Chương 201: Lưu lại

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:56:08

Rời xa thành thị, rời xa máy tính và điện thoại di động, thời gian trôi qua thật là chậm rãi. Nó giống như là đang quay trở về thời thơ ấu vậy. Hơn nữa, bên cạnh còn có Khương Hàn Tô đang ngây ngốc cầm cốc. Cái cảm giác này thật thoải mái. Tô Bạch gối đầu nằm ở trên ghế, chân phải nhàn nhã đung đưa. Không biết có phải là có quan hệ với di truyền hay không, cả một gia đình lớn nhà Tô Bạch, bao gồm cả Tô Bạch và các anh chị em họ, cũng đều thích lúc không có chuyện gì làm thì run đùi. May là kiếp trước, mỗi khi buồn chàn Tô Bạch thường có thói quen lên Baidu, run đùi có tác dụng giúp cho máu huyến lưu thông, cũng không phải là thói hư tật xấu. Chỉ là mẹ của Tô Bạch không hiểu, trước đây không nói với hắn không ít lần về chuyện này. Khí trời tuy lạnh, nhưng ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người, rất thoải mái. Không trách được, trước đây những người già không có việc gì làm, thường thích ngồi trong sân tắm nắng. Chỉ là bản thân mình sau khi sống lại mới mười sáu tuổi, có phải là quá cổ hủ rồi không? Tô Bạch búng tay một cái, đem Khương Hàn Tô đang ngây người từ trong trầm tư đánh thức. "Cậu nhìn tớ có giống như già trước tuổi không?" Tô Bạch hỏi. Khương Hàn Tô dụi dụi đôi mắt, sau đó nhìn tới Tô Bạch. Ánh mặt trời ấm áp từ giữa bầu trời chiếu xuống, ánh sáng rạng rỡ chiếu lên khuôn mặt Tô Bạch, Khương Hàn Tô chỉ cảm thấy hắn rất là đẹp trai, nào có chuyện trông già nua cơ chứ. "Không già." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu. "Đem cốc đưa tớ, tớ uống một ngụm nước." Tô Bạch nói. "Ừm." Khương Hàn Tô đem cốc đưa cho hắn. Tô Bạch uống ngụm nước sau đó muốn đem cốc đưa cho cô ấy, nhưng Khương Hàn Tô không nhận. "Thời gian không còn sớm nữa, tớ phải đi về rồi." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch liếc nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay mình, phát hiện đã mười một giờ. "Ừ." Vào thời gian này, người nhà Khương Hàn Tô có thể sắp trở về, cô ấy trở về hẳn là không thiếu chuyện phải làm. "Miễn cho người khác nói lời gièm pha, tớ không tiễn cậu đi được." Tô Bạch nói. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu. Khương Hàn Tô vừa mở cửa đi tới, liền nhìn thấy Tô Sắc lái xe điện trở về. "Hàn Tô đến rồi à." Tô Sắc cười nói. "Con, con tới tìm dì Tô." Khương Hàn Tô nói. "Con nên đến nhà chúng ta chơi nhiều hơn, mẹ con đi lên thị trấn bán đồ rồi, phải đến buổi chiều mới trở về được, một mình con ở nhà làm gì? Hơn nữa, bé Chanh Chanh rất thích con đó, chỉ tiếc là hôm nay bé Chanh Chanh đi theo ba ra ngoài rồi." Tô Sắc vừa nói vừa lấy toàn bộ mấy món đồ mới mua bỏ xuống, dì ấy nói: "Ngày hôm nay con cứ ở lại đây chơi, dì Tô nấu cơm cho con ăn, con ăn cơm một mình ở nhà con không cảm thấy quá vô vị sao." "Không cần đâu dì Tô, con trở về nhà nấu cơm ăn là được rồi dì." Khương Hàn Tô nói. "Nghe lời dì, ngày hôm nay con ở lại nhà dì ăn cơm." Tô Sắc nói. "Không được đâu dì Tô." Khương Hàn Tô nói xong, liền muốn rời đi. "Cậu ở lại cùng mọi người ăn cơm đi, dì làm bữa cơm không dễ dàng gì, nấu cho cả một đại gia đình ăn lận, vừa hay cậu có thể xuống bếp phụ giúp dì ấy." Tô Bạch đi ra giúp Tô Sắc cầm vài món đồ, sau đó nói. "Đi đi, con còn ở đây nói nhăng nói cuội gì nữa vậy? Hàn Tô đang ở nhà chúng ta ăn cơm, làm sao có khả năng con bé phụ giúp dì nấu cơm được? Ngày hôm nay nhiều người, dượng út của con lại không có ở nhà, con xuống bếp phụ dì. Hàn Tô đừng đi, con ở lại đây ăn cơm cùng chúng ta." Tô Sắc cứng rắn nói. Ban đầu Khương Hàn Tô muốn đi, lúc này dừng lại nhìn về phía Tô Bạch. "Dì tớ thương cậu như vậy, cậu đừng ngại mà làm dì ấy đau lòng?" Tô Bạch cười hỏi. "Dạ, dì Tô, con đi xuống bếp phụ dì." Khương Hàn Tô nói. "Con đi xuống bếp làm gì? Con ngồi ở phòng khách xem tivi đi, chờ đến khi có cơm ăn là được. Còn nữa, Mộng Thành, con đi theo phụ dì một tay, ba mẹ coi con là khách, còn dì thì không coi con là khách đâu." Tô Sắc nói. "Dì Tô, cho con xuống bếp phụ giúp dì đi." Khương Hàn Tô nói xong, trực tiếp vào nhà bếp. Tô Bạch xách đồ vào trong nhà bếp, sau đó nặn nặn khuôn mặt nhỏ của cô ấy, cười nói: "Làm việc nhanh nhẹn lên, sau này chúng ta có thể vượt qua cửa ải của mẹ cậu hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào vị đại thần này đó." "Còn có, vừa nãy tớ kêu cậu ở lại đây ăn cùng mọi người, cậu liền ở lại rồi, rất nghe lời, đây là khen thưởng cho cậu." Tô Bạch nói xong, hôn một cái lên mặt cô ấy. "Đừng hôn tớ, sẽ bị dì Tô nhìn thấy đó." Khương Hàn Tô đỏ bừng mặt nói. Cuối cùng, dù Tô Sắc có nói thế nào, Khương Hàn Tô vẫn chỉ ở trong phòng bếp và không ra ngoài. Hết cách rồi, Tô Sắc chỉ có thể để Khương Hàn Tô phụ giúp một tay. Khương Hàn Tô làm việc rất siêng năng, hơn nữa cô ấy nấu ăn rất nhiều ở nhà, Tô Sắc làm cơm rất thuận buồm xuôi gió, xem như là bữa cơm thoải mái nhất kể từ khi dì ấy về đây. Bất kể dì ấy muốn làm gì, Khương Hàn Tô cũng đã cắt sẵn cho dì ấy. Làm như vậy, tự nhiên là làm ít mà hiệu quả nhiều. Đến cuối cùng, Khương Hàn Tô cũng giúp nấu hai món ăn. Nhìn thấy Khương Hàn Tô thông minh và khéo léo như vậy, Tô Sắc thở dài nói: "Hàn Tô, sau này nếu ai cưới được con về nhà, người đó thật là có phúc khí." Nghe lời, ngoan ngoãn, hiếu thuận, vẻ ngoài lại xinh đẹp. Khương Hàn Tô không thể nghi ngờ chính là người con gái mà rất nhiều người nói có thể ra phòng khách, lại có thể vào được nhà bếp. Bé gái như thế, bây giờ rất hiếm khi gặp được. Tô Sắc chợt nhớ tới lời Tô Bạch nói, khó trách, ánh mắt nhìn người cao hơn đầu của đứa cháu trai của mình lại dễ động tâm với Khương Hàn Tô. Bé gái như thế, người con trai nào thấy mà không động tâm đây? Tô Sắc nghĩ tới lại thở dài một hơi, nếu như cô bé này thật sự có thể gả cho Tô Bạch, vậy thì quá tốt rồi. Chỉ là đáng tiếc, chuyện như vậy gần như là không thể. Với gia cảnh bây giờ của gia đình họ, trước khi Khương Hàn Tô vào đại học, con bé không thể tiếp tục yêu đương được nữa. Mà đợi đến khi Khương Hàn Tô lên đại học, hoặc là sau khi lên đại học mở rộng tầm mắt, vậy những bé trai trong nhà này, sẽ không có một ai có thể lọt vào tầm mắt của con bé. Tuy Tô Sắc cảm giác đứa cháu này của mình cũng rất tài giỏi, năm nay thi cấp 3 cũng thi đậu vào trường trung học số một ở Bạc Thành, nhưng khi so với cô bé Khương Hàn Tô này, vẫn có chênh lệch rất lớn. Thành tích của cô bé này làm mọi người trên trấn xôn xao, là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông toàn thành phố nha! Mọi người đều biết, theo thời gian, nhất định là một người bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng. Vì thế, một người con gái như thế nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng, đừng nói là Lâm Trân, nếu đổi thành bất cứ người nào, đều không thể để cho con bé yêu đương vào thời điểm quan trọng nhất trong năm học cấp 3 được. Cho dù ngày sau cùng với con bé làm căng, cũng phải chăm sóc con bé tốt vào thời điểm này, không thể để cho bất luận người nào hay bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng đến thành tích học tập của con bé. Cho nên, chuyện Khương Hàn Tô yêu đương lúc trước, nếu đổi thành Tô Sắc, Tô Sắc cũng sẽ lấy cái chết để ép buộc. Chỉ cần con bé có thể sống qua ba năm đó, tương lai chẳng lẽ không tìm được một người nào tài giỏi khác hay sao? Vì thế, buổi trưa hôm qua, Tô Bạch nói với mình về chuyện theo đuổi Khương Hàn Tô, trong tâm trí của Tô Sắc chỉ xem nó là một câu chuyện cười mà thôi. Nếu như Tô Bạch thật sự theo đuổi, chắc chắn sẽ phải thất vọng tràn trề cho mà xem. Hi vọng đến thời điểm đó, đứa cháu của mình đừng đi vào ngõ cụt, đừng kiếm một gốc cây nào đó treo cổ. Thân là người từng trải, Tô Sắc biết, cái chấp niệm người đầu tiên mình thích khi còn trẻ sâu bao nhiêu. Cái chấp niệm kia, bất luận là trôi qua bao nhiêu năm, đều rất khó mà quên đi được. Cũng giống như bây giờ, Tô Sắc đã kết hôn, đã có con gái, nhưng mối tình đầu mình gặp năm đó, đến hiện tại đều có thể nhớ rất rõ dáng vẻ của người đó. Nghe lời khen của Tô Sắc, khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên một chút và cúi đầu xuống không nói chuyện. Nếu trong trường hợp bình thường, Tô Sắc nhìn thấy dáng vẻ này của Khương Hàn nhất định sẽ rất ngạc nhiên. Bởi vì nếu câu nói đó được nói ra trong khoảng thời gian trước, Khương Hàn Tô nhất định sẽ nói với dì ấy là con còn đang đi học nên sẽ không yêu đương. Mà không phải giống như bây giờ, đỏ mặt và cúi đầu không phản bác lời dì ấy. Chỉ là Tô Sắc nhớ tới một ít chuyện cũ từng xảy ra, không có đi chú ý đến phản ứng của Khương Hàn Tô. Rất nhanh, một bữa cơm trưa thịnh soạn đã hoàn thành trong tay hai người. Tô Bạch ngửi được mùi đồ ăn thì đi vào nhà bếp, hắn cười hỏi: "Hai vị đầu bếp, có cần người phục vụ hỗ trợ bưng thức ăn lên không?" "Lỗ mũi của con thính thật đấy, thức ăn vừa nấu xong thì con liền đến." Tô Sắc không vui nói. "Không phải lỗ mũi của con thính, mà là đồ ăn cùa dì và cậu ấy nấu quá thơm." Tô Bạch cười nói. "Ông nội và bà nội của con trở về chưa?" Tô Sắc hỏi. Theo cách gọi của họ, Tô Sắc phải gọi bố chồng và mẹ chồng là ba mẹ, mà Tô Bạch dĩ nhiên gọi hai người đó là ông nội và bà nội. "Đều trở về cả rồi đì, đang ở trong sân nói chuyện." Tô Bạch nói. Sau khi Tô Bạch nói xong, lại đi tới chỗ Khương Hàn Tô đang đốt nồi nhỏ giọng nói: "Lần này đi tới nhà dì còn có bà nội, là bà nội thân yêu của tớ, khi nào cậu đi ra ngoài và nhìn thấy một người không quen biết, người đó chính là bà nội của tớ. Khi nhìn thấy bà ấy nhớ nói vài lời tốt đẹp, không nói cũng không sao cả, bà nội của tớ rất thích những đứa bé xinh đẹp, với vẻ ngoài xinh đẹp của cậu có thể làm cho bà nội của tớ thích cậu đấy." Bà nội và Khương Hàn Tô là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời của Tô Bạch. Tô Bạch nói với cô ấy trước sẽ tốt hơn. Bằng không, nếu như hai người phát sinh mâu thuẫn, Tô Bạch thật sự sẽ rất đau đầu. "Ừ, tớ biết rồi." Khương Hàn Tô gật gật đầu. Đối với bà nội Tô Bạch, Khương Hàn Tô rất là coi trọng. Bởi vì bà ấy là người nuôi lớn Tô Bạch từ nhỏ. Đồng thời, đây cũng là người thân nhất của Tô Bạch. "Yên tâm, không cần quá khẩn trương, nếu bà nội biết, tương lai cậu sẽ thành nàng dâu của bà, bà nhất định sẽ rất vui vẻ." Tô Bạch cười nói. "Mộng Thành, con ở đó làm gì thế? Mau trở về đi, con đừng bắt nạt Hàn Tô." Nhìn thấy Tô Bạch đi tới nói chuyện cùng Khương Hàn Tô, Tô Sắc cho rằng Tô Bạch giở trò lưu manh bắt nạt Khương Hàn Tô.