Cơn mưa rơi hơn một giờ mới dần dần nhỏ lại, đến khi hai người về đến nhà, đã là một giờ chiều rồi.
Sau khi ăn cơm trưa xong, cả hai cùng nhau đi đến trường học vào buổi tối.
Buổi tối tự học cũng không có làm gì nhiều, đơn giản chỉ là phát sách, phát đồng phục học sinh.
Tô Bạch theo thói quen xem thể văn ngôn và cổ thi từ trên sách ngữ văn một chút.
Quá tốt, Tô Bạch phát hiện phần lớn văn chương trên đó mình đều biết.
Lật lật sách ngữ văn, lại lật lật sách lịch sử, một buổi tự học cứ như vậy trôi qua.
Lúc tan học buổi tối tự học, Khương Hàn Tô nói cho hắn biết điện thoại di động của cô bị chủ nhiệm lớp tịch thu rồi.
Không phải do giáo viên tự mình thu, mà là chủ nhiệm lớp yêu cầu học sinh có điện thoại di động lên nộp, Khương Hàn Tô tự động đi nộp.
Trường trung học số một không cho phép mang điện thoại di động, sau khi giáo viên tịch thu điện thoại di động, chỉ có thời điểm nghỉ cuối tuần mới trả lại cho học sinh.
Đương nhiên, điều này cũng giống như Dục Hoa không cho phép học sinh mang điện thoại di động và nó chỉ nhằm vào những học sinh ngoan ngoãn biết nghe lời.
Giống Tô Bạch, Thiệu Úy không chỉ có yêu cầu học sinh của mình nộp lên mà còn đi đến từng bàn lật lên kiểm tra. Kết quả, kinh nghiệm Tô Bạch phong phú, đem điện thoại di động sạc pin ở ngoài trường nên không kiểm tra được hắn.
Ngày đầu tiên đến trường, giáo viên thu điện thoại di động trên quy mô lớn là thông lệ xưa nay rồi, Tô Bạch sẽ không ngốc đem điện thoại di động mang vào trong phòng học.
Nhưng như vậy cũng có nguy hiểm, chủ động nộp điện thoại di động lên cho chủ nhiệm lớp thì được trả lại trong ngày nghỉ. Còn không chủ động nộp lên điện thoại di động, một khi bị giáo viên ở trong phòng học phát hiện ra, theo như lời của Thiệu Úy, nó không đơn giản được trả lại cho học sinh khi kết thúc một học kỳ, mà là kết thúc năm học lớp 10 mới được trả lại.
Dưới quy định nghiêm khắc này, phần lớn học sinh trong lớp đều chủ động nộp lên điện thoại di động.
Ngoại trừ Ôn Hòa, cái tên này không chủ động nộp lên, tự cho là mình thông minh, đem điện thoại di động kẹp ở trong sách, sau đó nghênh ngang để lên bàn.
Hắn nói với Tô Bạch nơi càng nguy hiểm càng an toàn. Hồi cấp 2, cậu ấy cũng để điện thoại di động như vậy và không có bị giáo viên lấy đi.
Kết quả, sau khi Thiệu Úy nhìn lướt qua ngăn kéo trống rỗng, trực tiếp lật sách trên bàn Ôn Hòa lên.
Tiếp đến, chiếc điện thoại Iphone mới được người trong nhà mua cho cậu ấy vì cậu ấy thi đậu vào trường trung học số một đã rơi vào trong tay Thiệu Úy.
Không cần biết Ôn Hòa van xin thế nào, bảo đảm thế nào, Thiệu Úy chỉ nói một câu, sang năm nghỉ hè tới lấy.
Thế là trong hai tiết tự học buổi tối, khuôn mặt Ôn Hòa như quả cà héo.
Muốn nói điểm khác biệt lớn nhất giữa cấp 3 và cấp 2, đó chính là thời gian dạy quá giờ.
Về cơ bản, tiết học kết thúc là giáo viên đều sẽ rời đi, chứ không kéo dài thêm vài phút giống Dục Hoa.
So với Dục Hoa, học sinh có rất nhiều thời gian để chơi bóng, rèn luyện thân thể.
Đối với học sinh Phong Hoa mà nói, trường trung học số một rất nghiêm. Thế nhưng, so với học sinh đến từ Dục Hoa, trường trung học số một cũng không nghiêm lắm.
Ít nhất là sau khi lên cấp 3, hình phạt về thể xác đối với học sinh rõ ràng ít hơn so với cấp 2 nhiều.
Bởi vì Tô Bạch và Khương Hàn Tô đều là lớp trưởng trong lớp, cứ mỗi lần tan học là họ phải thu bài tập và phát bài tập về nhà, bình thường thì chỉ có thể gặp mặt một lần lúc ăn cơm.
Thời gian học chính thức của bọn họ sau kỳ nghỉ học quân sự là ngày 6 tháng 9. Mà hôm ấy là thứ năm, trường học không thể có kỳ nghỉ chỉ với hai ngày học vào thứ Năm và thứ Sáu được.
Cho nên phải học bù vào thứ bảy và chủ nhật nên bọn họ đều lên trường, lần nghỉ tiếp theo rơi vào ngày 15.
Một tuần tiếp theo, một lần nữa Tô Bạch nhặt lên những quả bóng bàn đã bị đánh rơi trước đó.
Tuy Tô Bạch thích xem bóng đá, nhưng hắn cũng không thích chơi những trò vận động nhảy nhảy nhót nhót như bóng rổ hoặc là bóng đá.
So với những quả bóng lớn này, hắn càng yêu thích bóng nhỏ hơn, chẳng hạn như bóng bàn, golf, bắn bi khi còn bé, cùng với Yoyo trong phim Tuyệt Đỉnh YOYO.
Những quả bóng lớn rất tốn thể lực, chơi một trận đã thấy mệt và thở hồng hộc, không cần thiết.
Nhưng khi xem NBA và Champions League trên tivi thì vô cùng thú vị.
Thật ra, phần lớn thời gian, Tô Bạch thích yên tĩnh hơn.
Có lẽ, nó có liên quan đến việc bản thân mình cô độc quá lâu ở kiếp trước.
Điểm này rất giống với Khương Hàn Tô, trừ những lúc ở cùng với Tô Bạch, Khương Hàn Tô cũng rất thích yên tĩnh khi ở một mình bời vì cô ấy không thích giao du với mọi người.
Ngày 13, tức là buối sáng thứ năm, tiết lịch sử cuối cùng kết thúc, Tô Bạch rời khỏi phòng học.
"Tô Bạch, cùng nhau ăn cơm đi?" Ôn Hòa hỏi.
"Không được, tớ có hẹn rồi." Tô Bạch nói.
"Mỗi lần tớ nói như vậy cậu đều nói có hẹn rồi, đến cùng là ai vậy?" Ôn Hòa hỏi.
"Có cần phải nói cho cậu biết không?" Tô Bạch cười hỏi.
"Không cần phải làm thế." Tiểu mập mạp nói.
Tô Bạch phớt lờ cậu ta và đi tới ban một của Khương Hàn Tô.
Tô Bạch mới vừa đi tới ban một, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô hai tay ôm sách bài tập từ bên trong đi ra.
Bởi vì liên quan đến thành tích, Khương Hàn Tô ngồi ở hàng thứ nhất trong ban một, đồng thời là vị trí trung tâm gần với giáo viên nhất.
"Lớp trưởng, cần giúp một tay không?" Nhưng vào lúc này, có một nam sinh mang mắt kính ở hàng thứ ba đứng dậy hỏi.
"Không cần." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
Sau đó, cô không nói và tiếp tục ôm sách bài tập đi về phía trước.
Tô Bạch cảm thấy có chút buồn cười, thật là giống ý chang như trước đây!
Tô Bạch nhớ tới lần hắn trọng sinh, lúc mới vừa nhìn thấy Khương Hàn Tô, cô ấy cũng có vẻ mặt y chang lúc này.
Nhẹ nhàng và lạnh lùng, lúc đó bản thân mình chẳng qua là cảm thấy cô ấy cầm đồ quá nhiều, còn thêm mùa đông thì quá lạnh, muốn giúp cô ấy cầm một ít sách, kết quả là bị cô ấy hiểu lầm.
Hơn nữa, đối với những người không liên quan đến cô ấy, ngay cả một tiếng cảm ơn cô ấy cũng không mở miệng nói.
Ví dụ như lần đó cô ấy để Tô Bạch giúp cô ấy mở cửa, đến một câu cảm ơn cũng không có. Hiện tại, người bạn học nam muốn giúp cô ấy cầm sách, đặt bản thân trên người khác, coi như là từ chối, chỉ sợ cũng phải nói một tiếng cám ơn.
Kết quả là cô ấy không có ý tứ cảm ơn gì hết.
Nhưng Tô Bạch lại thích tính cách này, nói lời cảm ơn làm gì, nếu như vẻ ngoài của Khương Hàn Tô không xinh đẹp, người bạn học kia có hảo tâm muốn giúp cô ấy cầm sách như vậy sao?
Không phải là muốn mượn việc giúp cô ấy cầm sách để kéo gần mối quan hệ giữa hai người sao?
Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp*, cho nên Tô Bạch đi tới.
*Nguyên văn: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo
"Sao cậu ôm một lúc nhiều bài tập như vậy?" Tô Bạch hỏi.
Nếu như chỉ là bài tập đơn môn, bốn mươi, năm mươi quyển cô ấy còn không đến mức ôm khổ cực như vậy.
Chỉ là quá mệt thôi, rõ ràng không chỉ có bài tập một môn.
"Văn phòng cách phòng học của chúng ta quá xa, tớ không muốn chia thành hai lần đi." Khương Hàn Tô le lưỡi một cái, cười nói: "Đều là sách bài tập, không phải sách ôn tập, cho nên không tính là quan trọng."
"Tớ giúp cậu được không?" Tô Bạch hỏi.
"Cậu nhẫn tâm nhìn một người như tớ ôm nhiều bài tập như vậy sao?" Khương Hàn Tô vô cùng đáng thương hỏi.
"Tớ mà nhẫn tâm là tớ không hỏi rồi. Nếu cậu từ chối là tớ trực tiếp đoạt lấy đấy." Tô Bạch cười nói.
"Lưu manh." Khương Hàn Tô cười nói.
Tô Bạch giúp cô ấy lấy chồng bài tập môn ngữ văn phía trên, sau đó mỗi người ôm một nửa bài tập đi về hướng văn phòng.
"Anh bạn, đừng nghĩ nữa, Khương lớp trưởng khẳng định là hoa có chủ rồi. Trước đó tớ từng nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm ở ngoài trường, người nam kia khẳng định là bạn trai lớp trưởng." Một người trong đó vỗ vỗ vai người nam sinh muốn giúp Khương Hàn Tô cầm sách, cậu ta cảm khái nói: "Một người con gái giống như tiên tử thế này, không phải là thứ chúng ta có thể theo đuổi được đâu!"
"Đúng đấy!" Người kia cũng gật đầu một cái nói: "Tớ lớn đến vậy rồi, lần đầu tiên tớ gặp được một người con gái xinh đẹp đến thế."
Văn phòng phòng học trường trung học số một rất lớn, một cái văn phòng thường thường có thể chứa rất nhiều giáo viên bộ môn.
Khi đến gần văn phòng, Tô Bạch trả lại chồng sách bài tập cho Khương Hàn Tô.
Giúp cô ấy cầm là có thể giúp cô ấy cầm đến đây thôi vì Tô Bạch cũng không phải học sinh ban một, không thể giúp Khương Hàn Tô ôm vào văn phòng.
Trong văn phòng có giáo viên ở đó, nếu Tô Bạch thật sự cùng Khương Hàn Tô đồng thời đi vào, có khi còn bị chủ nhiệm lớp của Khương Hàn Tô gọi lại không bằng.
Tô Bạch ở bên cạnh đợi một lúc, không lâu sau Khương Hàn Tô từ trong văn phòng đi ra.
"Ăn gì?" Tô Bạch hỏi.
"Ăn gì cũng được." Khương Hàn Tô nói.
"A, nuôi cậu thật là đơn giản, không biết đến thời điểm cưới cậu, mẹ cậu sẽ đòi hỏi tớ bao nhiêu lễ hỏi đây." Tô Bạch nói.
"Tớ nói trước, quá nhiều là tớ không trả nổi đâu đấy." Tô Bạch cười nói.
"Không có lễ hỏi thì không thể gả được nha." Khương Hàn Tô nói.
"Tiểu Hàn Tô nhà ta từ khi nào trở nên thế tục như thế rồi? Hơn nữa, gả không được là có ý gì? Lẽ nào tớ mang lễ hỏi đến, cậu sẽ gả cho tớ sao?" Tô Bạch hỏi.
"Tớ muốn ăn mì khô, chúng ta đi ăn mì khô đi." Khương Hàn Tô nói.
"Ngày hôm qua cậu ăn rồi, còn nói ăn không ngon." Tô Bạch tức giận nói.
Cô bé này lại bắt đầu nói sang chuyện khác rồi.
"Hả, vậy thì đi ăn mì kéo đi." Khương Hàn Tô nói.
Ăn quen mì khô của quán mì Bạch Tô rồi, một ít mì khô ở Bạc Thành đương nhiên là ăn không ngon rồi.
Khẩu vị của Khương Hàn Tô, thực sự là bị Tô Bạch làm hỏng.
Mấy phút sau, hai người đi vào một quán mì kéo.
Tô Bạch không thích ăn mì kéo thịt bò, nhưng mì kéo xào thì ăn rất ngon.
Sau khi gọi một bát mì kéo thịt bò, một phần mì kéo xào cùng với một phần thịt bò, hai người tìm một vị trí trống ngồi xuống.
"Giáo viên dạy toán các cậu có dạy bài mới không?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Có dạy." Tô Bạch nói.
"Dạy như thế nào?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Haizz, cậu có thể đừng nói chuyện học hành trong thời gian ăn được không?" Tô Bạch nói.
"Không được." Khương Hàn Tô trợn tròn hai mắt, nói: "Cậu nhất định phải được nhận vào ban 1."
"Vì sao tớ phải được nhận vào ban 1? Tớ cảm thấy tớ ở ban 7 cũng rất tốt mà!" Tô Bạch cười nói.
"Vậy cậu cứ ở ban 7 luôn đi." Khương Hàn Tô lạnh lùng nói.
"Cơ bản là tớ học hết những gì giáo viên dạy rồi, yên tâm đi, tớ sẽ cố gắng để có thể học cùng lớp với cậu một lần nữa." Tô Bạch nói.
"Liên quan gì đến tớ?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói rằng.
"Không có liên quan gì với cậu, vậy cậu quan tâm đến thành tích học tập của tớ làm gì?" Tô Bạch buồn cười hỏi.
"Bởi vì cậu giống như tớ, đều là học sinh Dục Hoa, thành tích của cậu quá kém, tớ cũng sẽ bị mất mặt. Hơn nữa trước đây cậu là bạn học cùng lớp với tớ, cho nên tớ có nghĩa vụ quan tâm đến việc học hành của cậu." Khương Hàn Tô mím mím môi, nói: "Hơn nữa, tớ đã từng là lớp trưởng của cậu, lẽ nào lớp trưởng không nên quan tâm đến việc học hành của bạn học sao?"
"Đúng, lớp trưởng đại nhân của tớ." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô này lộ ra dáng vẻ nghiêm túc nói hưu nói vượn, thực sự là quá đáng yêu mà.
Sau khi ăn cơm xong, hai người trở lại trường học.
Học sinh sống trong khuôn viên trường không được rời khỏi trường sau 1 giờ, nhưng bất luận là trở về ký túc xá ngủ trưa hoặc là ở phòng học tự học đều được.
Những học sinh ở bên ngoài cũng có thể lựa chọn ở nhà nghỉ ngơi hoặc là lưu lại trường tự học sau khi ăn cơm xong ở nhà.
Hiện tại mới một giờ rưỡi, Khương Hàn Tô không ở nhà, một mình hắn về nhà cũng không có ý nghĩa gì, liền cùng Khương Hàn Tô đi dạo một vòng trong khuôn viên trường.
Trường trung học số một Bạc Thành rất lớn, phong cảnh đẹp bên trong cũng không ít.
Bởi vì Bạc Thành là một thành phố cổ, năm đó trường trung học số một thành lập trường chính là dựa vào đình đài lầu các nơi đây, hòn non bộ giả nước. Bởi vậy khuôn viên trường trung học số một được xem là trường học có phong cảnh tú lệ nhất của ba huyện một khu trong thành phố. Đối với một ít thành phố nhỏ hạng sáu, hạng bảy không có trường đại học thì trường trung học số một ở mỗi thị trấn hoặc là mỗi huyện đều xem như là trung tâm giáo dục địa phương, khẳng định sẽ đem địa phương tốt nhất trong vùng để cục giáo dục thành lập trường.
Đây là lần đầu tiên bọn họ đi dạo xung quanh để ngắm phong cảnh tú lệ trong trường học.
Cho nên, vừa mới đi tới đã nhìn thấy hai học sinh cấp 3 đang ôm hôn dưới một gốc cây liễu.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, nói: "Đừng đi dạo nữa, trở về thôi."
Cô nhớ tới câu chuyện của các bạn học nói với nhau khi tan học, nói rằng có rất nhiều đôi tình nhân của nhiều lớp ôm hôn nhau sau hòn non bộ trong trường.
Nhớ tới cảnh này, Khương Hàn Tô nào dám cùng Tô Bạch tiếp tục đi dạo ở đây. Nếu đến lúc đó, Tô Bạch cũng muốn ôm và hôn cô. Cô phải làm sao bây giờ?