"Bị như vậy mà cậu còn nói không sao?" Tô Bạch nhẹ nhàng bóp một cái lên chân ngọc của cô ấy.
"Đừng, đừng bóp!" Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ tươi như máu.
Vừa cảm thấy đau, vừa cảm thấy xấu hổ.
Vị trí chân vốn dĩ là nơi nhạy cảm, hơn nữa trước đó Tô Bạch còn biểu lộ sự yêu thích chân cô ấy.
Cái này, có cảm giác hơi là lạ.
Sau khi bị hắn bóp một cái, Khương Hàn Tô vội vàng thu chân mình lại.
Hai bàn chân của Khương Hàn Tô sưng tấy lên, như là bị thoa một lớp son môi lên trên vậy. Hơn nữa, bởi vì bị sưng tấy, hai bàn chân còn lớn hơn bàn chân bình thường nhiều, nhìn rất hồng hào.
Rất đáng yêu, nhưng Tô Bạch lại cảm thấy rất đau lòng.
Bản chân bé bỏng của cô ấy có lẽ bị sưng tấy vào buổi xế chiều hôm nay.
Bởi vì trước buổi chiều, dáng đi của cô ấy vẫn bình thường.
Từ lúc họ ăn cơm vào buổi tối, dáng đi của cô ấy có hơi không bình thường rồi.
Chỉ là lúc đó Tô Bạch không suy nghĩ nhiều, nghĩ rằng cô ấy giống hắn, cũng chỉ là đau chân bình thường.
Dù là như vậy, Tô Bạch cũng nhiều lần khuyên cô ấy ngồi đợi ở căn tin.
Nhưng cô bé này rất bướng bỉnh, không nghe hắn nói, nhất định phải cùng đứng xếp hàng với hắn ở căn tin.
Đã vậy. tối nay lượng người trong căn tin rất đông, bọn họ xếp hàng hơn nửa giờ mới lấy được cơm.
Hơn nữa, buổi tối còn dẫn chương trình lâu như vậy, cô ấy làm sao có thể kiên trì?
Có lẽ đây mới là nguyên nhân khiến tình trạng chuyển biến xấu.
Buổi tối này hắn mà không cõng về thì sao đây?
Nếu như buổi tối cô ấy tự mình đi về, e là tình trạng sưng tấy càng tồi tệ hơn nữa.
Tô Bạch càng nghĩ càng tức giận, thấy cô ấy còn dám thu chân về, trực tiếp dùng tay bắt bàn chân cô ấy lần nữa.
Chân cô ấy rất nhỏ, lần này Tô Bạch không hề thương tiếc, hắn nắm chặt bản chân nhỏ và dùng tay hung hăng bóp năm ngón chân đang sưng tấy như vỏ sò của cô ấy.
"Đau không?" Tô Bạch hỏi.
Đau không? Đương nhiên đau rồi.
Nơi bị sưng tấy nhiều nhất trên bàn chân chính là ngón chân.
Bị Tô Bạch dùng lực bóp mạnh một cái, lập tức đau đến hít vào một hơi.
"Đau! Cậu đừng bóp nó được không?" Cô ủy khuất lắp bắp nói, đau đến phát khóc.
"Không phải cậu nói không có chuyện gì sao?" Tô Bạch lạnh giọng hỏi.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói.
Chỉ ủy khuất nhìn hắn.
"Tớ phục cậu luôn rồi, cậu cứng đầu làm gì? Cậu cứng đầu với người khác thì thôi, tớ là gì của cậu? Cậu cứng đầu như vậy, người đau là tớ chứ không phải người khác. Mới có hơn nửa năm, cậu nói xem, cậu phạm phải bao nhiêu lần rồi? Tớ còn tưởng cậu biết hối cải, đến hiện tại vẫn không có chút hối cải nào nha!" Tô Bạch nói.
"Xem ra lần này không để cậu nhớ mãi không quên, cậu sẽ thật sự không biết mình sai." Tô Bạch nói xong, làm bộ muốn bóp ngón chân của cô ấy.
"Đừng bóp nữa, tớ sai rồi, tớ biết mình sai rồi." Thấy Tô Bạch lại muốn bóp, Khương Hàn Tô vội vàng nói.
"Lần sau tớ không dám nữa." Khương Hàn Tô đáng thương lắp bắp nói.
"Thật sự không dám nữa?" Tô Bạch hỏi.
Đã đau lòng muốn chết một lần rồi, Tô Bạch sao có thể bóp thêm lần nữa.
Nhưng phải để cô ấy nhớ mãi không quên, để sau này cô ấy không còn cứng đầu.
"Không dám nữa." Khương Hàn Tô mím mím môi.
"Lần sau còn cậy mạnh không?" Tô Bạch hỏi.
"Không cậy mạnh." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
"Vậy lần sau thân thể cậu không tốt thì nên làm gì?" Tô Bạch hỏi.
"Nói cho cậu biết ngay lập tức." Khương Hàn Tô nói.
"Nói rất êm tai, cậu từng làm như vậy một lần rồi?" Tô Bạch hỏi.
"Trong lòng cậu nghĩ gì tớ biết hết, cậu không muốn để tớ lo lắng, nhưng nếu như cậu không nói cho tớ biết, chỉ có thể để tớ càng lo lắng hơn thôi. Câu nói này tớ từng nói với cậu rất lâu rồi, nói cho tớ biết sớm, cậu có thể bớt đau, tớ càng ít lo lắng cho cậu hơn." Tô Bạch nói.
"Chân của cậu mới bị sưng vào buổi chiều đúng không?" Tô Bạch hỏi.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: "Trước đó có hơi đau một chút, buổi chiều ở trong phòng họp không biết vì sao nó lại sưng lên."
"Khi đó có phải là không bị sưng giống như bây giờ?" Tô Bạch hỏi.
"Không, không có." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Buổi chiều, cậu mà nói cho tớ biết chân cậu bị sưng, chúng ta có thể tìm giáo viên, chân cậu sưng thành như vậy, giáo viên sẽ không để cậu lên trên và tìm người dẫn chương trình khác." Tô Bạch nói.
"Tớ, tớ không muốn cậu cùng những nữ sinh khác dẫn chương trình cùng nhau!" Khương Hàn Tô có chút oan ức ngẩng đầu lên.
"Giáo viên nói với tớ, nếu như cơ thể không chịu được, bị phù chân thì nói với bà ấy và tớ có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào. Nhưng vào buổi chiều, nếu tớ nói cho bà ấy biết, bà ấy nhất định sẽ thay đổi người khác dẫn chương trình trong đêm văn nghệ. Người dẫn chương trình văn nghệ yêu cầu một nam một nữ, tớ không đi, cùng cậu dẫn chương trình nhất định sẽ là một nữ sinh khác." Khương Hàn Tô cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Tô Bạch: ". . ."
Cái gì mà tâm địa sắt đá, cái gì mà muốn cô ấy nhớ mãi không quên sai lầm của bản thân.
Khi Khương Hàn Tô nói ra những lời này, toàn bộ đều biến mất không còn.
Hắn biết, một khi Khương Hàn Tô nói ra những lời trêu đùa, cái tính tình của hắn, tất cả đều không tính là gì.
"Khương Hàn Tô, cậu quá giỏi." Tô Bạch buông bản chân của cô ấy ra, đứng dậy rời đi.
"Cậu, cậu muốn đi đâu?" Khương Hàn Tô ngẩng đầu hỏi.
"Còn có thể đi đâu?" Tô Bạch tức giận nói: "Không đi mua cho cậu một ít thuốc lưu thông máu, giảm cảm giác sưng tấy, sau ba ngày cậu đừng nghĩ đến việc lên trường."
"Ngoan ngoãn ở nhà chờ tớ trở về." Tô Bạch nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Tô Bạch cầm điện thoại di động trên bàn của mình lên, sau đó trở về phòng thay bộ đồ ngủ thành bộ đồ khác, rồi mang dép đi ra khỏi nhà.
May là mùa hè, quần áo rất dễ thay.
Nhìn bóng lưng Tô Bạch rời đi, Khương Hàn Tô mím mím môi.
Nhìn bàn chân đang bị sưng tấy của mình, trên khuôn mặt của cô ấy lại nổi lên áng mây hồng.
Sau khi hắn trở về, chắc chắn hắn sẽ sờ vào bàn chân của mình.
Nghiêm túc mà nói, tại sao lại có loại sở thích biến thái đến như thế cơ chứ.
Còn nữa, hắn nói thương tiếc mình.
Thương tiếc mình mà nắm bàn chân mình hai lần.
Đặc biệt là lần thứ hai, lại dùng lực lớn nữa chứ.
Bản thân mình đau muốn chết đi được.
Cái gì mà thương tiếc mình, rõ ràng là muốn nắm bàn chân mình mới đúng.
Thực sự là biến thái!
Khương Hàn Tô suy nghĩ một chút, không nhịn được giơ giơ quả đấm của cô lên, sau đó hừ nhẹ nói: "Hừ, sau khi trở về mình sẽ không cho hắn sờ vào, mình có tay, mình làm được."
Cô lại nhăn mũi một cái, tự nhủ: "Không thể để hắn chạm vào chân mình thêm lần nào nữa, nếu không sau này hắn bị nghiện thành quen, đến lúc đó cái sở thích mê chân của hắn dễ trở nên càng lúc càng nghiệm trọng hơn. Loại say mê này khẳng định không tốt, nhất định phải khiến hắn từ bỏ, ừm, nhất định phải khiến hắn từ bỏ."
Cô đem chân mình nhẹ nhàng đặt lên ghế sô pha và ôm lấy đùi, một lần nữa cuộn mình ở trên ghế.
Cô hoàn toàn không có chú tâm vào nội dung trên TV.
Muộn như vậy rồi, tiệm thuốc gần đây có lẽ đều đóng cửa cả rồi, hắn tới chỗ nào mua thuốc đây?
Nghĩ tới đây, Khương Hàn Tô cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho Tô Bạch.
"Nếu như không mua được thuốc, ngày mai rồi đi mua chẳng sao cả."
"Tớ, tớ không đau lắm." Cô suy nghĩ một chút rồi gửi thêm một tin nhắn.
"Khương Hàn Tô, cậu đi chết đi!"