Lúc Khương Hàn Tô chạy về dưới lầu ký túc xá, cả người cô đều bị tuyết bao phủ.
Cô phủi phủi tuyết đọng trên người xuống, sau đó lên lầu.
"Ông trời ơi, Hàn Tô, cậu quá lợi hại, trời lạnh như thế này, cậu lại ở trong phòng học tự học lâu như vậy sao?" Tôn Thần đang mang tai nghe thì nghe được tiếng cửa mở, ngay lập tức bật từ trong chăn dậy, sau đó đầy kinh ngạc nhìn Khương Hàn Tô.
Hiện tại cũng đã mười hai giờ rưỡi rồi, đối với việc học, cô tự hỏi đã rất nỗ lực lắm rồi, bởi vì nếu không có sự nỗ lực này, cô làm sao vượt qua kiểm tra để vào ban 1 được.
Nhưng dù là vậy, ngoài trời thì tuyết đang rơi rất nhiều, để bản thân cô một mình ở trong phòng tự học lâu như thế, cô không làm được.
Hơn nữa, trừ Khương Hàn Tô ra, cô cũng sẽ không cho rằng ở trong trường học có những người khác có thể làm được.
Ký túc xá ở trường trung học số 1 Bạc Thành tuy không có điều hòa, nhưng không gian so với Dục Hoa thoải mái rất nhiều.
Trong một căn phòng chỉ gồm bốn người.
Đương nhiên, điều này có liên quan đến việc những năm gần đây có rất nhiều học sinh đều chọn sinh sống ở bên ngoài ký túc xá.
Vào bốn, năm năm trước, trường trung học số 1 Bạc Thành có sáu người trong một căn phòng.
Trong số bốn người ở cùng với Khương Hàn Tô trong căn phòng này thì có hai người về nhà trong kỳ nghỉ.
Các cô ấy tuy đến từ Bạc Thành, nhưng đều nằm ở phía bắc thành phố, khoảng cách đến trường trung học số 1 tương đối xa.
Vì thế, trong phòng lúc này, cũng chỉ có hai người Tôn Thần và Khương Hàn Tô.
Tôn Thần là người Tân Thành, nằm ngay bên cạnh Qua Thành, cách nhà khá xa, cho nên mặc dù là ngày nghỉ chủ nhật, cũng giống như Khương Hàn Tô, đều không lựa chọn trở về.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Cả người cậu đều ướt hết cả rồi, cậu mau mau đi thay quần áo khác đi, nếu không thì sẽ bị cảm đấy." Tôn Thần nhắc nhở.
Không đợi Tôn Thần nói, Khương Hàn Tô đang làm rồi.
Một đường này có hơi xa, trên người tuyết rơi quá nhiều, làm ướt hết toàn bộ quần áo.
Sau khi thay một bộ đồ khác, Khương Hàn Tô lấy một chậu nước nóng đến, sau đó rửa chân một chút và nằm lên giường.
Cô ấy dựa vào tường, đắp chăn lên người, bắt đầu đọc cuốn sách lấy từ phòng học.
Bất luận là bên ngoài gió tuyết to lớn đến đâu, cô đều bảo vệ cuốn sách cẩn thận và không để nó bị ướt.
Sau khi Tô Bạch trở về nhà, liền đem điều hòa bật lên.
Bởi vì là học sinh ngoại trú, hắn không cần giống như học sinh nội trú phải đến buổi tự học sáng sớm thứ bảy nên sáng sớm hôm nay có thể ngủ được một giấc ngon lành.
Còn chưa buồn ngủ lắm, Tô Bạch mở máy vi tính ra chơi một hai trò, đến hai giờ thì cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động của hắn reo lên.
Tô Bạch nhìn thấy cái tên hiện lên, dĩ nhiên là Khương Hàn Tô.
Nói thật, Khương Hàn Tô rất ít khi gọi điện thoại cho hắn vào thời gian này.
Cho nên, cô ấy gọi hắn vào thời gian này, khẳng định là có chuyện gì rồi.
Tô Bạch trực tiếp ấn phím nhận cuộc gọi, hỏi: "Này, Hàn Tô, sao thế?"
"Cậu là Tô Bạch à? Hàn Tô bị bệnh rồi, cả người bị sốt rất cao, đã đến 39 độ rồi, phòng y tế hiện tại đang đóng cửa, cậu có thể đến trường học một chuyến được không?" Trong điện thoại di động của Khương Hàn Tô, truyền đến âm thanh sốt ruột của Tôn Thần.
"Bây giờ cậu ấy ở đâu? Là ở ký túc xá sao?" Tô Bạch trầm giọng hỏi.
"Ừ." Tôn Thần nói.
"Tớ biết rồi." Tô Bạch nói xong, cúp điện thoại.
Sau khi mặc quần áo vào, Tô Bạch cầm cây dù, một đường lao nhanh đến trước cổng trường trung học số 1.
Chỉ là lúc này đã gần hai giờ rưỡi, cổng trường đã bị bảo an đóng lại.
Tô Bạch kêu to vài tiếng và thấy không có ai đáp lại, hắn chỉ có thể từ một bên khác leo tường vào trường học.
Tô Bạch có thể leo tường vào trường, nhưng ký túc xá nữ sinh thì hắn không có cách nào vào được.
Không cần biết là ngày nghỉ hay ngày bình thường, luôn luôn có một người dì quản lý ký túc xá.
Tô Bạch gọi điện thoại cho Khương Hàn Tô lần nữa, người nghe điện thoại chính là Tôn Thần.
"Tớ đến dưới lầu rồi." Tô Bạch nói.
"Vậy cậu ở dưới lầu chờ một lát, tớ đỡ Hàn Tô xuống." Tôn Thần nói.
Không bao lâu, Tôn Thần mang theo Khương Hàn Tô với khuôn mặt tái nhợt đi xuống lầu.
Tô Bạch nhìn cô ấy một cái, phát hiện Khương Hàn Tô đang tội nghiệp nhìn hắn.
Tô Bạch đi tới sờ sờ trán của cô ấy, rất nóng, giống như lò lửa vậy.
Tô Bạch quay sang nói lời cảm ơn Tôn Thần: "Cảm ơn cậu, trời rất lạnh, còn có tuyết rơi, cậu đi về trước đi, cậu ấy giao cho tớ là được rồi."
"Tôn Thần, cảm ơn, cậu đi về trước đi." Lúc này Khương Hàn Tô cũng ngẩng đầu lên nói lời cảm ơn.
"Vậy được, Hàn Tô giao cho cậu." Tôn Thần nói.
"Yên tâm đi, cậu ấy là bạn gái của tớ, tớ nhất định chăm sóc tốt cho cậu ấy." Tô Bạch nói.
Nói xong, Tô Bạch khom người xuống, nói: "Lên đây đi."
Khương Hàn Tô lúc này không chút do dự, đi tới nằm nhoài trên người hắn.
Bây giờ cô cảm thấy rất khó chịu, thậm chí đến cả việc bước đi cũng không còn sức lực nào, đầu thì rất choáng, cho nên cô không còn quan tâm đến có ngại ngùng hay không.
"Lúc chúng ta tách ra trước cổng trường, tớ nói cậu quay trở về ký túc xá, cậu đi nơi nào?" Tô Bạch hỏi.
"Tớ. . ."
"Nói thật!" Tô Bạch tức giận nói.
"Tớ đến phòng học." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Không phải tớ nói cậu quay trở về ký túc xá sao? Ngoài trời tuyết rơi lớn như thế, cậu thật sự không muốn sống đúng không? Thân thể của cậu thế nào mà cậu không biết hay sao? Có phải là cảm thấy nửa năm không bị bệnh nên cảm thấy thân thể rất tốt đúng không? Hả?" Tô Bạch hỏi.
"Đúng, tớ xin lỗi, cậu đừng hung dữ với tớ mà." Khương Hàn Tô mím mím môi và nói: "Bây giờ tớ thật sự rất khó chịu!"
"Cậu cũng biết khó chịu à? Nếu cậu biết đến hai chữ khó chịu, cậu phải là bé ngoan quay trở về ký túc xá mới đúng." Tô Bạch không vui nói.
Chỉ là Tô Bạch nói tới nói lui, bước chân thì không ngừng lại.
Cõng Khương Hàn Tô đi tới trước cổng trường, Tô Bạch từ bên trong mở cổng lớn trường học ra.
Cổng lớn trường học khi mở từ bên ngoài thì cần chìa khoá mới có thể mở, nhưng nếu như trước cổng trường không có ai trông giữ, từ bên trong cũng có thể mở ra.
Sau khi mở cửa, Tô Bạch cõng Khương Hàn Tô đi ra ngoài.
"Đừng đi, cậu đóng cửa lại đã." Khương Hàn Tô nhắc nhở.
"Đóng cái rắm!" Tô Bạch nói.
"Còn nữa, đừng nói chuyện." Tô Bạch nói.
Tô Bạch cõng cô ấy đi đến vài phòng khám bệnh xung quanh đây nhìn một chút, phát hiện tất cả đều đóng cửa.
Phòng khám bệnh đóng cửa cũng thôi đi, Tô Bạch che dù ở trên đường nhìn một chút, cũng không có thấy ô tô nào chạy hết.
"Không phải có thuốc hạ sốt ở trong nhà sao? Tớ uống thuốc hạ sốt là được rồi." Khương Hàn Tô nói.
"39 độ, uống thuốc hạ sốt có thể giảm sao?" Tô Bạch hỏi.
"Có, trước đây tớ từng bị bệnh ở nhà, mẹ tớ cho tớ uống một viên Metamizole là đỡ." Khương Hàn Tô nói.
"Thuốc này tác dụng phụ quá lớn, sau này không thể tiếp tục uống." Tô Bạch rất nghiêm túc nói.
Mấy năm trước, trong thôn bọn họ chỉ cần có người bị sốt, bác sĩ đều sẽ kê vài viên Metamizole.
Metamizole xem như là thuốc hạ nhiệt giảm đau hữu hiệu nhất, nhưng tác dụng phụ của thuốc này thực sự quá lớn, hiện tại đã trở thành thuốc cấm rồi.
Tô Bạch lại mang theo cô ấy đi tìm vài phòng khám bệnh khác, vẫn tương tự, toàn bộ đều đóng cửa.
Như vậy, Tô Bạch chỉ có thể đưa cô ấy quay về nhà uống thuốc trước, xem thử nhiệt độ có giảm được chút nào hay không.
Nhưng bất luận thế nào, nhất định phải dẫn cô ấy đi bệnh viện khi trời sáng.
Trở lại ngõ Hạnh Hoa, Tô Bạch cõng cô ấy lên trên giường ở trong phòng của mình, sau đó tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút.
Tô Bạch từ bên trong ngăn kéo bàn tìm thuốc trị cảm, sau đó bỏ vào trong tay, rót chén nước nóng và mang tới trước mặt cô.
Tô Bạch thổi thổi nước nóng trong ly, hắn nếm thử, sau khi cảm thấy nguội bớt, mới đem thuốc và ly đưa cho Khương Hàn Tô.
Những thuốc này đều được hắn mua từ trong bệnh xá trong thôn trước khi hắn đến Bạc Thành vào tuần trước.
Năm ngoái, trong thôn mới xây một bệnh xá và tuyển bác sĩ đều là những người mở phòng khám tư trước đây ở trong thôn.
Hiện tại, xem như là nhà nước tuyển họ, cầm tiền lương nhà nước, là phục vụ nhà nước.
Bởi vì có thể dùng bảo hiểm y tế mua thuốc nên việc mua thuốc trong bệnh xá ở trong thôn rất tiện nghi.
Một số loại thuốc trong thành phố có giá mấy trăm đồng tiền, dùng bảo hiểm y tế vào trong bệnh xá trong thôn, chỉ cần mấy chục đồng tiền.
Chính vì như thế, rất nhiều người trong thôn khi chuẩn bị đi nơi khác, đều sẽ mua một ít thuốc từ trong bệnh xá mang đi.
Tô Bạch có những loại thuốc trị cảm hạ nhiệt này, chính là do mẹ của hắn âm thầm đưa cho hắn trước khi đi.
Ban đầu Tô Bạch cảm thấy rất khó dùng đến, bởi vì trong trường học có phòng y tế, khắp nơi bên ngoài cũng đều có phòng khám bệnh nên không sợ bị bệnh không có nơi điều trị, chỉ có một vấn đề là tiền ít hay nhiều thôi.
Thế nhưng bây giờ, đúng là rất hữu ích.
Sau khi thấy cô ấy uống thuốc xong, Tô Bạch lại sợ cô ấy bởi vì sốt cao, mặc dù là đã uống thuốc hạ sốt rồi nhưng có khả năng cơn sốt không giảm.
Đây mới là đáng sợ nhất.
Thế là, Tô Bạch lại từ trên ngăn tủ mở ra lấy bình Cổ Tỉnh Cống Tửu.
Hắn đem rượu đổ lên tay, sau đó lau lên trán và cổ Khương Hàn Tô.
"Tay." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô ngoan ngoãn duỗi tay mình ra.
Tô Bạch rót chút rượu, sau đó dùng rượu xoa lên lòng bàn tay của cô ấy.
Hắn đặt rượu sang một bên, sau đó ngồi xổm xuống cởi giày của Khương Hàn Tô.
Khương Hàn Tô ngay khi nhìn thấy hắn muốn cởi vớ mình ra, cô dùng sức tránh thoát đi.
Khương Hàn Tô trừng mắt to nhìn Tô Bạch, nói: "Tô Bạch, cậu đang muốn làm gì? Lần trước bởi vì tớ bị bệnh nên cậu lợi dụng lúc tớ gặp khó khăn một lần, lần này, nếu như cậu còn tiếp tục làm như thế, tớ, tớ, tớ sẽ giận đấy."
"Cậu nghĩ đi đâu thế? Dùng rượu lau tay và chân có thể hạ sốt, cậu không biết sao?" Tô Bạch hỏi.
"Đã uống thuốc rồi, không cần lau rượu đâu, hơn nữa, nếu muốn lau, lau tay là được rồi mà!" Dùng rượu lau tay và chân có thể hạ sốt, cô đương nhiên biết. Bởi vì đây là phương pháp dân gian mà người nghèo ở nông thôn thường làm, và chuyện đó cô từng nghe ông nội bà nội nói từ rất lâu rồi. Chỉ là Tô Bạch đụng vào chân của cô, cô liền không nhịn được nhớ tới chuyện xảy ra lần trước ở KTV.
Lần trước, nhân lúc cô uống say, hắn dĩ nhiên hôn lên chân cô.
Lần này, cô vì bị sốt, cũng không có sức lực ngăn cản hắn, nếu hắn lại hôn thì làm sao bây giờ?
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, cũng không phải là vì sốt mà là vì xấu hổ.
"Hàn Tô." Tô Bạch rất nghiêm túc nhìn cô, nói: "Cậu biết vì sao vừa rồi tớ tức giận như vậy không? Bởi vì tớ rất sợ, thật sự rất sợ."
Tô Bạch thật sự sợ, sợ thân thể gầy yếu của cô bị gió thổi ngã xuống, Tô Bạch sao không sợ cho được?
Nếu nó chỉ là một cơn sốt thông thường thì chẳng sao cả, lần này 39 độ, xung quanh thì không có một phòng khám bệnh nào mở cửa, ai mà không sợ đây!
"Không sao đâu, trước đây tớ từng bị sốt vượt qua 39 độ, không chỉ 39 độ, còn có một lần đến 40 độ nữa, đều không có chuyện gì." Khương Hàn Tô tiếp tục nói: "Nhưng dùng rượu lau thật sự có tác dụng, có lần tớ bị sốt đến 40 độ và mẹ tớ dùng rượu lau nên nhiệt độ mới hạ xuống."
Sau khi Khương Hàn Tô nói xong, mím mím môi, cô đem đôi chân còn đang mang vớ đến trước mặt hắn và nói: "Cho cậu, cậu lau đi."
Tô Bạch không do dự, cởi đôi vớ đang mang trên đôi chân của cô ấy xuống, sau đó cầm tới một cái chậu nhỏ, rót hết toàn bộ rượu vào trong chậu, rồi đặt hai bàn chân của cô vào đó.
"Đừng đổ hết, bình rượu này đắt lắm đó." Khương Hàn Tô nói.
"Nếu như hiện tại đổ một trăm bình rượu đế có thể làm cho cậu hạ sốt, tớ có thể đổ ngay." Tô Bạch nói.
Nói xong, Tô Bạch dùng chậu đựng rượu đế rửa sạch đôi chân ngọc trắng như tuyết cho cô.
Khương Hàn Tô cắn cắn môi, không nói nữa.