- Sắp mưa rồi. - Tô Bạch nhìn bầu trời đột nhiên u ám bên ngoài cửa sổ xe nói.
- Ừm. - Trong đôi mắt sáng ngời của Khương Hàn Tô cũng hiện lên một tia buồn bã.
Mưa ở phương Bắc rất khác miền Nam, mưa ở miền Nam đến cũng nhanh và đi cũng nhanh.
Mà mưa phương bắc thì phải súc thể rất lâu rồi mới rơi xuống, chẳng hạn như mây phải âm u một lúc, chờ sau khi thật sự rơi xuống, mất vài ngày mới trời quang mây tạnh.
Tô Bạch nhìn bầu trời vẫn còn trong xanh vào buổi sáng, cho rằng tiết thanh minh sẽ không có rét tháng ba.
Nhưng cơn mưa xuân đến sẽ mang theo cái rét tháng ba.
Đương nhiên, Tô Bạch lo lắng không phải vì cái này, mà là sau cơn mưa, đi tảo mộ cực kỳ khó khăn.
Mồ mả trong thôn đều nằm trong ruộng của mỗi nhà, trời mưa một lát là sẽ biến con đường vào ruộng trở nên lầy lội không thể tả. Đừng nói đi xe vào, đến cả người đi vào còn khó khăn muôn phần.
Ở đây, bọn họ đi tảo mộ có quy định đổ thêm đất vào phần mộ và không cho phép đi xe nên việc mang xẻng và cầm tiền giấy đi vào rất khó.
Ông nội và ông cố của Tô Bạch được chôn khá xa.
Nhưng bây giờ chỉ có một mình hắn trong số dòng họ ở nhà, phần mộ này hắn phải tự tay làm.
- Nhà cậu có xa không? – Lúc đi gần đến Khương Tập, Tô Bạch hỏi.
- Không, không xa. - Khương Hàn Tô nói.
- Hừm, nếu không xa thì tranh thủ trời còn chưa mưa nhanh chóng về nhà đi. - Tô Bạch nói.
- Ừm. - Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Sau khi đến Khương Tập, cô ấy bước xuống xe.
Sau khi xuống xe, Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời âm u, đáng thương nói:
- Một tiếng, chờ một tiếng nữa rồi rơi xuống có hay không?
Nói xong, cô ấy mang cặp nhỏ trên lưng nhanh chóng chạy về nhà.
Sau mười phút, ô tô đứng ở Tô gia thôn, Tô Bạch từ trong xe đi xuống.
Mà Tô Bạch vừa xuống xe, cũng cảm giác được một giọt mưa rơi xuống trên đầu mình, hắn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vô số hạt mưa từ giữa bầu trời rơi xuống.
Bầu trời âm u gần một giờ, cuối cùng đã bắt đầu mưa.
Tô Bạch cầm sách tiếng Anh trong tay để lên đỉnh đầu che mưa, sau đó lao nhanh về nhà.
Trên mặt đất không có tuyết vướng đường, Tô Bạch lúc này chỉ mất mười mấy phút là chạy về nhà.
Tô Bạch từ cửa sau đi vào, sau đó lắc lắc mái tóc có chút ướt, đem sách tiếng Anh đặt trên bàn.
- Nhà chúng ta có khách à bà? - Tô Bạch nhìn trong đại sảnh đặt một ít rượu thịt hỏi.
Nếu bà nội nhờ người trong thôn lên trấn mua giúp thì chỉ có thịt chứ không có rượu.
- Ngày hôm qua dì nhỏ của con từ Xuân Thành trở về, những thứ này đều do dì nhỏ mua. Tới thì cứ tới, cần gì phải mua nhiều đồ đến như vậy, mua thì mua chút thịt cùng sữa bò là được. Con nói xem, dì ấy mua rượu về làm gì? Nhà không có ai uống, chẳng phải lãng phí tiền quá sao. - Bà nội oán giận nói.
Tô Bạch cười nói:
- Đưa rượu thịt là quy củ của chúng ta mà bà.
- Dì nhỏ vừa mới đi không bao lâu, hiện tại trở về làm gì? - Tô Bạch tò mò hỏi.
- Nghe nói trở về làm thẻ bảo hiểm y tế gì đó, bà nghe không hiểu. - Bà nội nói.
- Ừm. - Tô Bạch gật gật đầu.
Tô Bạch nhìn mưa rơi tầm tã ngoài sân, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi:
- Bà nội, Khương Tập có phải chỉ có một Khương thôn thôi đúng không?
- Đúng. - Bà nội gật gật đầu, nói: - Hám Lý Tống Trần Thịnh, Trình Triệu Tôn Vương Khương, Khương Tập từ bắc đến nam, mười thôn cũng chỉ có một Khương thôn.
Sau khi bà nội nói xong lại nói:
- Dì nhỏ của con là người Tiểu Vương thôn, nằm phía sau Khương thôn. Mẹ bà là người nhà họ Hám, là thôn đứng đầu Khương Tập, con không phải là chưa từng đi qua nhà dì nhỏ của con, sao bây giờ con lại quên rồi? Tiểu Vương thôn và Khương thôn giáp nhau, xem như là cùng một thôn, chỉ có điều một nửa họ Vương một nửa họ Khương.
Tô Bạch xoa xoa đầu, không biết đánh Khương Hàn Tô một quyền, cô ấy có khóc hay không?
Cô bé ngốc này, Khương thôn là thôn xa nhất ở Khương Tập, trước đây Tô Bạch từng đi đến nhà dì nhỏ, từ Khương Tập lái xe máy đi tới cũng phải mất 20 phút.
Để về đến nhà, có khả năng cô ấy phải mất hơn một giờ mới tới?
TMD trời lại còn mưa nữa chứ.
Đã vậy còn nói nhà không xa nữa chứ?
Vừa mới ở trên xe, Tô Bạch vẫn chỉ mãi nghĩ đến chuyện đi tảo mộ, không có nghĩ đến vấn đề này.
Nghe xong chuyện của dì nhỏ hắn mới giật mình nhớ ra, trước đây hắn tới Tiểu Vương thôn rất nhiều lần, biết phía trước Tiểu Vương thôn còn có Khương thôn.
Nếu như Khương Hàn Tô sống ở đó, bây giờ cô ấy có lẽ đã ướt nhẹp luôn rồi.
Tô Bạch vào nhà cầm dù, nhưng không mở ra, hắn đem dù bỏ lên trên xe máy, sau đó mở cửa.
- Con đi đâu vậy?- Bà nội nhìn hắn lái xe gắn máy hỏi.
- Con đi tới nhà dì nhỏ. - Tô Bạch nói.
- Trời mưa lớn thế này, Con đi tới nhà dì nhỏ làm gì? - Bà nội hỏi.
- Con có chuyện tìm dì nhỏ, được rồi bà nội, bà đừng hỏi con nữa, ngoài cửa lạnh lắm, bà vào nhà trước đi. - Tô Bạch nói xong, dắt xe ra cửa.
Tô Bạch lái xe gắn máy chạy đi rất nhanh, rất nhanh đã đến Khương Tập.
Sau khi Tô Bạch đến Khương Tập, hắn tiếp tục chạy theo hướng nam.
Phía nam Khương Tập giáp với Long Bộ trấn, bởi vậy con đường lớn này đều là đường xi măng do chính phủ bỏ tiền ra sửa đường trong hai năm trước.
Bằng không, dưới cơn mưa lớn này, Tô Bạch lái xe không tốt chút nào.
Tô Bạch mất vài phút mới nhìn thấy cô ấy trên đường đến Trần Trang.
Có lẽ là sợ mưa làm ước bọc sách của mình, cô ấy không có mang cặp nhỏ trên lưng, mà là ôm vào trong lòng.
Nước mưa từ giữa bầu trời rơi xuống, từng hạt mua chảy dài trên khuôn mặt của cô ấy.
Nhưng cô ấy vẫn không có cảm giác lạnh, cứ như vậy ôm sách chạy về phía trước.
Tô Bạch xuất hiện phía sau cô ấy, sau đó bóp còi xe.
Khương Hàn Tô cho rằng mình đang cản đường người khác, liền cuống quít né tránh, nhường đường cho người phía sau.
Nhưng không thấy ai, chỉ nghe tiếng còi vang lên không ngừng ở phía sau.
Khương Hàn Tô quay đầu, liền nhìn thấy một người mà cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến.
Hắn và cô giống nhau, toàn thân đều ướt nhẹp.
Khương Hàn Tô cắn môi, ngơ ngác nhìn hắn.
Tô Bạch ngừng bấm còi, sau đó dựa vào xe máy, cười hỏi:
- Còn xa không?
- Không xa. - Khương Hàn Tô nói.
- Không xa thì cậu cứ tiếp tục đi đi! - Tô Bạch trở nên lạnh lùng.
Khương Hàn Tô mím mím môi, sau đó quật cường xoay người, ôm cặp sách nhỏ tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng khi bước đi, cô ấy phát hiện trên đầu mình xuất hiện một cây dù.
Cô ấy ngừng lại, có chút oan ức nhìn Tô Bạch, nói:
- Cậu chỉ biết bắt nạt tôi.
- A. - Tô Bạch tức giận cười: Khương Hàn Tô, cậu nói đi, là ai bắt nạt ai?
Khương Hàn Tô nhìn hắn, không nói lời nào.
- Haizz, lên đây đi, hay là cậu thích tôi bế cậu lên? - Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô lên xe, đem cặp sách nhỏ đặt ở trong lồng ngực.
Sau đó đưa tay cầm dù từ Tô Bạch, nâng lên che trên đỉnh đầu hai người.
- Cậu, vì sao cậu đến đây? - Một lát sau, Khương Hàn Tô mới lên tiếng hỏi.
- Cậu nghĩ tôi chưa từng tới Khương thôn sao? - Tô Bạch hỏi.
- Tôi không nghĩ trời mưa nhanh như vậy. - Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
- Trước đây cậu cũng về nhà như vậy sao?- Tô Bạch hỏi.
- Ừm. - Khương Hàn Tô gật gật đầu.
- Haizz, Khương Hàn Tô, mới vừa rồi tôi rất muốn đánh cậu một cái. Cậu nói xem, giờ phải làm sao? - Tô Bạch đột nhiên hỏi.
Khương Hàn Tô nhìn mái tóc ướp nhẹp của hắn, liền đem tay trái của mình đưa tới:
- Tôi cho cậu đánh vào tay.