Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô từ cổng nam rời khỏi công viên, trực tiếp đi đến con đường dành cho người đi bộ ở cách đó không xa.
Cách công viên Tào Tháo không xa là con đường thương mại dành riêng cho người đi bộ. Là nơi tập trung rất nhiều cửa hàng và là nơi náo nhiệt nhất trong thành phố.
Tô Bạch mua hai ly trà sữa ở tiệm trà sữa trên đường, sau đó bắt đầu dẫn cô ấy đi dạo.
Có thể thấy, trải qua lần tâm sự với nhau ở công viên, lúc này Khương Hàn Tô rất thoải mái, không còn mặt mày ủ rũ như trước đây.
Tô Bạch mua hai ly trà sữa vị dâu tây, vì thế, Khương Hàn Tô cắm ống hút và uống được một nửa trà sữa liền bị Tô Bạch cướp mất.
"Cậu uống của tớ, đưa ly của cậu cho tớ." Tô Bạch đưa ly của mình cho cô ấy.
"Đừng trừng mắt nhìn tớ, vừa rồi tớ rất nghe lời chỉ hôn mặt cậu, nếu không đổi ly tớ sẽ tức giận đấy." Tô Bạch nói.
Trà sữa bị hắn cướp mất rồi, còn có thể làm gì được đây?
Khương Hàn Tô chỉ có thể nhận ly của hắn, sau đó mím môi nói: "Không biết xấu hổ."
Tô Bạch đã sớm nghĩ đến việc mua chút quần áo cho Khương Hàn Tô rồi, chỉ là cô ấy luôn một mực từ chối không chịu mua.
Bây giờ cô ấy nhận ra một ít chuyện, không còn chống cự như trước, Tô Bạch tự nhiên mua thật nhiều cho cô ấy.
Nói thật, trước đây Khương Hàn Tô luôn mặc quần jean, Tô Bạch thật sự muốn biết cô ấy mặc váy lên sẽ đẹp đến mức nào.
Không chỉ là váy, Tô Bạch còn muốn nhìn thấy Khương Hàn Tô mặc nhiều đồ thời trang khác nhau.
Cấp 2 không có đồng phục học sinh, một ít đồng phục học sinh cấp 3 ở đây cũng rất khó nhìn. Nếu để cho Khương Hàn Tô mặc đồng phục học sinh loại tất chân phối váy ngắn.
Emmm, xinh đẹp như thế, chỉ có thể thường xuyên nhìn thấy ở nhà!
Ngoài ra, nó có sức mê hoặc cực kỳ lớn nha!
Tô Bạch lắc lắc đầu, bây giờ bản thân mình xuất hiện nhiều ý nghĩ đẹp đẽ như thế không tốt lắm đâu.
Dù tính theo tuổi mụ ở nông thôn thì vẫn còn hai năm nữa.
Hiện tại có nhiều suy nghĩ kỳ quái thế này, quay đầu lại nhìn, người chịu thiệt sẽ là mình.
Thực tế, tuổi thật của mình lớn hơn nhiều, chẵng lẽ phải tự mình giải quyết giống như những người bạn đồng trang lứa?
Nhưng đành chịu, nói không chừng đúng là tự mình giải quyết rồi.
Nói đến, hắn đúng là khâm phục nam chính trong những cuốn tiểu thuyết.
Quá trình theo đuổi nữ chính mấy năm trời, chẳng lẽ không có nhu cầu về phương diện này sao?
Phỏng chừng là tác giả không viết.
Sao có khả năng không có nhu cầu được.
Hơn nữa, tiểu Hàn Tô nhà hắn đáng yêu như vậy.
"Lớn lên nhanh đi!" Tô Bạch không nhịn được xoa xoa khuôn mặt nhỏ trắng mịn của Khương Hàn Tô.
"Tớ lớn hơn cậu!" Khương Hàn Tô tức giận nói.
Sau đó, Tô Bạch lại dẫn cô ấy đi mua vài đôi giày.
Mua giày nhất định phải đi thử một lần, nhưng Khương Hàn Tô khi nhìn thấy giá giày trên nhãn mác, cô không dám thử.
Quần áo cũng không tính quá đắt, nhưng những đôi giày này thực sự là quá đắt rồi.
"Muốn tớ ngồi xuống mang giày giúp cậu không?" Tô Bạch cười hỏi.
"A! Không cần." Khương Hàn Tô nghe vậy, chỉ có thể xấu hổ ngồi xuống thử giày.
Có rất nhiều khách hàng trong cửa hàng, hắn mà ngồi xuống cời giày rồi thay giày giúp mình thì sẽ trông như thế nào đây.
Sau khi mang thử, Tô Bạch thấy hợp, trực tiếp mua.
"Cậu không muốn tớ trực tiếp giúp đỡ gia đình cậu, nhưng cũng đừng từ chối những thứ tớ mua cho cậu. Tuy hiện tại cậu chưa đồng ý làm bạn gái tớ, nhưng trong lòng sợ đã sớm nhận định tớ là bạn trai cậu rồi. Vì vậy, mua một vài thứ cho cậu thật sự không có ý gì cả, nếu cậu thực sự đánh cược tớ không vứt bỏ cậu, vậy chúng ta sau này nhất định phải kết hôn, đừng lẫn lộn với nhau." Tô Bạch nói.
"Hơn nữa, cậu đừng lo lắng chúng ta sẽ thiếu tiền, Bạch Tô hiện tại không mở rộng quy mô là vì tuổi tớ không đủ, rất nhiều giấy chứng nhận chưa thể làm được, đợi đến khi đủ tuổi rồi, Bạch Tô không chỉ có "hot" ở khắp toàn bộ Qua Thành, nó cũng sẽ ra khỏi Qua Thành, có một ngày ra khỏi An Tỉnh." Tô Bạch nói.
Nếu như nói, theo đuổi Khương Hàn Tô là nguyện vọng thứ nhất của hắn ở đương đại. Như vậy, để mì khô "hot" khắp toàn quốc, chính là nguyện vọng thứ hai của hắn.
Nguyện vọng thứ nhất là vì mình, mà nguyện vọng thứ hai đã là vì bản thân và cũng là vì thành phố nhỏ nghèo khó.
Mì khô đi khắp cả nước, vậy hắn có thể giúp cho những người ở địa phương trở nên giàu có.
"Dã tâm của cậu thật lớn." Khương Hàn Tô không nhịn được le lưỡi một cái.
"Đừng nói là cậu không thích một người đàn ông không có mộng tưởng nha." Tô Bạch cười nói.
"Không có." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, sau đó vô cùng đáng thương nói: "Chỉ là, so với cậu, tớ rất giống Cô Bé Lọ Lem!"
"Cái gì Cô Bé Lọ Lem?" Tô Bạch tức giận nói: "Tiểu Hàn Tô, cậu đã từng là nữ thần của tớ đấy."
"Nghĩ lại trước đây, thời điểm tớ thầm mến cậu đã làm ra vài việc để thu hút sự chú ý của cậu, làm ra biết bao nhiêu chuyện ngu xuẩn? Bây giờ nghĩ đến, tớ cảm thấy quá mất mặt." Tô Bạch nói.
Lúc còn nhỏ, ở trước mặt cô ấy, thật sự làm ra quá nhiều chuyện ngu ngốc!
Không chỉ mỗi hắn, nghĩ đến, trên thế giới này có bao nhiêu thằng hề làm ra những chuyện ngu ngốc ở trước mặt người mình thích đây?
Nhưng Tô Bạch với bọn hắn khác nhau, bây giờ, người hắn thích đã ở bên cạnh hắn rồi.
Mà những người kia, đến cả dũng khí cũng không có, nhìn bọn họ thích một người và bị người khác ôm người mình thích vào trong lồng ngực.
"Hừm, là rất ngốc." Khương Hàn Tô bỗng nhiên cười nói.
Cô chợt nhớ tới một chuyện, năm lớp 8, bởi vì Tô Bạch ngồi ở vị trí cửa sau, có khoảng thời gian chỉ cần mình đi qua cửa sau là tất cả sách vở trên bàn Tô Bạch sẽ rơi trên mặt đất.
Sau đó hắn nhặt sách, mình dừng lại chờ hắn nhặt.
"Trước đây, lá gan của tớ rất nhỏ, nếu không đã sớm ôm người đẹp về rồi." Nhìn dáng vẻ Khương Hàn Tô, Tô Bạch biết được cô ấy nhớ lại những chuyện ngu ngốc trước đây hắn từng làm.
"Bây giờ cậu chưa ôm được tớ đâu. cậu còn kém một phần. Một phần đó còn chưa lấp đầy, tớ sẽ không đồng ý." Khương Hàn Tô mím môi nói.
"Tránh trường hợp xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cậu vứt bỏ tớ và để tớ khóc nhè." Khương Hàn Tô hừ nhẹ nói.
"Còn nữa, cái gì nữ thần? Cậu có thấy nữ thần nào có thêm một chữ "tiểu" ở trước không?" Khương Hàn Tô đối với cái tên gọi tiểu Hàn Tô này canh cánh trong lòng rất lâu rồi.
Bản thân mình lớn hơn hắn vài tháng tuổi, sao hắn cứ thích gọi mình là tiểu Hàn Tô cơ chứ!
"Cho nên nói là đã từng thôi!" Tô Bạch cười nói: "Nữ thần là dùng để ngước nhìn, mà tiểu Hàn Tô lại là dùng để làm vợ."
"Cậu muốn làm nữ thần của tớ, hay là muốn làm vợ tớ đây?" Tô Bạch nháy mắt một cái.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không lên tiếng.
Làm nữ thần cái gì, Khương Hàn Tô không muốn nha!
Nhưng làm vợ của hắn, trước đó nói mấy câu kia ở trong công viên cũng không biết dùng bao nhiêu can đảm, bây giờ không thể nói ra mấy lời như vậy được.
Trên đường về nhà, Tô Bạch mua trái cây, sau đó khi đi ngang qua cửa hàng chuyên bán TV màu, lại mua thêm Tivi LCD và một đài chảo nhỏ.
Phải sống ở đây ba năm, cũng không phải không có tiền, đương nhiên phải chuẩn bị nhiều thứ.
Sau khi về đến nhà, người của cửa hàng tự mình đem TV và chảo nhỏ vận chuyển tới, sau đó giúp bọn họ lắp đặt.
TV được đặt trong phòng chính, tối ngày hôm qua, sô pha và bàn đều đã mang đến đủ.
Như vậy, nghe tiếng TV trong nhà, rồi nhìn Khương Hàn Tô trong phòng bếp cắt trái cây.
Đây đúng là hương vị ngôi nhà.