nhìn hắn giống như gặp ma, cảm thấy hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây. Lần cuối cùng Tô Bạch đi đến lớp tự học vào lúc sáng sớm là từ khi nào? Sợ là phải quay lại lớp 7, còn phải là học kỳ 1 của lớp 7 mới được. Từ sau học kỳ 1 năm lớp 7, Tô Bạch căn bản là chưa từng đến lớp tự học sớm. Bất luận chủ nhiệm lớp có đánh chửi như thế nào đi nữa, cái tên này không đóng cửa đi ngủ đến bảy giờ thì sẽ không đến lớp học. Khi đó, sau khi tan mỗi buổi tự học tối, Tô Bạch liền trốn vào trong chăn, dùng máy MP4 đọc tiểu thuyết đến một hai giờ sáng, nào có thể ngủ dậy được trước sáu giờ? Coi như là ngủ đến bảy giờ, sau khi đến lớp cũng tiếp tục ngủ. Chỉ là, ngày hôm qua, hình như Tô Bạch là người ngủ sớm nhất trong đám bọn họ? Không giống trước đây, ngày nào cũng đọc tiểu thuyết thâu đêm. Nghĩ tới đây, ánh mắt của bọn họ trở nên quái lạ, cảm thấy người hiện tại đang đứng trước mặt bọn họ không phải là Tô Bạch. Coi như là muốn đến lớp tự học sớm cũng không nhất thiết phải dậy từ năm giờ đi? - Được rồi, đừng nhìn tôi nữa, nhanh chóng rửa mặt súc miệng, nếu không lại phải chờ người khác, phải xếp hàng múc nước đó. - Tô Bạch nói. Mấy người đều lườm một cái, dậy cái củ cải, bây giờ mới năm giờ sáng, bọn họ đâu có điên. Bởi vì vòi nước có hạn, rất nhiều học sinh đều rời giường từ rất sớm để không phải xếp hàng. Nhưng bọn họ có sớm như nào đi nữa cũng phải năm giờ rưỡi mới dậy a, năm giờ đã dậy giống như Tô Bạch, hình như là không có ai. Nếu như là mùa hè còn nói được, còn giờ đang là mùa đông a, bên ngoài tuyết rơi cả đêm, coi như là mấy cái học sinh có thành tích xuất sắc kia cũng đâu có dậy sớm như vậy. Tô Bạch nói xong, quẹt kem đánh răng, cầm cốc đi ra chỗ vòi nước. Trên hành lang rất yên tĩnh, chỉ có một mình Tô Bạch. Sau khi Tô Bạch đánh răng rửa mặt xong thì đi xuống lầu, trực tiếp đi đến dãy lớp 9. Chỉ là, khi mới ra khỏi ký túc xá nam, Tô Bạch liền choáng váng. Hắn cảm thấy, mình có vẻ dậy hơi sớm quá. Bởi vì nguyên một dãy lớp 9, tình thêm cả văn phòng giáo viên, tổng có mấy chục gian phòng, nhưng lại không căn phòng nào có đèn sáng. Lúc này Tô Bạch mới nhớ tới, chìa khóa lớp sẽ được một học sinh nào đó trong lớp cầm. Nếu như học sinh cầm chìa khóa chưa tới, vậy thì Tô Bạch không vào lớp được. Chủ nhiệm lớp cũng có chìa khoá, thế nhưng đa số là bọn họ sẽ tới khi học sinh đến được khoảng một nửa. Gió Bắc không ngừng thổi, một mình Tô Bạch đi trong sân trường, cảm giác có chút ngổn ngang. Tô Bạch quyết định trở về phòng ngủ, giờ không ai mở cửa, nếu hắn cứ đứng ở ngoài hành lang như này, có thể là hắn sẽ thật sự bị lạnh chết. Đội cái mũ lông liền áo lên đầu, sau đó kéo thật chặt, Tô Bạch chuẩn bị trở về phòng ngủ. Nhưng nhưng vào lúc này, dưới ký túc xá nữ lại có một người đi ra. Có lẽ là khí trời thực sự là quá lạnh, sau khi người kia đi xuống không lâu, cầm sách trong tay, mau chóng chạy vội đến dãy lớp học, giống như một tinh linh trong tuyết. Tô Bạch nháy mắt mấy cái, nếu như hắn nhớ không lầm, chìa khóa lớp của hắn hình như được cầm trong tay của lớp trưởng Khương Hàn Tô. Nghĩ đến đây, Tô Bạch đuổi theo. Dưới lầu giáo viên, Khương Hàn Tô nhìn Tô Bạch bỏ mũ xuống, mặt dại ra. - Cậu, cậu là người hay là quỷ? – Có lẽ Khương Hàn Tô còn chưa tỉnh ngủ, có chút ngốc. Cô cảm thấy là mình đang mơ, không thì làm sao có thể gặp được Tô Bạch ở đây vào lúc năm giờ sáng. Đừng nói là năm giờ, coi như là sáu giờ cũng chưa chắc có thể gặp được hắn. Nhưng mà cũng thực sự là gặp quỷ rồi, coi như là ở trong mơ, làm sao lại mơ tới Tô Bạch? Khương Hàn Tô cảm thấy bây giờ đầu óc của mình, có chút không đủ dùng. Nhìn Khương Hàn Tô ở trước mặt, bởi vì chạy nhanh mà có vài sợi tóc rối trước mặt, không lành lạnh giống như trước đây, càng bởi vì dại ra mà thêm một tia đáng yêu, Tô Bạch sự muốn đưa tay ra ôm một cái a! Khương Hàn Tô như này, ai nhịn được đây? Nhưng cuối cùng hắn vẫn không dám đưa tay ra ôm cô, nhưng lại đưa tay ra vuốt vài sợi tóc ngổn ngang trên trán cô. Cảm giác ấm ấm trên tráp, cuối cùng khiến cho Khương Hàn Tô phản ứng lại. Cô giật mình lùi lại phía sau như con nai con, mãi đến tận khi cách Tô Bạch một đoạn, mới tức thẹn trừng hắn, nói: - Tô Bạch, không chọc tôi cậu sẽ chết sao? - Đúng. - Tô Bạch cười nói. Hắn đi đến trước cậu thang, sau đó mới quay đầu lại cười nói: - Vừa nãy nhịn không được, xin lỗi. Sau này nếu không được cậu đồng ý, tôi sẽ không chạm vào cậu. - Tôi sẽ đồng ý? - Khương Hàn Tô tức giận nở nụ cười. - Quy Luật Chân Hương đúng với tất cả mọi người trên thế giới này. - Tô Bạch nói xong, nhanh chóng về phía trước. (Quy luật Chân Hương: Đây là ngôn ngữ mạng, có nghĩa là một người quyết định không đi hoặc làm điều gì đó, nhưng cuối cùng lại làm ngược lại. Nó chủ yếu được sử dụng để thể hiện một trạng thái tinh thần, trong đó những điều mong đợi của ai đó hoàn toàn khác với kết quả cuối cùng. – Theo Baike) Vừa rồi mới đụng vào cô, giờ không nên dây dưa thêm nữa. Nhưng mà, lúc mình vừa mới sợ bị lạnh chết, chuẩn bị quay về phòng ngủ, cô ấy lại xuất hiện giống như một tinh linh. Cái cảm giác này, thật tốt!