Chương 207: Họp lớp (2)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:59:26

Nếu như Tô Bạch đã giải thích như vậy, thật sự rất hợp tình hợp lý. Bởi vì năm đó, lúc Tô Bạch học tiểu học, thành tích học tập thật sự rất tốt. Nếu như không phải là vì thành tích môn văn hoá của Tô Bạch thật sự rất cao, những giáo viên bên trong trường võ nhìn thấy bọn họ cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt ôn hòa như thế. "Đúng rồi, buổi sáng ngày kia dượng và dì út của con muốn đi vào trong huyện làm một số chuyện, đến buổi chiều mới có thể trở về, con có muốn đi cùng không?" Vương Thuyền hỏi. "Dạ không, con ở nhà." Tô Bạch nói. Đi vào trong huyện nào có thú vị bằng việc ở cùng Khương Hàn Tô. Hắn chỉ có thể ở bên cô ấy vài ngày này thôi, sau đó là sẽ xa nhau trong một thời gian dài. "Được rồi, để con ở nhà cũng được, ông nội bà nội của con có thể nấu cơm và sẽ không để con chết đói." Vương Thuyền cười nói. Cùng Vương Thuyền nói chuyện một hồi, điếu thuốc cũng đã gần hút xong. Chờ đến khi hút xong điếu thuốc, Vương Thuyền có việc đi ra ngoài. Cuối cùng, trong nhà trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai người bọn họ. Tô Bạch nhìn Khương Hàn Tô bên cạnh mím môi và có chút không vui, hỏi: "Cậu sao vậy? Chuyện gì khiến cho tiểu Hàn Tô nhà ta không thích?" Khương Hàn Tô vươn ngón tay, chỉ chỉ thuốc lá còn đang cầm trong tay Tô Bạch. "Không phải cậu nói là cậu bỏ thuốc sao?" Khương Hàn Tô nhớ tới việc hắn nói bỏ thuốc. Những lần hắn ở cùng với mình, Tô Bạch sẽ không hút thuốc. "Cai thuốc là bởi vì cậu, hút thuốc cũng là bởi vì cậu. Cậu muốn cho tớ hoàn toàn từ bỏ, trừ phi vĩnh viễn không rời bỏ tớ, bằng không chính là gây hại tính mạng của tớ, cho tớ ăn thuốc độc mãn tính." Tô Bạch cầm nửa đoạn đầu lọc còn thừa trong tay dập sạch, sau đó búng vào trong thùng rác bên cạnh. Nếu có thể cai một lần, vậy thì có thể cai lần thứ hai. Hút thuốc có hại cho sức khoẻ, hơn nữa hút thuốc thụ động càng nguy hại hơn, Tô Bạch chỉ cần ở cùng với cô ấy, là hoàn toàn có thể từ bỏ. "Tớ, tớ sẽ không cho cậu ăn thuốc độc." Khương Hàn Tô rất nghiêm túc nói. "Vậy thì mãi mãi cậu sẽ không rời bỏ tớ rồi?" Tô Bạch đưa tay ra, nặn nặn gương mặt của cô ấy và cười. "Ừm." Khương Hàn Tô ừ một tiếng, giọng nhỏ như muỗi. "Thật đáng yêu." Tô Bạch không nhịn được vươn đầu, lại hôn cô ấy một cái. Trong phòng khách không có ai, Tô Bạch tắt tivi, dẫn theo cô ấy đi vào sân trong. Nhà dì út rất lớn, lúc xây nhà hẳn là mua thêm phần đất bên cạnh. Một vài người dân trong thôn muốn xây ở giao lộ, xây ở một nơi có vị trí đẹp nên dùng tiền mua đất của người khác. Khu vực này trước đây không có phòng ốc nên bên cạnh đều là ruộng lúa mạch. Bởi vì những ngôi nhà được xây đều bị người bán cả rồi. Những khu vực gần với giao lộ, không thể nghi ngờ kiếm được nhiều tiền hơn so với những khu vực ở các địa phương khác. Theo sự hiểu biết của Tô Bạch, mua một mảnh đất ở trong thôn bọn họ để xây nhà ở giao lộ cần phải bỏ ra mấy vạn tệ, mà Tô Bạch và những người khác bởi vì đều ra bên ngoài làm và không ai ở nhà trồng trọt nên cho người khác trồng, mà cho người khác trồng, một năm chỉ kiếm được năm trăm đồng tiền. Như vậy, coi như là cho người khác trồng mười năm, cũng chỉ có thế kiếm được năm ngàn đồng tiền. Vì thế, cùng một mảnh đất nhưng khác vị trí, chênh lệch không chỉ dừng lại ở con số mười lần. Trong sân có không ít rau dưa, gần tường thì có mấy cây hồng. Cây ăn quả nhiều nhất mà họ trồng ở đây chính là cây hồng. Khi còn bé, chuyện làm Tô Bạch và mọi người vui vẻ nhất chính là thời điểm cây hồng kết quả. Họ sẽ hái những quả hồng xanh xuống, thêm một chút rượu và bỏ vào trong túi ủ vài ngày, chờ đến khi quả hồng được ủ chuyển sang màu đỏ thì lột vỏ ra ăn rất ngon. Nhắc đến quả hồng, Tô Bạch đã nhiều năm chưa ăn rồi. Rét đậm tháng chạp, vạn vật đóng băng, trên cây hồng cũng chỉ còn sót lại một ít cành trơ trụi. "Đáng tiếc quá, tuyết rơi hơi ít." Tô Bạch cười nói. Nếu như có tuyết thì đây là hình ảnh *triều lai thí khán thanh chi thượng, kỷ đóa Hàn Tô vị khẳng tiêu. (*Dịch thơ: Sáng sớm nhìn xem nụ hoa trên cành, vài đóa bông tuyết chưa chịu tan đi. ) Nhưng cũng không đúng lắm, lúc này không phải là buổi sáng, mà là buổi chiều. "Ngày mai có tuyết." Khương Hàn Tô nói. "Làm sao cậu biết?" Tô Bạch hỏi. "Ngày hôm qua tớ xem dự báo thời tiết." Khương Hàn Tô nói. "Vậy trước khi đi có thể cùng cậu ngắm tuyết rơi xem như quá tốt rồi." Tô Bạch cười nói. Một năm này trôi qua thật chậm rãi, nhưng đối với một người đã sống gần nửa đời người như Tô Bạch, vẫn là rất nhanh. Bản thân mình trọng sinh vào tháng một âm lịch, hiện tại đã là ngày 23 tháng 12 rồi, mình trọng sinh cũng gần một năm. Thời gian tuy nhanh, nhưng trong một năm này mình làm ra rất nhiều chuyện. Chuyện đầu tiên chính là chuyện quan trọng nhất mà Tô Bạch sau khi sống lại cần phải làm, đó là theo đuổi được Khương Hàn Tô trong năm nay. Đúng với nghĩa theo đuổi, Khương Hàn Tô mới chính thức mang ý nghĩa trở thành bạn gái của hắn từ lần đầu gặp nhau ở Khương thôn. Bởi vì lúc trước, cô ấy vẫn chưa thật sự đồng ý. Tuy trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở, nhưng đây là cuộc sống mà, mọi chuyện cũng không thể theo ý mình được. Hơn nữa, coi như là trải qua một ít khó khăn trắc trở, nhưng cuối cùng vẫn đi đến viên mãn. Chuyện thứ hai, chính là ước mơ kiếp trước của hắn, đó là đưa mì khô ra khỏi Qua Thành. Bây giờ, dấu chân mì khô Tô Bạch đều có ở Qua Thành và trong thành phố, bước tiếp theo chính là xây dựng thêm quán ở các thị trấn nhỏ và xưởng sản xuất mì. Sang năm, sẽ là một năm phát triển nhanh chóng của quán mì Tô Bạch. Mục tiêu sang năm của Tô Bạch chính là mở rộng quán mì Tô Bạch khắp toàn bộ An Bắc. Hắn kéo tay cô ấy ngồi xuống trong sân, Tô Bạch nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút. Đã hai giờ rưỡi rồi, còn nửa giờ nữa là đến ba giờ "Kem dưỡng ẩm tớ nhờ dì út mua đang đặt trên bàn ở trong phòng, tớ vừa kể tình hình của cậu cho dì út nghe, dì út ngay lập tức muốn đưa cho cậu ngay. Đến khi cậu mang đi, mẹ cậu có hỏi thì cậu cứ nói là do dì út đưa cho cậu là được." Tô Bạch nói. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu. "Đúng rồi, ngày mai tớ không đến đây được." Khương Hàn Tô nói. "Vì sao? Cậu muốn theo mẹ cậu đi lên trên trấn à?" Tô Bạch hỏi. "Không phải." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Ngày mai là ngày 24 rồi, hàng năm vào ngày này, mẹ tớ đều sẽ mua vài món đồ, sau đó để tớ ngồi xe đi vào trong huyện đưa đồ cho ông bà ngoại." "Mẹ cậu không đi sao?" Tô Bạch hỏi. "Mẹ tớ nói không còn mặt mũi nào để gặp ông bà ngoại, cũng không còn mặt mũi để đi vào nhà ông bà ngoại, cho nên hàng năm tớ là người đi tặng lễ." Khương Hàn Tô nói. "Vậy cậu có ở lại ăn cơm cùng ông bà ngoại không?" Tô Bạch hỏi. "Không." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói rằng: "Hàng năm ông bà đều nói tớ ở lại chơi, chỉ là tớ tới tặng lễ rồi đi về thôi." Tô Bạch gật gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày 25 cậu đi được không?" "Ngày 25 à? Ngày 25 cũng được, nhưng vì sao phải chậm một ngày?" Khương Hàn Tô hỏi. "Ngày 25 là ngày gia đình nhà dì út của tớ đi vào huyện, cậu có thể ngồi xe đi cùng họ, cậu sẽ không phải chen lấn chật chội." Tô Bạch nói. Trên xe ô tô có điều hòa, lại có thể trực tiếp đi từ nhà, so với một mình cô ấy mang theo đồ đứng chờ ô tô trên đường trong mùa đông lạnh giá thoải mái hơn nhiều. Hơn nữa chuyện nhỏ này, dì út nhất định giúp được. "Có phiền phức lắm không?" Khương Hàn Tô hỏi. Tô Bạch cười bóp bóp mũi của cô ấy, nói: "Chút chuyện nhỏ này, phiền phức cái gì chứ? Ngày mai tớ sẽ nói với dì út, cậu chỉ cần nghe lời tớ là được rồi." "Ừm, vậy cũng được." Khương Hàn Tô gật gật đầu. Nếu không phải Tô Bạch cảm thấy đau lòng vì sợ cô ấy bị đông cứng, cô ấy cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho gia đình nhà Tô Sắc.