Chương 167: Ngón tay

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:37:34

Cầm tay Khương Hàn Tô rất thoải mái, mềm mại và mịn màng. Đối với một người luôn cảm thấy hứng thú với chân như Tô Bạch, trước đây hắn rất thích dùng tay vuốt ve đôi bàn tay của Khương Hàn Tô. Những người thậm chí chưa từng chạm qua bàn tay của những người con gái bình thường thì sẽ không cảm nhận được loại cảm giác này. Bậc cha chú của Tô Bạch sỡ dĩ thích học, cũng là vì sau khi đến trường sẽ không phải phụ giúp gia đình làm công việc đồng áng. Làm công việc đồng áng ở trong thôn là một chuyện cực kỳ vất vả. Trước đây nhà đông con, có thể được đi đến trường cũng chỉ có một, hai người. Còn những đứa con trong nhà không thể đến trường, dù nhỏ tuổi cũng phải đi cắt cỏ cắt lúa dưới cái nóng như thiêu như đốt, tức là cắt cả buổi sáng. Công việc duy nhất rãnh rỗi chính là dẫn đàn dê đi gặm cỏ trên mặt cỏ. Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày như thế, năm này qua năm khác và kiếm được không bao nhiêu tiền. Lâu dần, trên tay dần dần hình thành vết chai, tự nhiên là muốn đến trường đi học. Đến trường thật hạnh phúc! Cứ ngồi ở đó viết vài chữ là xong. Đương nhiên, đó là suy nghĩ một đời của cha Tô Bạch. Đến đời của Tô Bạch bọn họ, không lo ăn không lo mặc, rất nhiều người làm cha làm mẹ đi nơi khác làm công, không cần đi phụ giúp cắt cỏ chăn dê, rất nhiều người đến trường không tìm được thú vui, tự nhiên đều muốn đi ra ngoài sớm làm công kiếm tiền. Đương nhiên, chờ đến khi dốc sức làm mấy năm ngoài xã hội, mới biết được xã hội cay đắng cỡ nào, từ đó không có một người nào không hối hận. Cho dù là những người kiếm được nhiều tiền bên ngoài, cũng sẽ hối hận. Bởi vì những người có cùng suy nghĩ với Tô Bạch không ít, có quá nhiều người miêu tả cuộc sống đại học tốt như thế nào, dẫn đến rất nhiều người đều muốn quay trở về trường đại học một lần nữa. Giống như Han Han khẩu chiến với nhiều học giả nhiều năm trước, hắn được cả danh và lợi, còn trở thành đạo diễn nổi tiếng, nhưng khi ông ấy đến ba mươi mấy tuổi, cũng từng hối hận bản thân mình vì sao bỏ học cấp 3 vào năm đó, không có học chăm chỉ để bước vào ngôi trường đại học. Những thứ này, đều là vì tiếc nuối. Đối với một người, bất luận là chuyện gì chưa từng làm, đều cảm thấy tiếc nuối. Chỉ là nỗi tiếc nuối về đại học, lớn một chút thôi. Kiếp trước, bởi vì thân phận đặc thù của Tô Bạch, hắn quen biết rất nhiều streamer đã trở nên nổi tiếng nhờ vào trò chơi Liên Minh Huyền Thoại này. Mà điều tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời nhóm người này, chính là chưa từng thi đấu chuyên nghiệp. Bất luận là làm streamer nổi tiếng, được nhiều người biết đến nhiều hơn nữa, giấc mơ ban đầu của bọn họ khi lựa chọn ngành công nghiệp này, thật ra chính là thi đấu chuyên nghiệp. Mà trong nhóm người thi đấu chuyên nghiệp này, rất nhiều người trong bọn họ chỉ có hai điều tiếc nuối lớn nhất. Một cái là không giành được giải quán quân, một cái là chưa từng học qua đại học. Bởi vì con đường thi đấu chuyên nghiệp này, gần như đều là những đứa trẻ trong độ tuổi mười lăm, mười sáu. Bởi vậy, rất nhiều streamer trò chơi về cơ bản là những người được mang cái danh "không biết chữ". Khương Hàn Tô vì bị hạ đường huyết, tuy trong nhà có trồng trọt, nhưng mẹ của cô ấy không cho cô ấy đi ra ngoài làm công việc đồng áng. Cũng chính bởi vì vậy, mới nuôi ra được một bàn tay trắng nõn mịn màng. Bình thường chỉ làm công việc giặt quần áo nấu cơm, không ảnh hướng đến tay quá nhiều. Sau khi Tô Bạch nắm tay của cô ấy đi lên xe buýt, phát hiện trên xe chẳng có bao nhiêu người, thậm chí ngay cả chỗ ngồi cũng không có người ngồi. Ngoài những người ở hàng ghế đầu ra thì những hàng ghế bốn, năm sau đó không có lấy một bóng người. Tô Bạch có chút không nói nên lời, hắn vuốt vuốt cái trán. Lúc này, hắn mới nhớ đến một chuyện, nơi này là Bạc Thành, cũng không phải là những thành phố lớn cấp một, cấp hai! Ở thành phố cấp một, cấp hai, vào buổi sáng sớm có rất nhiều người chen chút đi lên xe buýt. Nhưng Bạc Thành có rất ít nhà máy và công ty, phần lớn người ở trong thành phố đều là người già và trẻ nhỏ. Những người này bắt xe buýt vào buổi sáng để làm gì cơ chứ! Còn những học sinh rời trường, những người sống trong thành phố hoặc thuê nhà trong thành phố, tối ngày hôm qua là ngày nghỉ của họ rồi. Còn lại đều không phải là người thành phố, bọn họ khẳng định sẽ trốn đến tiệm net vào ngày nghỉ. Chủ nhật chỉ được nghỉ một ngày rưỡi, chiều chủ nhật phải trở về trường và còn phải tự học vào buổi tối. Rời xa nhà, thời gian nghỉ lại ngắn, ngồi trên xe phải lãng phí nửa ngày. Vì thế, ngày nghỉ không có bao nhiêu người ngồi xe về nhà. Trừ khi gặp được một kỳ nghỉ dài hạn khoảng một tuần thì mới trở về nhà một lần, mà những kỳ nghỉ dài hạn này thì một năm cũng chỉ có vài lần. Khương Hàn Tô có chút chế nhạo nhìn Tô Bạch, cười nói: "Xem ra cậu không còn lý do gì để ôm tớ." "Thời gian còn dài, cậu đừng vội mừng." Tô Bạch ném hai đồng xu vào trong hộp tiền xu, sau đó mang theo cô ấy tìm một chỗ ngồi phía sau ngồi xuống. Đi xe buýt trong thành phố rất rẻ, thậm chí là ngồi từ trạm bắt đầu đến trạm cuối, cũng chỉ mất một đồng tiền. Ngồi trong xe, Tô Bạch lấy điện thoại di động ra, sau đó cắm tai nghe vào và đưa cho Khương Hàn Tô một cái. Nghe nhạc, Tô Bạch cầm tay phải của Khương Hàn Tô đặt lên trên đùi, sau đó cẩn thận nhìn lên. "Cậu đang làm gì?" Khương Hàn Tô hỏi. "Coi tay." Tô Bạch nói. "Vậy cậu nhìn ra gì không mà coi?" Khương Hàn Tô nhìn thấy dáng vẻ đàng hoàng của hắn nói. "Không có." Tô Bạch lắc lắc đầu, nói: "Tớ không nhìn ra." Hắn chỉ biết coi tay là nam xem tay trái và nữ xem tay phải, có thể xem được đường sự nghiệp, đường tình duyên và những cái khác, còn đọc như thế nào, Tô Bạch cũng không hiểu. Chỉ là tay Khương Hàn Tô rất đẹp, đặc biệt là ngón tay trắng mịn kia. Không biết vì sao, hắn bỗng nhiên muốn cắn một cái. Tô Bạch lắc lắc đầu, hắn cảm giác hình như mình hoàn toàn bị nhập ma rồi, sao bản thân mình cứ hễ nhìn thấy Khương Hàn Tô là cái gì cũng muốn cắn một cái hết vậy. Chân thì không nói rồi, vì đây là thứ Tô Bạch say mê. Nhưng khi nhìn thấy vành tai tinh xảo và cái mũi thanh tú thường thường nhíu một cái của cô ấy, Tô Bạch cũng nghĩ đến cắn một cái. Bây giờ lại thêm bàn tay nhỏ bé này nữa, nắm đấm nhỏ như thế, nhất định có thể cắn trọn được. Haizz, có phải mình có chút biến thái hay không đây? Khương Hàn Tô nói đúng. Bản thân mình từ lúc nào say mê nhiều thứ như vậy? "Cậu đang suy nghĩ gì vậy?" Khương Hàn Tô đột nhiên hỏi. "Không, tớ không suy nghĩ gì cả." Tô Bạch lắc lắc đầu. "Vậy sao khuôn mặt của cậu lại đỏ đến thế?" Khương Hàn Tô như đang phát hiện một đại lục mới, bởi vì đây là lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra Tô Bạch cũng có thời điểm bị đỏ mặt! "Có sao? Không đâu, khả năng là do nóng quá thôi." Tô Bạch nói. "Trong xe có điều hòa, đến cùng là cậu đang suy nghĩ gì?" Khương Hàn Tô bỗng nhiên đặc biệt muốn biết hắn đến cùng nghĩ cái gì khiến cho mặt hắn bị đỏ. "Tớ thật sự không có suy nghĩ gì cả." Tô Bạch nói. "Vậy cậu có thể buông tay tớ ra được không? Chúng ta đang ở trên xe rồi." Khương Hàn Tô nói. "Để tớ cầm thêm một chút đi." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô giãy giụa một hồi cũng không thoát ra được, chỉ có thể coi như thôi. Ngày hôm nay xem như là ngày hẹn hò của cả hai, thôi thì để hắn cầm lúc đi. Chỉ là không bao lâu sau, Khương Hàn Tô liền phát hiện, Tô Bạch không phải cầm tay cô giống như thường ngày, mà là đang bắt đầu chơi. Điều này làm cho khuôn mặt cô đỏ bừng đến mang tai. Đúng, chính là chơi, tay của mình bị hắn nắm trong tay bắt đầu chơi. Hết nhìn, rồi lại sờ, rồi đến nắm, còn đem tay của cô để trước mặt cẩn thận nhìn kỹ. Tay có gì đáng xem, không phải hắn cũng có sao? Lúc Khương Hàn Tô đỏ bừng cả mặt muốn rút tay của mình về, Tô Bạch đột nhiên nói chuyện. "Ưm, khặc khặc. . ." "Cái kia, Hàn Tô." "Cậu, ngón tay của cậu có thể để tớ cắn một cái được không?" Tô Bạch hơi ngượng ngùng hỏi. Dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuyên qua cửa xe, bàn tay của Khương Hàn Tô chuyển sang màu trắng hồng. Từng ngón tay ngọc thon dài của cô ấy, giờ khắc này hiện lên vẻ lộng lẫy, có lẽ câu hỏi này có chút xấu hổ, nhưng lúc này Tô Bạch thực sự có chút không nhịn được rồi. Sở dĩ Tô Bạch cảm thấy xấu hổ, đó là bởi vì trước kia hắn không phải là người mê tay. Hắn là người nghiện chân, cho nên, việc hắn cảm thấy nghiện chân không có gì lạ. Thế nhưng, hắn không phải là người nghiện tay, lại đột nhiên muốn cắn một cái lên ngón tay Khương Hàn Tô. Đối với Tô Bạch, đây là lần đầu tiên hắn bị như vậy.