"Mẹ, con biết con đem những chuyện này nói cho mẹ biết có thể khiến mẹ tức giận, nhưng có một số chuyện con không thể không nói. Cuộc đời này của con gái mẹ sẽ chỉ thích một người, đó chính là Tô Bạch. Con không cần biết mẹ đồng ý hay không đồng ý, con sẽ không chia tay đâu." Khương Hàn Tô lau nước mắt, kiên định nói.
"Thím Lâm, thật ra con biết điều làm thím lo lắng nhất. Thím lo lắng nhất chính là sợ Hàn Tô bởi vì yêu đương khiến cho thành tích học tập bị giảm sút. Nhưng thím Lâm à, thím hoàn toàn không cần phải đi lo lắng về chuyện đó. Từ lần trước thím buộc Hàn Tô chia tay với con thì chúng con lại lén lén lút lút quay lại cùng nhau rồi, đến bây giờ cũng khoảng hơn một năm. Trong thời gian hơn một năm này, Hàn Tô không vì yêu đương mà bỏ bê chuyện học và làm thành tích giảm sút, trái lại trong cuộc thi tỉnh lần này cậu ấy đã giành được hạng nhất."
"Thím Lâm, thím không biết, Hàn Tô mỗi ngày đều luôn chăm chỉ học tập còn hơn trước đây là vì sợ chuyện yêu đương làm ảnh hưởng đến thành tích học tập. Nếu như thím sợ yêu đương khiến cho thành tích học tập của hai chúng con bị giảm sút, cái này hoàn toàn không cần thiết đâu thím. Trái lại, vì con thích Hàn Tô, thành tích học tập của con so với trước đây tăng lên không ít." Tô Bạch nói.
"Thím Lâm, nếu quan hệ của hai chúng con đã được tiết lộ rồi, vậy con cũng đem ý nghĩ của con nói ra. Sau khi hai chúng con tốt nghiệp đại học, con sẽ lập tức kết hôn. Thím không cần lo lắng con nửa đường sẽ thích người khác, hoặc là lo lắng con không đối xử tốt với cậu ấy. Thím Lâm à, nếu con không thật tâm thật lòng trả giá, trên đời này rất khó có người nào theo đuổi được cậu ấy khi cậu ấy vẫn còn là học sinh. Thím là mẹ của cậu ấy, thím hẳn phải biết tính tình của con gái thím."
Tô Bạch mỉm cười, nói: "Không cần biết thím có tin lời con nói hay không, thật ra cuộc đời này của con là vì cậu ấy mà đến."
"Thím Lâm, con nói nhiều như vậy là vì muốn thím có thể yên tâm làm phẫu thuật. Thím đừng nghĩ đến câu trả trả là không làm, thím cũng biết, nếu như thím thật sự xảy ra chuyện bất trắc, thím cảm thấy với thân thể hiện tại của Hàn Tô có thể chống đỡ được bao lâu? Thím là người thân nhất của cậu ấy trên đời này, đến cả con cũng không bằng. Cậu ấy luôn nỗ lực học tập là vì cái gì? Là vì muốn thím có những tháng ngày thật tốt hay sao? Nếu như thím xảy ra chuyện, thím nghĩ thử xem, cậu ấy biết phải làm sao?" Tô Bạch hỏi.
Lâm Trân không nói gì.
Bà im lặng hồi lâu, bởi vì những lời Tô Bạch nói rất đúng.
Nếu như không phải vì căn bệnh nặng này đột ngột xuất hiện, lúc bà biết Khương Hàn Tô lừa dối bà để yêu đương trong trường học, bà đã sớm nổi trận lôi đình rồi.
Chỉ là bây giờ, sau khi đi qua cánh cửa quỷ môn quan một lần, so với trước đây, tâm tư của bà nhiều hơn rất nhiều
Như trước đây bà rất ít khi nghĩ tới, nếu như mình chết rồi, Hàn Tô nên làm gì?
Nhưng lúc này, sau khi nghe những lời Tô Bạch vừa nói xong, bà không thể không suy nghĩ.
Trước đây, bà cảm thấy dù thân thể của mình có kém, nhưng vì mình còn trẻ, mới bốn mươi tuổi, có thể kiên trì được đến lúc Khương Hàn Tô thi lên đại học, có công việc ổn định, và có thể kiên trì thêm để còn có thể nhìn thấy con gái mình kết hôn và sinh con.
Khi đó, mình mới có thể yên tâm ra đi.
Nhưng với tình trạng sức khỏe hiện tại của mình, nếu như không làm phẫu thuật, đừng nói đợi được đến khi Khương Hàn Tô tốt nghiệp đại học, kết hôn sinh con, có khi mình còn không thể chờ đợi được con gái của mình thi lên đại học cũng nên.
Nhưng nếu như mình điều trị, phẫu thuật cộng với tiền viện phí, ít nhất phải mười mấy vạn.
Lâm Trân không muốn Khương Hàn Tô vì mình mà nửa đời sau rơi vào trong cuộc sống trả nợ.
Bởi vì mình đã nhìn lầm người, nửa đời trước của mình đã đủ khổ rồi, bà làm sao có thể để con gái của mình giống như bà được, nửa cuộc đời sau tiếp tục khổ.
Nhưng như lời Tô Bạch nói, nếu như mình không điều trị, lấy tính tình của Khương Hàn Tô, con bé tuyệt đối sẽ vì nhớ mình mà không chịu ăn chịu uống.
Rất hiển nhiên, những suy nghĩ của mình vừa rồi là sai.
Vì Hàn Tô, bệnh này của mình phải điều trị.
Sau khi điều trị xong, mình tiếp tục làm việc chăm chỉ là được.
Dù có như thế nào, bây giờ mình không thể chết được.
Dù có chết, cũng phải đợi được Hàn Tô thi lên đại học, có công việc mới được.
Nếu không thì những năm này, con bé một thân một mình, làm sao vượt qua nổi.
Hơn nữa, đây còn không phải điều khiến Lâm Trân sợ nhất.
Lâm Trân sợ nhất chính là, nếu như mình chết rồi, sợ con bé ngốc này có thể đi theo bà.
Lấy tính cách của Khương Hàn Tô, tuyệt đối làm được.
Cho nên, đây mới là điều khiến Lâm Trân lo lắng nhất.
Đó cũng là lý do bà không thể xảy ra chuyện được.
"Hàn Tô, mẹ có thể đồng ý với con làm phẫu thuật, nhưng hai đứa các con phải tách ra." Lâm Trân nói.
"Mẹ, mẹ vẫn còn sợ con yêu đương sẽ làm ảnh hưởng đến thành tích học tập sao, nhưng thành tích học tập của con không bị ảnh hưởng gì cả, mẹ còn đang lo lắng cái gì?" Khương Hàn Tô thút thít hỏi.
"Con còn nhỏ, chờ đến khi con lớn, dù cho lên đại học, khi đó con lại đi yêu đương mẹ tuyệt đối không quan tâm. Chỉ là hiện tại, mẹ sợ con sẽ bị lừa dối giống như mẹ khi còn nhỏ." Lâm Trân nói.
Tô Bạch thở dài một hơi, đi tới bên cạnh Khương Hàn Tô, lau nước mắt trên mặt cô, cười nói: "Được rồi, đừng khóc nữa."
Hắn nhìn sang Lâm Trân, nói: "Tuy Tô Bạch hiện tại vẫn chưa phải là lớn, nhưng tài sản hơn mười triệu vẫn có. Chờ mấy năm sau con cùng Hàn Tô kết hôn, khi đó Tô Bạch sẽ tăng gấp vài lần vào thời điểm đó. Nếu thím cảm thấy con đang lừa dối Hàn Tô, đến lúc đó, mặc dù con cùng Hàn Tô ly hôn, cậu ấy cũng có thể được chia một nửa tài sản, đủ để cậu sống tiếp đúng không?"
Lâm Trân đang suy nghĩ gì, Tô Bạch biết.
Bà ấy sợ mình giống như cha của Khương Hàn Tô sẽ bỏ rơi vợ con, hoặc là sợ mình giống những đứa con nhà giàu có trong tưởng tượng của bà ấy, đối với Khương Hàn Tô chỉ là vui đùa nhất thời, đến khi chơi chán rồi thì một cước đá văng con bé.
Vì vậy, Tô Bạch nói những lời đó để giúp bà ấy bỏ xuống sự lo lắng.
Đối với Lâm Trân mà nói, bà ấy không tin vào tình yêu.
Bà ấy cho rằng có tiền, có công việc của mình, không nhìn sắc mặt người khác làm việc, mới là quan trọng nhất.
Thực tế, đối với Lâm Trân, một người từng trải qua sự phản bội trong tình yêu, những gì bà ấy nghĩ không phải là không đúng.
Nếu như bản thân bà đủ mạnh, mặc dù bị phản bội, cũng vẫn có thể không tốn công tốn sức nuôi sống cả nhà.
Nhưng quan trọng là vì trước đây bà ấy quá mức tin vào tình yêu. Từ năm học cấp 3 đã quyết định bỏ học để bỏ trốn theo cha Khương Hàn Tô về nông thôn. Dẫn đến, ngoại trừ việc bà chỉ biết ở nhà trồng trọt bán rau, gần như không biết làm cái gì khác.
Cái này cũng là lý do vì sao bà một lòng muốn cho Khương Hàn Tô lên đại học, cùng với việc bắt đầu yêu đương ở đại học.
Bởi vì đến lúc đó, mặc dù cả hai có chia tay đi chăng nữa, vì học xong đại học rồi, vẫn có thể tìm được một công việc đủ để nuôi sống bản thân mình.
"Tớ không cần tiền, cậu không thể ly hôn với tớ." Khương Hàn Tô chảy nước mắt, tha thiết chờ mong nhìn qua.
"Tớ sẽ không nói ly hôn với cậu đâu, tớ chỉ là đang so sánh, làm cho mẹ cậu tin tưởng thôi." Tô Bạch nói.
"Ví dụ cũng không được." Khương Hàn Tô nói.
Thấy cảnh này, Lâm Trân lắc lắc đầu, xem ra con gái của mình hoàn toàn rơi vào lưới tình rồi, rất giống mình năm đó.
Nhưng có một chỗ không giống, là con gái của mình lựa chọn một người rất tài giỏi.
Ít nhất, so với người mình lựa chọn thì tài giỏi hơn gấp trăm lần.
Lâm Trân không phải là kẻ ngốc, năm đó cha của Khương Hàn Tô có thích bà hay không, bà vẫn có thể phân biệt được.
Nhưng mối tình đầu, cuối cùng phải chịu thua trước gạo dầu muối gừng giấm trà ở nông thôn.
Và tục ngữ có câu vợ chồng nghèo trăm chuyện buồn thương, hai người yêu nhau khi không có tiền, tháng ngày lâu dài dễ phát sinh mâu thuẫn.
"Đến ngày thi đại học không còn bao lâu nữa, nếu các con muốn yêu đương, hoàn toàn có thể chờ đến đại học rồi yêu đương được mà, vì sao cần phải vào lúc này?" Lâm Trân hỏi.
"Bởi vì đời người không bao nhiêu năm, thời thanh xuân tươi sáng rực rỡ càng ít, cho nên con không muốn bỏ lỡ quãng thời gian này giữa con và cậu ấy." Tô Bạch nói.
Đời người trôi qua nhanh như thoi đưa.
Đặc biệt là đối với Tô Bạch từng sống qua một đời, càng thêm hiểu rõ tuổi trẻ thanh xuân hiếm có thế nào.
Lúc còn năm tháng tuổi trẻ thanh xuân, không thể nghi ngờ là thời gian đầy màu sắc nhất trên đời này.
Lâm Trân ngẩn người, không nói gì thêm.
"Được rồi thím Lâm, những gì con muốn nói con đều nói hết rồi, còn việc thím muốn hai chúng con tách nhau ra là chuyện không thể. Thím có lẽ không biết, lần trước bởi vì thím bức bách để hai chúng ta nảy sinh mâu thuẫn, mà khiến cho Hàn Tô mấy tháng kia sụt cân và gầy đi rất nhiều, hầu như mỗi đêm cậu ấy đều yên lặng khóc thầm một mình. Cho dù vì lý do gì, con cũng sẽ không bao giờ chia tay với cậu ấy." Tô Bạch nói.
"Con đi ra ngoài trước, hai mẹ con thím nói chuyện một chút đi." Tô Bạch nói xong, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Có vài lời Lâm Trân khó nói khi có hắn ở đây, vì thế, hắn nên dành thời gian để mẹ con họ nói chuyện.
Mình đã nói hết lời rồi, mặc dù mẹ của Lâm Trân hiện tại còn chưa đồng ý mối quan hệ của họ, nhưng bà ấy chắc chắn đồng ý làm phẫu thuật.
Vì thế, đây có thể được xem là một bước đột phá rồi.
Thà nói ra hết toàn bộ còn hơn im lặng để đó, bởi vì trên đời này không có người nào thích nói dối mỗi ngày.
Và Tô Bạch cũng không muốn tình yêu của hắn và Khương Hàn Tô mãi mãi chôn sâu dưới lòng đất.