Chương 163: Tình cảm thiếu nữ luôn thơ ngây

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:35:21

"Tớ mua thật đấy?" Tô Bạch liếc nhìn Khương Hàn Tô. "Mua đi!" Khương Hàn Tô nói. Cô nói xong và chỉ vào con mèo trắng nhỏ mà Tô Bạch xem qua hồi nãy nói: "Ông chủ, con muốn con mèo trắng này." Tô Bạch trợn to hai mắt, hỏi: "Không phải cậu nói cậu không thích mèo sao?" "Giờ tớ thích không được à?" Khương Hàn Tô hỏi. Khóe miệng Tô Bạch giật giật, nói: "Vậy tớ không muốn con mèo cái này nữa, còn con mèo đực của cậu cũng đừng lấy." Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt thanh tú của Khương Hàn Tô, cô nháy mắt hỏi: "Tô Bạch, dựa vào cái gì tớ phải nghe lời cậu?" "Hơn nữa, mối quan hệ hiện tại giữa hai chúng ta cũng không có gì, đúng không? Cậu không quản được tớ." Khương Hàn Tô hừ nhẹ nói. Tô Bạch: ". . ." "Tớ không muốn mua mèo cái, trước đó tớ từng nói với cậu rồi, tớ chỉ thích cậu, không thích nuôi những động vật nhỏ này, đi vào cũng chỉ là vì đùa cậu." Tô Bạch nói. "Cậu không sợ tớ giận à?" Khương Hàn Tô hỏi. "Đây chỉ là trò đùa để làm tăng thêm cảm tình giữa chúng ta, cậu sẽ không tức giận đâu đúng không?" Tô Bạch nói. "Không, tớ tức giận." "Cho nên con mèo này tớ muốn, không chỉ muốn, còn muốn mỗi ngày ôm nó vào trong ngực. Nhìn nè, nó không phải là cái khăn trùm đầu, nó là mèo đực, là một người bên cạnh tớ." Khương Hàn Tô cười nói. "Khương Hàn Tô, đừng quá đáng." Tô Bạch nghiến răng nghiến lợi nói. "Sao? Chẳng lẽ chỉ có cậu được phép bắt nạt tớ sao?" Khương Hàn Tô lạnh giọng hỏi. "Được rồi, xin lỗi." Tô Bạch cúi đầu. Khương Hàn Tô đi tới, nhìn hắn nháy mắt một cái, nói: "Nói quá nhỏ, tớ nghe không rõ." "Tớ nói, xin lỗi." Tô Bạch lên giọng. Xin lỗi thì xin lỗi, cái đạo lý thường đi dạo bên bờ sông, làm gì có chuyện không ướt giầy. Bản thân mình thích trêu chọc cô ấy, một ngày nào đó cũng bị cô ấy trêu chọc lại. Ông chủ bán mèo nhìn thấy Tô Bạch cúi đầu xin lỗi, trong lòng nghĩ thằng bé này y chang mình, dĩ nhiên cũng là người bị vợ quản nghiêm. Mặc dù Tô Bạch và Khương Hàn Tô vẫn còn nhỏ, nhưng tiểu tình nhân trong độ tuổi này lại đây mua mèo, ông ấy gặp quá nhiều rồi. "Vậy con mèo cam này con còn muốn không?" Ông chủ hỏi. "Con không muốn, không muốn nữa." Tô Bạch lắc đầu nói. Ban đầu hắn không định nuôi mèo, đi vào chỉ là vì trêu đùa Khương Hàn Tô thôi. Bây giờ thì Khương Hàn Tô dĩ nhiên muốn mua một con mèo đực, Tô Bạch khẳng định không thể tiếp tục trêu đùa cô ấy. Cô bé này có thể có thủ đoạn đánh trả! Lần này hắn thua không thể nghi ngờ. Nhưng nếu bị đánh bại bởi chính vợ của mình, cuộc sống có thua có thắng mới thật sự thú vị. Nhìn trong ánh mắt của cô ấy lóe qua sự tinh ranh, nhìn nụ cười đắc ý trên khuôn mặt của cô ấy, rất là thú vị nha! "Cô gái, con mèo trắng này?" Ông chủ hỏi. "Con xin lỗi!" Khương Hàn Tô có chút ngượng ngùng nói: "Con không mang theo tiền trên người, con không mua được bé mèo này của chú." Lúc này Tô Bạch mới nhớ đến, cô bé này đừng nói không mang tiền, dù cho có mang tiền trên người đi chăng nữa. Với tính cách bớt ăn bớt mặc của cô ấy, cũng tuyệt đối sẽ không đem tiền đi mua một con mèo. Mua một con mèo đúng là không tốn bao nhiêu tiền, nhưng mỗi tháng còn phải cho nó ăn. Hơn nữa, sau này cô ấy sống trong ký túc xá trường học, mua mèo về thì để chỗ nào đây? Vì thế, từ lúc bắt đầu cô ấy đã không nghĩ đến việc mua mèo, giống như cách Tô Bạch đùa cô ấy, cô ấy cũng đang đùa hắn vậy. "Có tiến bộ, tớ còn tự hỏi tại sao lúc tớ đi vào cậu không ngăn cản tớ. Chỉ cần cậu ngăn cản tớ thôi, tớ khẳng định sẽ không đi vào." Tô Bạch cười nói. "Tớ biết." Khương Hàn Tô gật đầu cười, sau đó chấp hai tay sau lưng và đứng trước mặt Tô Bạch nở nụ cười tươi rói, hỏi: "Nhưng vì sao mỗi lần đều muốn tớ nhận sai, luôn là cậu bắt nạt tớ?" Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt của cô ấy, cười nói: "Bắt nạt không được cậu rồi, nói không chừng sau này là tớ bị cậu bắt nạt đấy." Hai người vừa đùa giỡn vừa đi ra khỏi chợ chó mèo. Sau khi đi ra ngoài, Tô Bạch nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi rồi, nếu bắt xe trở về nhà, có lẽ phải tới mười một giờ mới tới nơi. "Chúng ta trở về nhà thôi." Tô Bạch nói. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu. Sau khi đi được mấy bước, Tô Bạch đột nhiên cầm tay Khương Hàn Tô. "Làm gì?" Khương Hàn Tô quay đầu nhìn lại. "Phía trước có người, cậu đi nhanh như vậy rất dễ bị đụng." Tô Bạch nghiêm túc nói. "Tớ không phải đồ ngốc." Khương Hàn Tô giãy giụa. "Buông tay ra! Không buông là tớ giận đấy." Khương Hàn Tô nói. "Sau này không có cậu ở đây nữa, chúng ta cũng chỉ còn nửa ngày nghỉ, thật sự không thể để tớ cầm tay sao?" Tô Bạch hỏi. "Không thể." Khương Hàn Tô lắc đầu nói: "Chiều cậu quá cậu sẽ được voi đòi tiên, cho cậu cầm tay, cậu sẽ muốn ôm tớ, ôm tớ xong là muốn hôn tớ." "Hôn xong là muốn sờ chân tớ." Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ một chút, nói: "Sờ chân tớ xong là muốn. . ." "Sau khi sờ chân cậu xong, tiếp theo là gì?" Tô Bạch cười hỏi. "Nói chung là tớ không muốn cậu cầm tay tớ, yêu đương không cần thiết phải làm như vậy mới được gọi là yêu đương!" Khương Hàn Tô nói. Cuối cùng, cô quá ngại ngùng, không có trả lời câu hỏi sau khi sờ chân xong sẽ làm gì của Tô Bạch, bởi vì nó thực sự quá xấu hổ. Khương Hàn Tô đã thực sự phân tích cặn kẽ lòng tham không đáy của Tô Bạch. Mấy ngày trước, sở dĩ có thể cùng với cô mập mờ như vậy chính là vì Tô Bạch từng bước một được voi đòi tiên. Cùng với tên vô lại quấn quít bên nhau, rồi thêm lời ngon tiếng ngọt làm cho tiểu Hàn Tô mê mẩn rối tinh rối mù. Nhưng Khương Hàn Tô cũng không ngốc, sau khi phản ứng lại, tự nhiên không muốn để cho Tô Bạch tiếp tục thực hiện thêm lần nữa. Đối với Khương Hàn Tô, toàn bộ đều quá nhanh, đúng, quá nhanh. Người ta theo đuổi con gái đều là theo đuổi tới vài năm mới theo đuổi được, sao Tô Bạch theo đuổi mình còn chưa tới một năm, nụ hôn đầu của mình đã không còn rồi. Khương Hàn Tô tuy đã nhận định Tô Bạch là người cả đời này cô yêu, nhưng tóm lại là không muốn nhanh như vậy. Dù sao cô cũng là một cô gái truyền thống, hơn nữa cùng Tô Bạch yêu đương cũng chỉ có thể thành công, không cho phép thất bại. Có thích hợp hay không, hai người đến tột cùng có thể chịu đựng được thử thách hay không, cô cảm thấy thời gian sẽ giải quyết toàn bộ mọi thứ cho cô. Tô Bạch theo đuổi cô chỉ kém một phần, cũng chính là thời gian. Chỉ cần có đủ thời gian, hết thảy mọi chuyện khẳng định là nước chảy thành sông. Đạo lý này, Khương Hàn Tô hiểu rất rõ, mà Tô Bạch cũng hiểu điều đó. Vì thế, hắn không có bức Khương Hàn Tô đồng ý với mình ngay, hắn biết một phần còn lại không phải do bản thân mình bù đắp, chỉ có thể giao cho thời gian. Chỉ trong vòng hơn nửa năm, quan hệ của hai người từ xa lạ chuyển sang sống thử, đối với Khương Hàn Tô thì đúng là có hơi nhanh chóng. Đây là di chứng của việc bản thân mình cưỡng ép cô ấy đi du lịch chung với mình! Đến cùng là do lo lắng, nhưng vì thân thể của cô ấy, không thể không nóng ruột được. Với tình hình thân thể của cô ấy, nếu như không phải mỗi ngày cô ấy tập thể dục và bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng từ thức ăn trong những ngày nghỉ, chắc chắn cô ấy sẽ không thể kiên trì trong đợt tập quân sự được. "Vậy thì làm sao tớ có thể cầm tay cậu tiếp được đây? Cậu phải cho tớ một lời giải thích chứ? Tớ có thể không nói đến tình yêu thuần khiết." Tô Bạch nói. "Trước kia cậu cưỡng ép cầm tay tớ mà không có sự cho phép của tớ." Khương Hàn Tô mím mím môi, nói: "Nếu cậu thật sự thích tớ như lời cậu nói, tớ không cho cậu cầm, cậu không thể dùng lực, chỉ khi nào tớ bằng lòng cho cậu cầm thì cậu mới được cầm. Ôm cũng giống như vậy, tớ không cho cậu ôm, cậu không được cưỡng ép ôm tớ." "Vậy làm như thế nào cậu mới đồng ý đây? Cả đời cậu không muốn, chẳng lẽ cả đời tớ cũng không thể cầm tay cậu, không thể ôm cậu sao?" Tô Bạch hỏi. "Khi nào cậu làm những chuyện khiến tớ cảm động, hoặc là chuyện lãng mạn, được rồi chứ? Tớ thấy người ta yêu đương cũng là như vậy." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. Tô Bạch buồn cười nhìn thiếu nữ đò bừng hai bên tai ở trước mặt. Tiểu Hàn Tô nhà hắn, thực sự là hoài xuân rồi đây. Tỉnh cảm của thiếu nữ luôn ngây thơ, cho tới giờ khắc này, Tô Bạch và Khương Hàn Tô mới được tính là yêu đương. Bởi vì lúc trước, vẫn luôn là Tô Bạch một mình đơn phương chiếm hữu. Mà vào lúc này, Khương Hàn Tô cuối cùng cũng biết được tình yêu không phải là sự đòi hỏi và chiếm hữu đến từ một phía. Cô ghen với Nhạc Hân, cô không muốn để cho Tô Bạch ôm mèo cái, cô cũng muốn cho Tô Bạch cầm tay của mình chỉ khi cô muốn, mà không phải giống như mới bắt đầu bị hắn cưỡng ép cầm tay. Đây chính là cái gọi là tình cảm thiếu nữ. Trước đây Khương Hàn Tô không có. Mà hiện tại Khương Hàn Tô có. Nếu như nói Khương Hàn Tô là ánh trăng sáng của Tô Bạch. Vậy đối với Khương Hàn Tô, một người lần đầu tiên thích một người, Tô Bạch cũng là ánh trăng sáng của cô ấy. Hai ánh trăng sáng cuối cùng có thể biến thành hai nốt chu sa của nhau hay không, cả hai đều không biết. Mọi thứ chỉ còn phụ thuộc vào thời gian.