Tô Bạch nhìn Khương Hàn Tô duỗi tay nhỏ ra, chớp chớp mắt.
Tay rất trắng, tuy Khương Hàn Tô những năm này chịu không ít khổ sở, nhưng phần lớn thời gian cô ấy đều ở trong trường học nên trên tay cô ấy không có bất kỳ vết chai nào.
Hắn không có đánh cũng không có nắm, mà là nghiêm mặt hỏi:
- Khương Hàn Tô, cậu muốn tôi dùng một tay lái xe để chạy vào ruộng nhà người khác sao?
Khương Hàn Tô nghe vậy, vội vàng rút tay về.
- Không thể lái xe vào ruộng nhà người khác, nếu phá nát ruộng của người khác thì phải đền tiền. - Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Tô Bạch:
- . . .
Thứ cô bé ngốc này nghĩ đến, dĩ nhiên là cái này?
Tô Bạch lắc lắc đầu, tiếp tục chạy về phía trước.
Sau mười mấy phút, xe gắn máy dừng lại ở cửa thôn Khương thôn.
Thôn của bọn họ rất nhỏ, cửa thôn không có nhiều người, hai bên đều là ruộng lúa mạch, muốn nhìn thấy nhà cửa thì phải đi thêm một đoạn nữa.
- Cậu cứ cầm dù đi, tôi lái xe chạy vào không được. - Sau khi Khương Hàn Tô xuống xe, Tô Bạch nói.
- Được. - Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Cô ấy mang cặp sách trên lưng, cầm dù đi được hai bước liền quay đầu lại, nói:
- Tô Bạch, cảm ơn cậu.
- Haizz, cậu đừng nói cảm ơn, nếu như cậu muốn cảm ơn tôi thì cậu để tôi nhìn thấy cậu cười đi. - Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô im lặng liếc mắt nhìn hắn, không nói chuyện.
- Được rồi được rồi, mau trở về đi, người cậu ướt nhẹp rồi, nhanh nhanh về nhà thay quần áo, nếu không là bị bệnh đấy. - Tô Bạch xua tay.
- Ừ, cậu, cậu cũng vậy. - Khương Hàn Tô nói xong thì che dù rời đi.
Sau khi cô ấy rời đi, Tô Bạch cười, sau đó nhìn con đường nhỏ uốn lượn lầy lội trong thôn.
Nếu như không phải là vì cái con đường nhỏ này không thể cho phép hắn lái xe đi vào, Tô Bạch thực sự rất muốn đến thăm nhà dì nhỏ của mình.
Tuy bác và cô trong nhà rất thương hắn, nhưng chỉ có dì nhỏ trong nhà là thương hắn nhất mà thôi.
Hằng năm, cứ vào ngày lễ hay ngày tết, dì nhỏ là người đến nhà bọn họ nhiều nhất.
Chỉ là đường này, xe gắn máy không thể đi được!
Tô Bạch chỉ có thể quay xe trở về nhà.
Sau khi Tô Bạch về đến nhà, hắn liền thay một bộ quần áo khác.
Đến hơn 11 giờ, mưa bắt đầu nhỏ lại, Tô Bạch lái xe gắn máy đi một chuyến lên trấn.
Chuyện đầu tiên Tô Bạch đến Lâm Hồ trấn chính là mua áo mưa, sau đó lại mua đôi giày đi mưa.
Sau đó chính là giấy vàng, tiền âm phủ, pháo và nhiều thứ khác.
Tiền âm phủ là thú vị nhất, số tiền được hiển thị trên đó là 10 triệu nhân dân tệ, viết công ty trách nhiệm hữu hạn ngân hàng thiên địa, ấn ảnh chân dung dĩ nhiên là Ngọc Hoàng Đại Đế trong Tây Du Ký.
Thái Bình bên cạnh đã ra ngoài làm việc nên khi Tô Bạch mua xong những thứ này, hắn tiếp tục mua thêm con gà đã được làm sạch lông.
Hết cách rồi, thịt Tô Bạch thích ăn nhất chính là thịt gà, có thể nói là không có gà không vui.
Hơn nữa, bà nội làm thịt gà ăn cực kỳ ngon, trở về một chuyến không ăn một bữa gà xào do bà nội làm, hắn luôn có cảm thấy thiếu gì đó.
Tô Bạch tiếp tục đi chợ mua một ít khoai tây, suy nghĩ một chút, hắn lại đi mua túi kẹo que, rồi mới về nhà.
Sau khi về đến nhà, Tô Bạch đốt củi khô, tiếp theo đó là bà nội bắt đầu nấu ăn.
Sau khi ăn cơm buổi trưa xong, Tô Bạch mặc áo mưa và mang giày đi mưa vào, trên vai là xẻng sắc, tay cầm giấy và pháo đi tảo mộ.
Hiện tại, mưa không lớn, chỉ rơi tí ta tí tách, đem giấy và pháo bỏ vào trong giỏ, sau đó phủ thêm một lớp màng mỏng, làm như vậy sẽ không bị nước mưa xối ướt.
Người đi tảo mộ rất nhiều, Tô Bạch cùng vài người đi vào trong ruộng nhà bác, sau đó đốt vàng mã, dập đầu và bắn pháo, cuối cùng lại dùng xẻng sắt đào một ít đất, đắp lên phần mộ.
Tô Bạch đi tảo mộ không nhiều, chỉ có của ông nội và ông cố, sau khi thăm mộ xong, Tô Bạch đi tới từ đường trong thôn bái lạy tổ tông.
Từ đường tổ tông rõ ràng là được tu sửa rồi, ngày 14 tháng 3 tiết Thanh Minh ngày ấy, Tô An Hà sẽ trở về tế tổ.
Nếu như nói cậu ba Tô Bạch là sinh viên đầu tiên của trấn vào năm đó, thì Tô An Hà chính là người đầu tiên của trấn thi đậu vào trường đại học Thanh Hoa.
Tô An Hà thi đậu Thanh Hoa liền đi theo con đường chính trị, hiện tại làm một thị trưởng nào đó ở An Nam.
Kiếp trước, khi Tô Bạch thành danh trở về, may mắn gặp qua Tô An Hà, lúc đó hai người còn vì thúc đầy kinh tế quê hương mà nói chuyện rất lâu.
Lúc đó, Tô An Hà đã là thị trưởng thành phố rồi, hắn nói với Tô Bạch, hắn ở Lư Châu có thể ăn mì Sơn Thành, có thể ăn được bánh Sa Thành, có thể ăn được mì khô nóng Seoul, nhưng lại không ăn được mì khô của quê hương, em là người Qua Thành, bản thân lại có danh tiếng và tài chính để làm chuyện đó, nếu muốn thúc đẩy kinh tế Qua Thành, mì khô là một sự trợ giúp lớn.
Cũng chính bởi vì vậy, sau khi Tô Bạch sống lại, mới nghĩ tới việc mở quán mì.
Bởi vì anh của hắn nói rất đúng, thứ Qua Thành có thể đưa ra ngoài thị trường chỉ có thể là mì khô.
Tô Bạch về đến nhà, cởi áo mưa, sau đó cởi giầy đi mưa đầy bùn ném vào trong chậu nước.
Hiện tại đã hơn bốn giờ chiều, người trong thôn ăn cơm tối rất sớm, Tô Bạch năm giờ ăn xong cơm tối thì lên nằm lên giường ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Bạch đánh răng rửa mặt, sau khi ăn sáng xong, hắn làm một câu hỏi trên sách ôn tập tiếng Anh.
Sách ôn tập Tiếng Anh hắn cầm nhà rồi thì nhất định phải làm.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tô Bạch tính toán thời gian, sau đó bắt xe từ Lâm Hồ đến Qua Thành.
Khi xe dừng lại ở Khương Tập, Tô Bạch nhìn thấy Khương Hàn Tô.
- Tôi còn nghĩ cậu đã về sớm rồi chứ. - Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô không bao giờ lên trễ, nếu như không có nhìn thấy cô ấy ở đây, vậy chỉ có thể nói cô ấy bắt xe lên Qua Thành từ sớm.
Khương Hàn Tô không nói chuyện, nhưng ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch.
Tô Bạch lấy túi kẹo que ra, sau đó đưa một cây, cười nói:
- Đừng từ chối, đây chính là sự trừng phạt dành cho người thua cuộc.
Khương Hàn Tô nhận kẹo que và yên lặng ăn.
Tô Bạch cũng cầm một cây, sau đó xé ra ném vào trong miệng.
Tô Bạch ăn kẹo que là đầu lưỡi rách da, lý do là vì hắn ăn đồ cay nhiều nên cơ thể quá nóng.
Thật ra kiếp trước, Tô Bạch từng được bác sĩ khuyên ăn ớt và đồ cay ít lại.
Trước đó, cơ thể hắn nóng, có lẽ là vì Khương Hàn Tô thường tới cửa số 1, mà cửa số 1 lại vừa vặn bán xiên chiên.
Tô Bạch mỗi ngày cùng cô ấy ăn xiên chiên, ăn bánh bao kẹp xiên chiên mà không bỏ ớt, vậy khẳng định sẽ ăn không ra hồn ra dáng, cho nên hắn ăn rất nhiều ớt.
Nửa tháng gần đây Tô Bạch ít ăn xiên chiên nên khi ăn kẹo que, đầu lưỡi không còn xuất hiện tình trạng chảy máu.
Nhưng Tô Bạch không thích liếm từng chút từng chút một, hắn càng thích trực tiếp cắn nát kẹo để ăn hơn.
Tô Bạch cắn nát kẹo que và ăn hết vào bụng, rồi quay cổ sang nhìn Khương Hàn Tô ăn kẹo que.
Khương Hàn Tô ăn kẹo que rất đáng yêu, đầu lưỡi liếm từng chút, rất có sức mê hoặc, bởi vì biết Tô Bạch đang nhìn mình ăn nên khuôn mặt và bên tai dần dần đỏ ửng lên, dễ thương vô cùng