Càng về cuối năm, thời tiết càng lạnh hơn.
Sáng thứ bảy, Tô Bạch mặc một thân quần áo bước ra phòng, vừa ra thôi là cả người hắn run lên, lúc này hắn mới phát hiện bản thân mình mặc chưa đủ ấm.
Trong phòng có điều hòa, nhưng không thể so với cái lạnh bên ngoài.
Tô Bạch trở lại và mặc thêm một tầng quần áo, lúc này mới có thể mở cửa đi ra ngoài.
Gió lạnh gào thét, sáng sớm mùa đông là thời điểm trời lạnh nhất.
Tô Bạch dùng bình nước ấm đun sôi nước, sau đó rót nước vào trong chậu, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Ổ khoá cửa cực kỳ lạnh, Tô Bạch đi ra ngoài rất nhanh sẽ trở về nhà nên hắn dứt khoát không khoá cửa.
Đi vào ngõ, hắn liền nhìn thấy rất nhiều hố nước đã kết băng.
Nhờ kết băng nên hắn không cần đi vòng qua hố nước, con đường này trở nên dễ đi hơn không ít.
Chỉ có lạnh, vô cùng lạnh!
Mặc dù đi ủng bông, nhưng hắn vẫn cảm nhận được cái lạnh từ chân truyền đến.
Trong ngõ không có nhiều gió, nhưng khi Tô Bạch đi ra ngõ thì từng cơn gió bắc thổi đến khiến mặt hắn đau rát.
Tô Bạch lập tức quấn chặt khăn quàng cổ lại.
Đón gió lạnh, Tô Bạch đang muốn đi đến trường trung học số 1.
Lúc này, từ trong cơn gió rét lạnh lẽo, hắn nhìn thấy Khương Hàn Tô lưng mang cặp chạy đến.
Tuy khoảng cách rất xa, Tô Bạch không nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, nhưng hắn có thể dễ dàng đoán ra nhờ vào dáng người để phán đoán có phải là cô ấy hay không.
Ngay cả trước khi trọng sinh, cô bé này, bản thân mình cũng từng yên lặng âm thầm theo dõi trong thời gian dài.
Chờ đến khi Khương Hàn Tô chạy đến cạnh hắn, Tô Bạch hỏi: "Sao cậu đến sớm như vậy? Trường học vẫn chưa tan học mà?"
Mặc dù là thứ bảy, học sinh trong ký túc xá trường học vẫn phải học buổi tự học sáng sớm rồi mới có thể tan học.
Bây giờ mới 6 giờ 40, phải đến bảy giờ thì họ mới tan học.
"Tớ xin chủ nhiệm lớp rồi nên tớ tan học trước." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch cười nói: "Đây chính là đặc quyền của học sinh giỏi sao? Nếu tớ đi xin, sẽ không dễ dàng như vậy đâu."
Với thành tích học tập của Khương Hàn Tô, cô ấy muốn tan học sớm 20 phút, chẳng lẽ giáo viên không đồng ý?
Theo cách nghĩ của họ, Khương Hàn Tô muốn tan học sớm, khẳng định là có chuyện cần xử lý.
Đây chính là đặc quyền của học sinh giỏi.
"Tớ có thể học bù được, còn cậu, lập kế hoạch một ngày vào sáng sớm, cậu cũng phải cùng tớ học thuộc lòng sách, phải học thuộc lòng trong một giờ mới được." Khương Hàn Tô nói.
"Được, đừng nói một giờ, chỉ cần học cùng cậu thì hai giờ cũng được." Tô Bạch cười nói.
Hắn đi tới, dùng tay xoa xoa khuôn mặt của cô, nơi đó bị gió lạnh thổi đến ửng đỏ.
Khương Hàn Tô mặc không ít đồ trên người, nhưng một đường đón gió lạnh chạy đến đây, khuôn mặt không bị đỏ vì lạnh mới lạ đấy.
Sở dĩ cô muốn xin giáo viên nghỉ và sớm rời khỏi trường học là vì cô không muốn để cho Tô Bạch đứng chờ cô trong cái thời tiết lạnh giá này!
Tuần trước, sáng sớm hắn đến chờ cô và bị cô trách mắng rất lâu.
Chỉ là cô không có cách nào khuyên Tô Bạch đừng đến, cho nên cô mới xin chủ nhiệm lớp nghỉ và chạy ra sớm.
Như vậy, người lạnh chỉ có cô, không phải là Tô Bạch
Tô Bạch thở dài, cũng không nói thêm gì, cởi một cái găng tay, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy trong ống tay áo và nói: "Đi thôi."
"Ừm." Khương Hàn Tô đi theo.
"Cẩn thận, coi chừng trượt chân." Sau khi đi vào trong ngõ, Tô Bạch nhắc nhở.
Lúc hắn vừa mới đi ra ngoài ngõ, hắn suýt nữa là bị ngã xuống đất rồi.
"Không sao, trước đây nhà tớ có mưa và kết băng, so với chỗ này thì trơn trượt hơn nhiều." Khương Hàn Tô nói.
Khi đi tới cửa nhà, Khương Hàn Tô hỏi: "Cậu không khoá cửa à?"
"Quá lạnh, không muốn khóa cửa." Tô Bạch nói.
"Cậu không được làm vậy, cậu không khóa cửa sẽ có trộm lẻn vào nhà." Khương Hàn Tô nói.
"Không có món đồ gì để trộm cả, trộm muốn vào thì cứ vào." Tô Bạch nói.
Trong nhà không có tài sản gì quý giá, muốn nói quý giá, chắc chỉ có cái bình hoa trên bàn trà là đáng tiền thôi.
Nhưng Tô Bạch tin, mặc dù có ăn trộm vào nhà, cũng tuyệt đối không đi trộm máy vi tính và tivi, tuyệt đối không đi trộm mấy bình hoa kia.
Thật ra, Tô Bạch không khóa cửa là một thói quen xấu. Kiếp trước, phần lớn thời gian hắn đều ở khu chung cư cao cấp, nơi đó sẽ không có người trộm cắp. Dù cho có người bị trộm đồ thì vẫn có thể lập tức bắt được nhờ vào camera.
Vì thế, càng để lâu càng thành tật xấu. Hơn nữa, trời hôm nay lạnh, khoá cửa lại làm bằng sắt, dưới cái thời tiết này thì càng thêm lạnh lẽo hơn. Do đó, hắn không muốn khóa cửa.
"Người có tiền thường không biết quý trọng củi gạo, cái gì mà không có đồ để trộm, máy tính và tivi không đáng giá à?" Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch buồn cười nói: "Sao thế? Cậu muốn quản tớ à? Hình như bây giờ cậu không có quyền thì phải, cậu hãy gả cho tớ đi, rồi hãy quản những thứ này. Chờ đến khi cậu trở thành vợ của tớ, cậu nói cái gì tớ đều nghe theo cái đó. Nhưng bây giờ, tiểu Hàn Tô à, cậu không đủ quyền."
Khương Hàn Tô mím mím môi, không lên tiếng.
Đúng là bản thân mình hiện tại quả thật không có quyền để quản hắn.
Nhưng hắn cứ luôn không đóng cửa như vậy, về lâu dài nhất định sẽ bị trộm lẻn vào.
"Tớ không quản, chỉ là, chỉ là cậu đi ra ngoài nhất định phải đóng cửa." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Hàn Tô nhà ta từ khi nào biết chơi xấu vậy?"
"Là nhờ cậu dạy." Khương Hàn Tô nói.
"Cậu có thể chơi xấu, dựa vào cái gì tớ không thể." Khương Hàn Tô nhếch miệng nhỏ hỏi.
"Có thể, đương nhiên có thể." Nhìn thấy dáng vẻ nhếch miệng đáng yêu của cô ấy, Tô Bạch nở nụ cười.
Hắn ôm cô ấy lên, sau đó hôn một cái lên trên cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô.
"Hừm, thơm quá đi!" Tô Bạch nói.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô ửng đỏ, nói: "Lưu manh!"
"Lưu manh với vợ mình, không thể tính là lưu manh được." Tô Bạch cười nói.
"Tớ còn chưa phải là vợ của cậu." Khương Hàn Tô nói.
"Nhưng cậu là bạn gái của tớ mà?" Tô Bạch cười nói.
Thực tế, vừa nãy Khương Hàn Tô cũng có thế nói cậu là bạn trai của tớ, cho nên tớ cũng có thể quản cậu.
Chỉ là trong lòng Khương Hàn Tô, một khi hai người xác định quan hệ, chỉ có thể là vợ chồng, không còn khái niệm bạn trai bạn gái nữa.
Vì thế, cô tự nhiên không muốn dùng cái từ bạn trai để đi nói với hắn.
Tô Bạch ôm cô đến trước cửa, Khương Hàn Tô liền dùng tay đẩy cửa ra.
Sau khi đi vào, Khương Hàn Tô đóng cửa lại.
Khi vào nhà, Khương Hàn Tô nhìn điều hoà vẫn còn đang mở thì ngẩn người, nói: "Cậu đi ra ngoài không tắt điều hoà."
"Sợ cậu đến đây nhất định sẽ lạnh nên tớ không tắt." Tô Bạch ôm cô nói.
Nghe được câu này, Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói gì nữa.
Tô Bạch ôm cô lên trên ghế sô pha sau đó nói: "Về đến nhà rồi, tớ phải thi hành gia pháp thôi."
"Gia pháp gì?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
"Trời lạnh như thế này, ai bảo cậu một mình chạy đến đây sớm? Đi đến đây, cậu không thể đi bộ được sao? Ai bảo cậu chạy? Có phải là cậu thấy thân thể của cậu khá hơn một chút, liền cảm thấy mình không sao đúng không?" Tô Bạch lạnh lùng hỏi.
Cô đến sớm như vậy, tự nhiên là không muốn Tô Bạch đón gió lạnh chờ cô.
Chỉ là da mặt Khương Hàn Tô mỏng nên không có gan nói ra câu này.
"Nếu cậu không có lời nào để nói, đó chính là thừa nhận bản thân cậu sai, nếu sai thì phải bị phạt." Tô Bạch nói.
"Vậy cậu muốn phạt tớ cái gì?" Khương Hàn Tô tò mò hỏi.
Cô không tin Tô Bạch thật sự phạt cô.
Tô Bạch ôm cô vào trong lòng, cúi đầu nhìn người con gái trong lòng đang chớp chớp mắt, hắn lấy mũ của cô xuống, sau đó vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô và nói: "Phạt thân thể cậu vĩnh viễn khỏe mạnh."
Từ khi trọng sinh đến nay, chuyện Tô Bạch lo lắng nhất chính là thân thể của cô ấy.
May là mấy tháng qua nhờ vào thầy thuốc dùng thuốc đông y điều trị, thân thể của cô lại tốt hơn một ít.
Nhưng thân thể của cô không phải điều trị một sớm một chiều là khoẻ ngay được, nếu muốn hoàn toàn khỏi hẳn, còn phải cần một ít thời gian.
Khoảng thời gian nghỉ hè ấy, nếu như cô ấy không làm mấy việc nặng nhọc, trải qua hơn một năm điều trị, gần như đã tốt hơn bảy tám phần.
Kết quả là trong nửa tháng nghỉ hè, cô ấy không ngừng làm việc, khiến cho tình trạng sức khoẻ của cô trở về như trước.
Như vậy, cũng chỉ có thể chậm rãi điều trị cho tốt thôi.
Và đến kỳ nghỉ hè năm sau, bất luận thế nào, Tô Bạch sẽ không để cho cô ấy tiếp tục làm việc nữa.
Khương Hàn Tô nháy mắt một cái, hỏi: "Thật sự thích tớ đến vậy sao?"
"Đúng đấy!" Tô Bạch cười nói.
"Dù cậu nói thế nào, đến giờ đọc sách cũng phải cùng tớ đọc sách." Khương Hàn Tô tuy nói như vậy, nhưng cô lại nằm trong lòng Tô Bạch ngủ ngon lành.
Đêm qua, 12 giờ đêm cô mới ngủ, sáng nay hơn năm giờ liền tỉnh dậy, cô không mệt mới lạ. Đã vậy, trong phòng còn đang bật điều hoà, khiến cô thoải mái và nằm ngủ trong lòng Tô Bạch, .
Tô Bạch ôm Khương Hàn Tô, hắn không có ôm cô lên giường nằm.
Dù là phòng của Tô Bạch hay là phòng của Khương Hàn Tô, cả hai phòng đều không mở máy điều hòa, hơn nữa trên giường rất lạnh.
Lúc này mà ôm cô ấy lên giường nằm, chắc chắn sẽ khiến cô ấy lạnh chết mất.
Thế là, Tô Bạch cứ như vậy ôm cô ấy cả buổi sáng.
Thoải mái sao? Thật ra rất thoải mái.
Có một cô gái nằm trong lòng mình, là người con gái xinh đẹp nhất trên thế giới này, đồng thời là người cô gái mình thích nhất.
Cô ấy như ánh trăng sáng, trong sáng và thuần khiết.
Trong lòng hắn có ánh trăng sáng như vậy, làm sao có thể không thoái mái được?