"Đưa viết cho tớ." Khương Hàn Tô bỗng nhiên nói.
"Tớ thích dùng viết của cậu, cậu cho tớ mượn dùng đi, tớ đưa cái của tớ cho cậu dùng là được." Nói xong, Tô Bạch đưa viết cho Khương Hàn Tô.
"Cậu lại thích dùng đồ của người khác sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Sai rồi, chỉ là thích mới khiến người ta như vậy thôi." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, Tô Bạch nói lời này không sai, hắn đã thích dùng đồ của cô trước khi cả hai người bắt đầu mối quan hệ rồi.
Nhớ tới lần kiểm tra năm lớp 9 kia, hắn ném viết trong tay của mình đi, sau đó hỏi mượn viết của mình dùng.
Mục đích hắn làm như vậy, Khương Hàn Tô đương nhiên biết.
Khương Hàn Tô có thời điểm không thể không khâm phục Tô Bạch, khi đó Khương Hàn Tô thật sự không muốn nói chuyện với Tô Bạch, nhưng Tô Bạch trùng hợp dùng loại phương thức vô lại này nói chuyện cùng cô.
Khương Hàn Tô thân là lớp trưởng, Tô Bạch không có viết để làm kiểm tra, hắn đi tới mượn cô, cô đương nhiên cho mượn.
Mà chính vì cho mượn nên phải đi đến trả!
Nhưng khi Khương Hàn Tô ngẫm lại thái độ phòng ngự toàn diện của bản thân lúc đó, cảm thấy vô cùng thú vị.
Không thể không nói, bản thân mình rất biết nhìn xa trông rộng.
Chỉ tiếc, vẫn bị hắn bắt được!
Nhưng là đáng tiếc sao?
Thật sư không giống như vô cùng đáng tiếc.
Khương Hàn Tô nghiêng đầu suy nghĩ cái gì đó, nghĩ đi nghĩ lại, liền nằm nhoài trên bàn ngủ.
Nếu như cô vẫn chìm đắm trong việc học và giải câu hỏi, cô sẽ không ngủ, bởi vì một khi mệt rã rời, cô đều ép buộc bản thân tỉnh lại.
Nhưng giờ khắc này, trong đầu cô lại nghĩ tới những chuyện khác, chuyện như vậy đối với cô mà nói rất tốt đẹp và những suy nghĩ ấy vẫn miên man trong đầu khiến cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bất kỳ người nào thức dậy vào lúc bốn, năm giờ sáng, đến buổi trưa đều sẽ buồn ngủ.
Huống chi lúc này lại đang là mùa hè, ngày dài đêm ngắn, là thời gian khiến mọi người dễ cảm thấy buồn ngủ.
Chưa kể buổi tối Khương Hàn Tô ngủ không ngon giấc, cho dù giấc ngủ ban đêm đầy đủ thì trong thời gian này vẫn dễ cảm thấy buồn ngủ như thường.
Chính vì như thế mới có giấc ngủ trưa.
Chỉ là ở trường trung học số 1, đừng nói đến ban 1, coi như là những lớp khác, cũng có rất ít học sinh quay trở về ký túc xá ngủ trưa.
Nhiều nhất là nằm nhoài trên bàn chợp mắt một chút là xong và phần lớn đều ở lại trong phòng học.
Khi Tô Bạch quay người lại liền nhìn thấy Khương Hàn Tô đang ngủ.
Hình ảnh này khiến Tô Bạch hơi kinh ngạc, bởi vì bắt đầu từ Dục Hoa, hắn chưa từng nhìn thấy Khương Hàn Tô ngủ trong giờ nghỉ trưa.
Gần như đều là hắn ngủ, trước khi ngủ nhìn thấy cô ấy học, sau khi tỉnh ngủ vẫn nhìn thấy cô ấy học.
Mặc dù, trường trung học số 1 được xem như là trường cấp 3 tốt nhất ở Bạc Thành, nhưng nó không có điều hoà, đây chính là lý do vì sao trường công ở đây không tốt bằng trường tư thục.
Trường tư thục tuyển sinh vì kiếm tiền, một mặt tăng mạnh tỉ lệ lên lớp cho trường, một mặt cũng cải thiện cơ sở vật chất cho nhà trường.
Giống như Dục Hoa, học phí ở Dục Hoa tuyệt đối được xem là đắt hơn các trường trung học cơ sở ở Qua Thành rất nhiều. So với Dục Hoa, một ít trường tiểu học và trung học cơ sở công lập thì rẻ hơn nhiều.
Nhưng coi như là như vậy, cũng không có nhà nghèo nào sẽ đem con của mình đưa đi học trường công.
Tô Bạch ngoại trừ học nửa học kỳ ở trưởng tiểu học Tô gia trong thôn, còn lại, gần như đều học trường tư.
Bởi vì các trường công ở nơi này, giáo viên hoàn toàn đi làm cho có hình thức, đối với thành tích học sinh căn bản không quan tâm đến.
Nhưng trường tư thì khác, bởi vì họ muốn tuyển sinh để kiếm tiền, họ nhất định phải đặt thành tích học tập của học sinh lên hàng đầu, chỉ có tỉ lệ lên lớp cao thì trường học mới có thể tuyển được càng nhiều học sinh.
Bởi vì, gần như 80% phụ huynh ở đây đều lấy thành tích để nói chuyện.
Đến mức mà nghiêm khắc về điểm số hay đánh học sinh, rất nhiều phụ huynh đều không để ý đến.
Suy cho cùng, lấy đòn roi để dạy dỗ con cái, không đánh thì không nên thân, nó đã ăn sâu vào trong tâm trí của những người thế hệ trước rồi.
Đây chính là lý do vì sao nhà Khương Hàn Tô dù có khó khăn, Lâm Trân vẫn đưa cô ấy đến học ở trường Dục Hoa.
Mà Dục Hoa đang lợi dụng tỉ lệ lên lớp để kiếm tiền, bằng việc di chuyển đến ngôi trường mới, cải tạo cơ sở vật chất để hấp dẫn càng nhiều học sinh.
Cô yên tĩnh ngủ, khuôn mặt xinh đẹp đúng là hợp với cô.
Bởi vì thời tiết quá nóng, một vài sợi tóc trên mặt đều bị mồ hôi thấm ướt.
Tô Bạch từ trong ngăn kéo lấy cây quạt ra, sau đó chậm rãi quạt nó.
Cây quạt này được Tô Bạch mua với giá năm đồng vào tuần trước, một mặt màu trắng một mặt màu đen, phía trên mặt màu đen có một bài thơ.
Bài thơ tên là Hảo Liễu Ca, tác giả của bài thơ này là Tào Tuyết Cần, là chương đầu tiên của Hồng Lâu Mộng.
Người đời đều cho thần tiên hay, mà chuyện công danh lại vẫn say
Xưa nay tướng soái nơi nào đây, một dãy mồ hoang cỏ mọc đầy
Người đời đều cho thần tiên hay, những hám vàng bạc lòng không khuây
Suốt ngày những mong chứa cho đầy, đến lúc đầy rồi nhắm mắt ngay
Người đời đều cho thần tiên hay, nhưng thích vợ đẹp lòng không khuây
Lúc sống ái ân kể suốt ngày, lúc chết liền bỏ theo người ngay
Người đời đều cho thần tiên hay, muốn đông con cháu lòng không khuây
Xưa nay cha mẹ thực khờ thay, con hiền cháu thảo ai thấy đây?
Rất nhiều đứa trẻ ở đây đều biết bài thơ này.
Cũng chính vì cây quạt có bài Hảo Liễu Ca nên nó được bán rất chạy ở đây.
Không biết có phải là vì có chút gió thổi qua nên khiến Khương Hàn Tô cảm thấy thoải mái một ít không, cho nên cô nhúc nhích cơ thể, đổi sang tư thế thoải mái hơn.
Tô Bạch dùng cánh tay gối lên đầu, một bên vừa có thể dùng quạt quạt gió, một bên có thể quan sát từng động tác nhỏ khi Khương Hàn Tô ngủ say.
Có thời điểm, chiếc mũi cao của cô nhúc nhích, có lúc, khóe miệng của cô sẽ nhúc nhích. Bởi vì khuôn mặt có một nửa đặt ở trên cánh tay, hô hấp của cô lúc lên lúc xuống, rất đáng yêu.
Tô Bạch lần đầu tiên phát hiện, nhìn một người ngủ, cũng là một chuyện vô cùng thú vị.
Sợ cảnh đẹp mất đi, Tô Bạch lấy điện thoại di động ra và chụp lại.
Có tấm ảnh này, hình nền trước đó nên được thay đổi rồi.
Tô Bạch nghĩ rằng Khương Hàn Tô không dễ dàng gì mới có được một giấc ngủ ngon, hẳn là ngủ rất lâu.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới, chỉ mười mấy phút, lông mi dài nhỏ của Khương Hàn Tô giật giật.
Cô tỉnh dậy từ trong giấc ngủ say, theo thói quen dụi dụi mắt, liền nhìn thấy Tô Bạch đang quạt gió cho cô.
"Tớ, tớ ngủ à?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Ừm." Tô Bạch gật gật đầu, nói: "Mới ngủ hơn mười phút, cậu ngủ thêm một chút đi."
"Không ngủ nữa, tớ không buồn ngủ." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, cô nhìn cây quạt trong tay Tô Bạch, nhỏ giọng nói: "Không cần làm như vậy."
"Cái gì?" Tô Bạch sửng sốt một chút, sau đó nói: "Cậu nói đến là quạt gió giúp cậu sao? Lúc này mới bao nhiêu phút? Hơn nữa, nhìn thấy dáng vẻ lúc ngủ của cậu, đừng nói quạt hơn mười phút, thậm chí là để tớ quạt cả đời, tớ vẫn sẵn lòng."
Câu nói này, Tô Bạch thật sự không nói dối.
Dáng vẻ lúc Khương Hàn Tô ngủ say, Tô Bạch thật sự cam tâm tình nguyện vì cô ấy quạt cả đời.
Có vài người con gái, một khi thích rồi, là có thể thích đến tận xương tuỷ.
Vì sao lại hoàn mỹ như thế?
Vì sao có thể hoàn mỹ như thế?