Sau khi ăn mì khô ở quán mì nhà mình, hai người mở cửa và đi bộ về. Nhưng trên đường trở về, Khương Hàn Tô vẫn rầu rĩ không vui.
Tô Bạch mua cho cô ấy một ly kem cốc, cô ấy không ăn.
Tô Bạch đại khái đoán được lý do cô ấy tức giận.
Mấy tháng này hai người bên nhau, bình thường đều là Tô Bạch dùng tiền mua cho cô ấy, mà Khương Hàn Tô dùng số tiền còn lại vất vả mới dành dụm được của cô ấy mua ổ bánh mì cho hắn, cuối cùng tiền trả lại thuộc về Tô Bạch.
"Đừng giận, mặc dù là vì lời đồn đại quá nhiều mới khiến cho rất nhiều nơi ở Qua Thành không nhận tiền giấy một hào, nhưng chúng ta đều biết, loại tiền giấy này vẫn lưu hành trên thị trường. Đến ngân hàng, ngân hàng cũng cho đổi, cho nên cậu hoàn toàn không cần vì chuyện này mà tức giận, cậu dành dụm những tiền giấy kia, bây giờ còn ở trên người tớ mà."
"Vì vậy, túi bánh mì kia thật ra là do cậu mua cho tớ."
Tô Bạch mỉm cười, nói: "Mộc đào người tặng ném sang, Quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người, tớ hiểu. Nhưng tiểu Hàn Tô à, đây là bài thơ trong Kinh Thi, là câu đầu tiên miêu tả mối quan hệ giữa hai người yêu nhau."
"Ai nói phải là tình nhân? Cũng có thể là tình bạn mà!" Khương Hàn Tô nói.
"Điều này đã được giải thích bởi các chuyên gia và giáo sư, nhưng nó không quan trọng đối với tớ." Tô Bạch cười nói.
Tranh cãi là bản năng của phụ nữ, chắc chắn Khương Hàn Tô sẽ một mất một còn về vấn đề này.
Chuyện đầu tiên Tô Bạch cần làm ngay lúc này, chính là phủ sạch quan hệ, sau đó là đổ lỗi cho những giáo sự văn học đấy.
Đó là cách giải thích của bọn họ, Tô Bạch cũng không nghĩ là họ sai.
"Giáo sư và chuyên gia cứ giải thích là đúng sao? Bọn họ không phải là người thời Tiên Tần." Khương Hàn Tô nói.
Khương Hàn Tô nói xong, nói tiếp: "Có qua có lại chính là thoát thai từ bài thơ này, không nhất thiết phải dùng cho các cặp tình nhân!"
"Đúng đúng đúng, tiểu Hàn Tô nhà ta nói cái gì chính là cái đó, cậu nói nó là tình yêu chính là tình yêu, cậu nói nó là tình bạn chính là tình bạn, cậu nói nó là do Lý Bạch viết ra tớ cũng tin." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô nhíu nhíu cái mũi đáng yêu, sau đó nói: "Tiên Tần không có Lý Bạch, cậu đừng nói bậy."
"Đúng hay không là một chuyện, cậu nói có là có!" Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, rất muốn đánh hắn một trận.
Nhưng bị Tô Bạch cứ thích nói hưu nói vượn, tâm trạng của cô ấy đúng là khá hơn nhiều.
Như lời Tô Bạch nói, những tờ tiền giấy kia đang ở trên người Tô Bạch, vậy chính là do mình mua rồi.
"Biết vì sao tớ vào trong cửa hàng đem những tờ tiền của cậu đổi lại không? Tuy những tiền giấy này có thể đổi ở ngân hàng, nhưng chúng không được lưu hành giữa những người buôn bán, bởi vậy tớ không muốn để cậu nợ ơn người khác, cũng không muốn để cho người khác bởi vì vẻ đáng thương của cậu mà từ thiện bánh mì cho cậu. Coi như là thiếu ân tình, coi như là đáng thương, cũng chỉ có thể là tớ, không phải là ai khác." Tô Bạch cười nói.
"Nếu như tớ mua cho mình, tớ sẽ không cầm tiền của người khác đi mua bánh mì." Khương Hàn Tô bĩu môi.
Sớm biết là như vậy, cô sẽ không chạy đến nhiều cửa tiệm để đi mua bánh mì rồi.
Chỉ là những ngày này, chuyện ăn uống của cô đều được Tô Bạch trả tiền, với suy nghĩ có qua có lại, hơn nữa sợ hắn tỉnh lại sẽ đói bụng nên mới trời xui đất khiến xuống mua ổ bánh mì.
Nếu như là cô, đói thì cứ đói thôi, dù sao buổi tối căn tin mở cửa.
Hai bữa trước đó, thậm chí có ngày còn không ăn cơm, chẳng phải chuyện đáng lo.
Quá đói bụng chỉ làm đầu óc bị choáng váng, chẳng sao cả.
Trước đây, khi bị hạ đường huyết, sợ hãi và choáng váng là chuyện thường xuyên gặp.
"Hơn nữa, tớ nợ cậu quá nhiều ân tình, tớ không trả nổi." Khương Hàn Tô nói.
"Trả không nổi thì làm bạn gái tớ đi, tớ mua đồ cho bạn gái và cô ấy trả ân tình, đây là trách nhiệm của bản thân tớ." Tô Bạch nói xong, cười và nói tiếp: "Nếu như cậu cảm thấy bạn trai và bạn gái không được, còn muốn phân chia rõ ràng, vậy dứt khoát lấy thân báo đáp làm vợ tớ là được mà. Chúng ta thành người một nhà, cậu sẽ không cần phải trả ân tình nữa?"
"Lấy thân báo đáp?" Khương Hàn Tô mím mím môi: "Trước kia cậu đối xử với tớ tốt như vậy, quả nhiên là không có ý tốt."
Tô Bạch buồn cười nói: "Tiểu Hàn Tô, cậu đừng nghĩ tớ theo đuổi cậu là muốn cậu làm bạn gái tớ một thời gian, sau đó là đá cậu để cậu cưới người khác? Tớ theo đuổi cậu là muốn cậu kết hôn với tớ, lẽ nào cậu nghĩ tớ đang chơi đùa tình cảm với cậu, sau đó là bỏ rơi cậu để đi thích người khác sao?"
"Nếu cậu thực sự nghĩ như vậy, vậy tớ có thể đồng ý yêu cầu của cậu. Đây là yêu cầu của tiểu Hàn Tô nhà ta, sao tớ có khả năng từ chối được đây?" Tô Bạch cười nói.
"Tớ không có ý đó." Khương Hàn Tô bĩu môi, sau đó có chút oan ức nói: "Cậu, cậu đừng bắt nạt tớ."
"Tớ bắt nạt cậu khi nào?" Tô Bạch không hiểu hỏi: "Lấy thân báo đáp nghĩa là kết mối lương duyên cho bản thân! Tớ thích cậu, muốn cậu gả cho tớ, cậu nói tớ không có lòng tốt, trái nghĩa với sự chân thành, chẳng lẽ là cậu muốn tớ theo đuổi cậu rồi sau này không cần tớ nữa sao?"
"Tớ không ý này mà!" Khương Hàn Tô tức điên, rất muốn đánh hắn một trận.
"Vậy cậu có ý gì? Là muốn tớ theo đuổi cậu rồi cùng nhau bước vào lễ đường hôn nhân? Hay để tớ theo đuổi rồi sau này vứt bỏ tớ?" Tô Bạch cười hỏi.
Vấn đề này, Khương Hàn Tô không trả lời được, nhưng cô tức giận đến mức muốn đạp hắn một cước hoặc là cắn hắn một cái cho hả giận.
Nhưng dựa vào những kinh nghiệm trước đây, làm theo hai phương pháp này thì bản thân mình bị chịu thiệt rất nhiều lần.
Thế là cô nắm chặt quả đấm nhỏ và đánh lên người Tô Bạch.
Nếu như bây giờ để Tô Bạch nói ra một câu ngay lúc này, khẳng định chính là Khương Hàn Tô đánh người —— gãi ngứa.
Mượn một câu nói của Tào công dùng để miêu tả Lâm Đại Ngọc, đó chính là Nhàn tĩnh tự kiều hoa chiếu thuỷ, hành động như nhược liễu phù phong*.
*Vẻ thư nhàn, hoa rọi mặt hồ;
Dáng đi đứng, liễu nghiêng trước gió
Khi cô ấy dùng bàn tay nhỏ yếu ớt và không xương đánh lên người Tô Bạch, không khác gì đang gãi ngứa vậy.
Cô ấy đánh mấy cái, sau đó trừng mắt nhìn Tô Bạch, cười nói: "Tiểu Hàn Tô, cậu không cảm thấy chúng ta như đang liếc mắt đưa tình sao?"
Tô Bạch nói xong lại thở dài, nói: "Ai, tiểu Hàn Tô, chúng ta hiện tại là quan hệ bạn bè đấy, ngay trước mặt nhiều người trên đường như vậy cậu liếc mắt đưa tình, có phải là không tốt lắm không?"
Tô Bạch nói xong, che mặt mình, nói: "Cậu không thấy ngại, nhưng tớ thì thấy ngại lắm, cậu tiếp tục đánh đi, tớ không còn mặt mũi nào đi nhìn người khác được nữa."
Khương Hàn Tô nghe vậy, lập tức không đánh nữa, sau đó cẩn thận từng li từng tí nhìn bốn phía xung quanh.
Sau đó, cô phát hiện có không ít người bên cạnh đang nhìn bọn họ.
Khương Hàn Tô không thể chịu đựng được, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng.
Giận dữ và xấu hổ đan xen làm cho Khương Hàn Tô hoàn toàn nổi giận.
Bây giờ cô không còn quan tâm đến việc bản thân mình có chịu thiệt hay không, nhưng bây giờ cô chỉ muốn tóm lấy cánh tay Tô Bạch, sau đó cắn một phát tàn nhẫn lên trên.
Tô Bạch thực sự làm cho người ta tức đến phát điên.