Hắn hẹn với đám người Ôn Hòa sẽ gặp mặt nhau vào lúc một giờ trưa, cũng là thời gian ăn trưa.
Hắn định hẹn lúc 12 giờ, nhưng có vài người ở cách xa trường và sau khi thu dọn đồ ở trường mang về nhà họ xong thì không thể đến kịp lúc 12 giờ được.
Bởi vì đây là lần tập trung cuối cùng của ba năm cấp 3, rất nhiều người đều muốn đến. Hẹn lúc một giờ, họ vẫn có thể đến kịp.
"Kế hoạch đúng giờ học thuộc lòng sách của em vào sáng sớm không còn nữa, có phải em cảm thấy thời gian buổi sáng rất dài đúng không?" Sau khi xuống xe, Tô Bạch cười hỏi.
Từ lúc Tô Bạch quen cô ấy, ngày hôm nay là lần đầu tiên cô ấy không học thuộc lòng sách vào sáng sớm.
"Có hơi hơi." Khương Hàn Tô nói.
Dù ngày thường hay ngày nghỉ, cô ấy đều dành hai tiếng đọc sách, buổi sáng chỉ có vài tiếng, tự nhiên có cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh.
Có người học thuộc lòng sách một ngày như đang kéo dài một năm, nhưng đối với cô ấy, không phải là như vậy.
Bởi vì khi chìm đắm vào một việc nào đó, thời gian trôi qua rất nhanh.
"Tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Khó có được thời gian rãnh rỗi, đi dạo phố thôi, thuận tiện đi siêu thị mua vài thứ. Buổi chiều phải trở về nhà em rồi, cũng không thể đi tay không được? Hơn nữa, anh cũng phải mua cho bà nội một ít quà." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Vợ không có ý kiến gì à? Ở nhà đừng nói anh độc đoán chuyên quyền nha, miễn cho sau này có người biết được rồi tìm anh đánh." Tô Bạch nói.
"Đánh? Đánh cái gì mà đánh? Anh sợ em đánh anh à?" Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Em đánh người không đau."
Tô Bạch bóp bóp cái mũi nhỏ của cô, cười nói: "Sau này em sẽ hiểu thôi."
"Ừ." Tô Bạch không nói, cô cũng không hỏi, tính cách của cô là như vậy.
Ánh nắng mặt trời vào mùa hè vô cùng chói chang, hiện tại gần buổi trưa rồi, là thời gian nắng gắt nhất.
Tô Bạch nắm tay cô đi vào trong một cửa hàng nhỏ và mua hai ly đồ uống lạnh, một cây dù.
Ầm một tiếng, hắn nhấn nút bật dù, dù bị mở ra, Tô Bạch cầm dù đặt lên đầu Khương Hàn Tô.
"Ngày hôm nay có mưa sao?" Khương Hàn Tô ngây ngốc hỏi.
Trời quá nắng, Tô Bạch mua cây dù đặt lên đầu cô, cô có chút không hiểu.
"Không mưa, nhưng có nắng, anh da dày thịt béo, phơi ngoài nắng không sao cả. Nhưng tiểu Hàn Tô nhà ta yếu ớt, nóng quá không tốt, hoặc là bị rám nắng cũng không được." Tô Bạch cười nói.
Không ai làm như thế trong một huyện thành vừa nhỏ vừa hẻo lánh, nhưng ở một vài thành phố lớn, các cô gái thường che dù đi vì sợ nóng sợ rám nắng.
Thân thể Khương Hàn Tô vốn yếu ớt, trước đây không ai chăm sóc tốt cho cô ấy nên sinh ra nhiều bệnh. Bây giờ Tô Bạch cũng không muốn để cho cô ấy xảy ra bất kỳ vấn đề nào nữa cả.
Ngoài ra, tiểu Hàn Tô trắng trẻo mịn màng đương nhiên tốt hơn tiểu Hàn Tô đen đúa rồi.
Bạn gái của mình, cần chính mình yêu thương.
"A, đừng mà, người ta không có cầm dù, cả con đường chỉ có chúng ta cầm dù, như vậy không tốt lắm đâu, sẽ có người nói em yếu ớt mất." Khương Hàn Tô nói.
"Em để ý ánh mắt của người khác làm gì?" Tô Bạch ôm cô vào trong lòng, sau đó hôn lên trên khuôn mặt cô trước mặt mọi người, nói: "Anh thương vợ của anh, là chuyện rất hiển nhiên thôi, ai muốn nói gì thì nói, anh mặc kệ."
Tô Bạch nói xong thì buông cô ra, đem một bình nước trái cây đưa cho cô uống.
Khương Hàn Tô đưa tay cầm bình nước trái cây, sau đó cúi đầu mình xuống, có chút sợ hãi không dám nhìn người khác.
Chờ đến khi đi hết con đường này, Khương Hàn Tô mới dám ngẩng đầu lên.
Nhìn cây dù trên đỉnh đầu đang che đi ánh nắng mặt trời như thiêu như đốt, Khương Hàn Tô mím mím môi, cô đưa tay kéo cánh tay Tô Bạch, sau đó cả người nghiêng về phía hắn.
"Nếu anh muốn che thì che cùng nhau, không thể chỉ có em che, còn anh thì chịu nóng được." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch cười nói: "Không ngại nữa à?"
Khương Hàn Tô lắc đầu nói: "Không ngại!"
Bản lĩnh nói dối với đôi mắt to tròn càng ngày càng lợi hại rồi nha.
Nhưng Tô Bạch không có ý định nói ra.
"Giúp anh mở chai nước này đi." Tô Bạch nói.
Hắn một tay cầm dù, một tay cầm đồ uống, không cách nào mở nắp chai được.
Khương Hàn Tô nhận lấy đồ uống trong tay hắn và mở nắp bình nước ra, sau đó đưa tới miệng hắn, Tô Bạch uống một hơi hết non nửa bình nước.
Mùa hè, không có gì thoải mái hơn việc uống được một ngụm nước lạnh.
Tô Bạch uống xong, Khương Hàn Tô vặn lại nắp chai, sau đó lại kéo cánh tay Tô Bạch, hai người cùng nhau đi về phía trung tâm mua sắm gần đó.
"Không phải muốn đi siêu thị sao? Tới nơi này làm gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Anh vừa mới nhớ ra, tặng quà không chỉ có đồ ăn thức uống, cũng có thể mua quần áo để tặng. Em giúp anh chọn vài bộ cho mẹ em đi, anh mua tặng cho bà ấy." Tô Bạch nói.
"Không cần đâu, mẹ em không, không thiếu. . ." Hai chữ cuối cùng, Khương Hàn Tô không cách nào nói ra được.
Những năm này, mặc dù là ăn tết, mẹ cô không chịu mua quần áo mới để mặc, cô không thể nào nói ra câu không thiếu quần áo được.
"Em vẫn còn tiền, để em mua được rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Đồ ngốc, em là vợ của anh, hai chúng ta hiện tại đã là người một nhà, anh mua chính là em mua." Tô Bạch nói.
"Còn chưa đâu." Khương Hàn Tô nói.
"Sao? Không muốn làm vợ anh à?" Tô Bạch hỏi.
"Không phải, còn chưa kết hôn, không tính." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch tức giận nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô, nói: "Sao suy nghĩ của em cứng nhắc vậy chứ?"
"Bởi vì có rất nhiều cặp đôi trước khi kết hôn rất ngọt ngào với nhau nhưng lại chia tay." Khương Hàn Tô nói.
"Há, theo như ý em nói, là em đang muốn chia tay với anh rồi! Cho nên mới phân chia rõ ràng như vậy đúng không?" Tô Bạch hỏi.
"Không phải!" Khương Hàn Tô cuống cuồng lên nói, nói: "Em không có ý đó."
Đôi mắt cô hơi đỏ lên, mím môi và cực kỳ oan ức.
Tô Bạch mỉm cười, dịu dàng nói: "Nếu như kiếp này không cưới được em, anh tình nguyện chết thêm lần nữa, rồi cầu ông trời cho anh đầu thai lại."
Khương Hàn Tô nghe vậy, vội vàng nói: "Đừng, đừng nói như thế. Em không suy nghĩ cứng nhắc nữa, anh, anh cũng đừng nói đến chuyện chết chóc."
"Được." Tô Bạch cười nói.
Đi vào trung tâm mua sắm, nhờ Khương Hàn Tô chọn đồ, Tô Bạch mua mấy bộ quần áo tặng cho Lâm Trân.
Ngoài ra, thấy thích cái gì, Tô Bạch cũng mua cho Khương Hàn Tô vài bộ.
Đáng tiếc, Tô Bạch tìm khắp nơi, vẫn không có tìm thấy bộ đồ nào thích hợp dành cho người lớn tuổi.
Hắn định mua cho bà nội vài bộ để mặc, xem ra chỉ có thể đi đến nơi khác mua thôi.
Lúc đi đến một cửa hàng bán quần áo nam, Tô Bạch nói: "Giúp anh chọn vài bộ đi."
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, cô bắt đầu chọn vài bộ sau khi vào cửa hàng.
Dưới sự lựa chọn tỉ mỉ của Khương Hàn Tô, cuối cùng Tô Bạch cũng mua được mấy bộ quần áo.
Xong xuôi, họ mới rời khỏi lầu hai và xuống siêu thị lầu một.
Bởi vì cần phải mua rất nhiều đồ, Tô Bạch lấy một chiếc xe đẩy từ quầy tính tiền phía trước.
Tô Bạch đem những đồ cần mua nói cho Khương Hàn Tô biết, sau đó lấy từng thứ bỏ vào trong xe đẩy là được.
Nửa tiếng sau, lúc hai người đi ra khỏi siêu thị, trên tay là hai túi đồ lớn.
"Không thể xách đi được rồi, xem ra phải gọi xe taxi thôi." Tô Bạch nói.
Tô Bạch gọi một chiếc xe taxi tới, mới có thể mang hết toàn bộ đồ đi.