Nếu như mọi chuyện cứ diễn ra như vậy, vậy thì cha của Tô Bạch tức là con thứ bla, khẳng định sẽ không được bà nội yêu thích.
Nhưng kì diệu là sau khi Tô Bạch sinh ra, tính cách cùng vẻ ngoài đều rất giống bà, hơn nữa mấy đứa nhon nhà bác cả lại giống với ông nội, rất trung thực, chỉ biết học vẹt.
Tuy rằng mấy đứa trẻ kia đều thi lên đại học, nhưng bà nội Tô Bạch lại không thích, ngược lại bà lại thích thằng nhóc hoạt bát đáng yêu là Tô Bạch hơn.
Cho nên tình huống trong nhà Tô Bạch cực kỳ phức tạp, bởi vì Tô phụ khi còn bé không được mẹ yêu thích, chỉ được học đúng một năm ở trường. Tuy rằng khi đó thành tích của ông đứng nhất lớp, nhưng sau một năm vẫn pải nghỉ học.
Cho dù là các giáo viên trường tiểu học trong thôn khổ sở giữ lại, nói Tô phụ là một cái mầm mống tốt, nhưng bà nội Tô Bạch vẫn y nguyên không hề bị lay động. Không quan tâm Tô phụ cầu xin bà như thế nào, các giáo viên trong trường xin xỏ ra sao cũng không đưa tiền học. Cuối cùng phụ thân của Tô Bạch cũng chỉ có thể nghỉ học, về nhà làm nông.
Cho nên Tô phụ đối với Tô Bạch có kỳ vọng rất lớn, kiếp trước Tô phụ chỉ hi vọng Tô Bạch có thể thi lên đại học để bù đắp tiếc nuối của mình, nhưng kiếp trước Tô Bạch lại không theo ý của ông. Sau khi lên cấp 2, thành tích của Tô Bạch trở nên rất kém cỏi, từ đó Tô phụ liền càng ngày càng chán ghét người con trai này của mình.
Hơn nữa Tô Bạch lại rất được bà nội thương yêu, để ông càng ngày càng cảm thấy Tô Bạch giống anh cả của mình. Thành tích không ra sao nhưng lại có thể khiến cho bà yêu thích, điều này làm cho cho ông lại càng không thích hắn. Mỗi lần nhìn thấy Tô Bạch, ông đều nhịn không được mà đánh chửi mỉa mai. Cuối cùng, sau khi Tô Bạch theo con đường game thủ chuyên nghiệp, hai người trực tiếp đoạn tuyệt quan hê cha con.
Sau này ông lại muốn có thể một đứa bé, bởi vì thằng con lớn thực sự không nhờ cậy được gì. Tô phụ dự định bồi dưỡng một người con trai mới để đền bù tiếc nuối của mình, nhưng không khéo người con thứ hai lại là cái con gái. Cũng còn may là con gái rất nghe lời, thành tích cũng không tệ, không ngỗ nghịch như Tô Bạch, thế này mới khiến tô phụ cảm thấy được an ủi hơn chút.
Cho nên, coi như sau này Tô Bạch theo con đường này nghiệp kiếm được rất nhiều tiền, Tô phụ vẫn không ưa hắn, hai người nhìn nhau chỉ có chán ghét. Nếu không phải là bởi vì mẹ Tô Bạch, kiếp trước Tô Bạch chưa từng có một lần muốn về nhà.
Bất công, từ rất lâu đã là một chuyện rất bình thường ở vùng nông thôn.
Bởi vì trong nhà quá nhiều con, trường hợp bà nội Tô Bạch có bốn người con được coi là ít. Bởi vì rất nhiều nhà đều có là bảy, tám người con, cho nên miếng ăn trong nhà đều là một cái vấn đề lớn, thế nên không phải ai cũng có thể đi học. Sở dĩ, ai có thể đến trường, ai không thể đến trường, ai có thể ăn được bột mì, ai không có thể ăn, vậy thì phải xem ai có thể khiến cho cha mẹ bất công.
Đương nhiên, trong này cũng có ngoại lệ, tỷ như ông ngoại Tô Bạch. Ông ngoại Tô Bạch là một người có tầm nhìn xa rộng. Nhà ông ngoại có tổng công mười một người con, ai có thể đi học, ai không thể đi học, có thể khiến cho ông ngoại yêu thích hay không, vậy thì phải nhìn khả năng học tập như thế nào.
Ông sẽ chọn một người có khả năng học tập tốt nhất trong số mười một người con này, sau đó đem tất cả tài nguyên trong nhà dồn cho người đó. Thế cho nên, người sinh viên duy nhất của Lâm Hồ vào năm đó chính là cậu ba của Tô Bạch.
Sau đó, khi cậu ba có tiền đã trợ giúp bọn họ rất nhiều, tuy nhà ông ngoại nhiều con, thế nhưng mọi người lại thật sự rất đoàn kết.
Năm đó, khi mẹ Tô Bạch muốn sinh hắn ra lại khó sinh nên cần phải nằm viện, mà trong nhà không bỏ ra được tiền, lúc đó cũng là do cậu ba trợ giúp. Không chỉ có trợ giúp tiền thuốc thang, còn để cho mẹ của hắn ở trên bệnh viện thành phố.
Nếu không thì muốn giữ lại tính mạng của cả hai mẹ con là chuyện không thể, hoặc là Tô Bạch không được sinh ra.
Chỉ là, bà nội đối với Tô phụ ngàn không tốt, vạn không được, nhưng đối với Tô Bạch thật sự là quá yêu thương.
Khi còn bé, Tô Bạch bị mấy người lớn tuổi hơn bắt nạt, bà có thể mắng từ đầu Tây của thôn sang đầu Đông, có thể vọt thẳng vào nhà, không ngừng mắng phụ huynh của kẻ bắt nạt Tô Bạch.
Khi Tô Bạch đi ra khỏi thôn lên huyện học, bà lại đem tất cả số tiền được con cháu mừng tuổi mỗi dịp tết đưa cho Tô Bạch.
Sở dĩ khi Tô Bạch học cấp 2 chưa từng thiếu phí sinh hoạt, tuy rằng cha không hắn cho không nhiều, nhưng mỗi tháng bà nội đều cho hắn không ít.
Không cần quan tâm vì sao bà nội lại yêu thích chính mình như vậy, không cần quan tâm năm đó bà đối với cha mình như thế nào, chỉ cần biết bà đối với mình rất tốt là được rồi.
Cho nên năm đó sau khi bà nội rời khỏi nhân gian, Tô Bạch liền biết, người tốt nhất với hắn trên đời không còn nữa rồi.
Lúc này Tô Bạch ngồi lên trên cái ghê nhỏ giúp bà nội nhóm bếp, sau khi đút thêm một cây củi vào, Tô Bạch ngẩng đầu cười nói:
- Bà nội, người yên tâm, nếu sang năm cha vẫn còn muốn mang bà đến nhà trưởng thôn phân xử, bà dẫn con theo, con giúp bà lý luận. Nếu cha muốn nói quan hệ mẹ con với người, vậy con liền nói quan hệ cha con với cha.
Tô Bạch đưa tay sưởi ấm, cười nói:
- Đến lúc đó, con ở trước mặt trưởng thôn hỏi cha một chút, trên đời này có người cha nào lại vứt con ở nhà, mấy năm đều không về nhà một lần hay không? Trên đời này có đứa trẻ nào không mắc lỗi? Trên đời này có người cha nào lúc nào cũng đánh con mình hay không?
Bà nội nghe vậy, hài lòng nở nụ cười, nói:
- Cũng không thể nói cha cháu như vậy được, những năm này, nó lăn lộn ở bên ngoài cũng không dễ dàng?
Ở bên ngoài không dễ dàng?
Đúng! Ai cũng không dễ dàng.
Nhưng, mắc mớ gì tới hắn?
Kiếp trước, cha giúp hắn nộp tiền đi học cùng phí sinh hoạt, sau khi Tô Bạch thành danh sau, cha đòi hắn tiền mua xe cùng mua nhà ở ngoài, từ đó Tô Bạch không còn nợ gì nữa.
Khi còn bé, Tô Bạch có một nguyện vọng rất đơn giản, đó là mỗi năm khi tết đến, cha mẹ có thể trở về ăn tết như những gia đình khác, vậy là rất tốt rồi.
Nhưng rất nhiều lần, một năm, hai năm, ba năm, hoặc là đến năm thứ tư bọn họ mới trở về một lần.
Mà con có hướng bênh người thân mình.
Ha ha, xin lỗi, giữa cha cùng với bà nội, bà nội mới là người thân hắn nhất.
Còn cha, ông ta cũng xứng?
Khi hắn còn bé, có bao nhiêu lần ông ta vì say rượu mà đánh đập mẹ con hắn?
Những thứ này, Tô Bạch vẫn còn nhớ rõ như hiện ra trước mắt, chưa từng quên đi.
Mâu thuẫn của hắn với cha cũng không phải mới có một ngày hai ngày, mà đã bắt đầu từ rất đã lâu.
Mà cái mâu thuẫn này, kiếp trước không giải được, kiếp này cũng như thế.