Nhà của Khương Hàn Tô nằm ở đầu đông thôn và là một nơi hẻo lánh trong thôn.
Bởi vì thôn tây nằm gần con đường chính đi đến Khương Tập nên có rất nhiều người mua đất ở thôn tây và xây nhà ở đó.
Cũng chính vì như thế, làm cho xung quanh nhà Khương Hàn Tô không có bất kỳ người hàng xóm láng giếng nào.
Và ở đầu năm nay, có rất ít người trong thôn xây nhà.
Nhưng vì sĩ diện, cho dù trong tay không có nhiều tiền vẫn đi mượn mấy vạn, cũng phải xây lên một ngôi nhà trước.
Thực tế, bởi vì bây giờ không có bao nhiêu người trong thôn trồng trọt, phần lớn thời gian họ đều đi ra ngoài làm công, những căn nhà này gần như đều bỏ trống.
Nếu quay ngược về mấy năm trước, ai có thể nghĩ tới không dùng tiền xây nhà ở quê mà dùng số tiền đó đi mua nhà trong thành phố, mặc dù thời điểm đó giá nhà ở Qua Thành rất rẻ, ngày xưa mua thì bây giờ đã kiếm bộn tiền rồi.
Tô Bạch nhớ tới nhà hắn được xây vào năm 2007. mà năm 2007 hơn mười vạn, đây không phải là một số tiền nhỏ.
Bởi vậy, đầu thôn tây lúc này, vô cùng náo nhiệt.
Pháo hoa nổ tung trên trời, chứng tỏ có gia đình nào đó vừa ăn cơm vừa bắn pháo rồi.
Những người đã ăn xong thì đi dạo trên đường và cầm hạt dưa nẻ, nói một vài chuyện thú vị trong năm nay.
Mỗi người đều kể về những gì bản thân đã trải qua, mà bất cứ người nào đều có niềm vui và nỗi buồn trong năm ấy.
Trẻ con không buồn không lo, tụm năm tụm ba, tụ tập cùng một chỗ phóng pháo.
Tiểu Chanh Chanh cũng lấy pháo xiết Tô Bạch mua cho cô bé bắt đầu chơi.
Tuy cô bé còn nhỏ tuổi, nhưng đã năm tuổi rồi, vẫn biết đốt pháo xong phải ném đi, bởi vậy Tô Bạch không quá mức trông nom cô bé.
Ở giữa Vương Trang và Khương thôn có một cây cầu vòm hình tròn, cây cầu kia hẳn là có từ rất lâu rồi, dưới cầu là một dòng sông nhỏ nước chảy róc rách.
Và con sông này, là ranh giới ngăn cách Khương thôn và Vương Trang, phía bắc con sông là Vương Trang, phía nam con sông là Khương thôn.
Ba người họ đi tới cầu, Tiểu Chanh Chanh đốt một cái pháo xiết và ném vào trong sông, nhưng bởi vì thả quá sớm nên không nghe thấy tiếng nổ.
Tiểu Chanh Chanh lại ném tiếp một cái vào, nhưng kết quả vẫn như cũ, cô bé có chút chán nản nói: "Sao không nghe thấy tiếng nổ?"
"Là vì em không biết ném, đây, đưa anh một cái." Tô Bạch nói.
"Trong hộp còn đúng một cái, đưa anh." Tiểu Chanh Chanh đem pháo cùng hộp đưa hết cho Tô Bạch.
Tô Bạch đem pháo xiết đốt xong cũng không vội ném đi, mà là giữ trong tay một lúc, Khương Hàn Tô thì sốt ruột giục Tô Bạch ném nhanh, Tô Bạch mới ném vào trong sông.
Ngay khi pháo vừa rơi xuống sông, liền phát ra một tiếng nổ trầm thấp.
"Nổ rồi, nổ rồi." Tiểu Chanh Chanh hoan hô nói.
"Tô Bạch!" Khương Hàn Tô có chút tức giận nhìn về phía hắn, nói: "Cậu lớn như vậy rồi, sao lại giống như một đứa trẻ vậy, nổ trúng tay thì làm sao bây giờ?"
"Không đâu, khi còn bé tớ thả pháo không biết bao nhiêu lần. Sau khi đốt pháo, chỉ cần đọc thầm trong miệng tới giây thứ ba rồi ném là được." Tô Bạch nói.
Tô Bạch từ trong túi lấy ra mấy ống pháo hoa và đưa cho Khương Hàn Tô một cây.
"Năm nay tớ không thể cùng cậu ăn tết chung, nhưng có thể cùng cậu bắn vài ống pháo hoa tối nay." Tô Bạch đốt pháo hoa cầm trong tay, không lâu sao, pháo hoa trong tay hắn liền bắn ra một chùm pháo hoa đẹp mắt. Những pháo hoa này tuy không bay cao giống như pháo hoa thật, nhưng vẫn nổ tung trên bầu trời trên đỉnh đầu của họ, từng cơn mưa vàng chiếu rọi, vô cùng xinh đẹp.
Sau khi bắn xong pháo hoa trong tay mình, Tô Bạch nắm tay Khương Hàn Tô, tiếp tục đốt pháo hoa trong tay cô.
Pháo hoa tổng cộng có bốn cái, còn lại hai cái cũng là do hai người cùng nhau đốt.
Khi từng cơn mưa vàng rơi xuống hết, Khương Hàn Tô quay đầu lại, nhón chân mình lên.
Ngay lúc Tô Bạch muốn ôm chặt cô và hôn cô, Khương Hàn Tô nhanh hơn một bước hôn hắn trước, cô đẩy Tô Bạch ra, cười nói: "Đây là phần thưởng dành cho cậu, chỉ nhiêu đó thôi, không thể nhiều hơn được."
Tô Bạch mỉm cười, chỉ vào mi tâm của cô, cười nói: "Tớ cảm giác mang cái phiền phức nhỏ tới đây là một quyết định sai lầm."
Đối với một người luôn ngại ngùng là Khương Hàn Tô đây, vừa rồi có thể chủ động hôn hắn là vì cô đã yêu hắn.
Đáng tiếc bên cạnh còn có Tiểu Chanh Chanh, cô không thể hôn Tô Bạch hôn lâu được.
"Bé ấy là do cậu mang đến, không liên quan gì đến tớ hết." Khương Hàn Tô cười nháy mắt một cái.
"Có đồ gì trong túi của cậu vậy?" Khương Hàn Tô tò mò hỏi.
"Không có gì đâu, có một túi kẹo que tớ mua cho cậu, còn lại là một ít que pháo bông." Tô Bạch lấy toàn bộ que pháo bông từ trong túi ra.
Cái gọi là que pháo bông, chính là một loại có phần thuốc nổ bao quanh que, nó cũng thuộc về một loại pháo hoa.
Loại pháo này, trong những ngày tết thường được mọi người yêu thích.
Cách sử dụng nó rất đơn giản, chỉ cần dùng tay cầm một đầu và đem đầu kia đốt lên, sau những tiếng nổ vang lên là sự xuất hiện rất nhiều đốm lửa màu vàng. Những đốm lửa này sẽ rơi xuống cho đến khi lửa cháy hết phần thuốc nổ, vì thế mà mọi người thường hay gọi nó là "Tích tích kim" (que pháo bông). Bởi vì cách dùng đơn giản và không có bất kỳ sự nguy hiểm nào, nên nó phổ biến nhất trong số những loại pháo và được nhiều cô gái yêu thích.
Tô Bạch không có chơi, mà nhìn Tiểu Chanh Chanh cùng Khương Hàn Tô bắt đầu chơi.
Có lẽ xưa nay cô ấy chưa từng chơi qua những thứ này, vô số đốm lửa màu vàng chiếu rọi xuống, nụ cười lúc này của cô ấy đặc biệt rực rỡ.
Không có gánh nặng trên người, Khương Hàn Tô lúc này không khác gì một cô gái bình thường.
Cô ấy thật sự không còn bất kỳ gánh nặng nào, trong cuộc thi lần này thì đạt được thành tích tốt và cô ấy đã trả hết toàn bộ số tiền mà cô đã thiếu hắn.
Muốn nói có, khả năng cũng chỉ có Lâm Trân phản đối chuyện tình cảm của họ.
"Đang suy nghĩ gì đấy?" Khương Hàn Tô đi tới hỏi.
"Tớ đang nghĩ xem thời gian nào nên rước cậu về nhà." Tô Bạch nhỏ giọng nói.
"Cậu nói linh tinh gì vậy? Tiểu Chanh Chanh còn ở đây đó." Khương Hàn Tô xấu hổ nói.
"Chị Hàn Tô, anh chị đang nói gì đấy?" Tiểu Chanh Chanh hỏi.
"Tiểu Chanh Chanh, em nói xem, nếu anh cưới chị Hàn Tô của em về có được hay không?" Tô Bạch cười hỏi.
Chuyện mình thích Khương Hàn Tô, Lâm Trân biết, cho nên Tô Bạch cũng không sợ Tiểu Chanh Chanh đi nói lung tung.
"Không được." Tiểu Chanh Chanh lắc lắc đầu.
"Vì sao không được?" Tô Bạch hỏi.
"Bởi vì chị Hàn Tô không thích anh đâu! Anh Mộng Thành, dưa cứng ăn không ngọt*." Tiểu Chanh Chanh lộ vẻ mặt thành thật nói.
*Dưa cứng ăn không ngọt: ý muốn nói những gì gượng ép sẽ không có kết quả tốt.
Tô Bạch hết biết nói gì, hắn liền hỏi: "Ai dạy cho em mấy cái này vậy?"
"Cần ai dạy em sao? Trong ti vi có mà!" Tiểu Chanh Chanh nói.
"Chắc phải kiến nghị bên truyền hình nên chia theo độ tuổi, không cho phép trẻ vị thành niên xem mấy thứ tình yêu gì đó, cậu cũng đừng có cười tớ." Tô Bạch xoay người lại nhìn thấy Khương Hàn Tô đang cười trộm bên cạnh nói: "Cậu cho rằng mấy câu tớ nói là đang không nhắc đến cậu đúng không? Không biết là ai, trên hành lang trường học suýt chút nữa bị người cố ý chiếm tiện nghi, sau khi được tớ cứu, thế mà bày ra dáng vè phòng bị, nói tớ đang chơi trò tâm lý chiến."
"Lẽ nào lúc đó tớ nói không đúng sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Lúc đó tớ biết cậu không có ý tốt, bây giờ quả nhiên bị tớ đoán đúng rồi, lúc trước tớ nên đề phòng cậu thêm mới tốt." Khương Hàn Tô nói.
"Ồ thế à, bây giờ cậu muốn trốn vẫn còn trốn kịp đấy, cùng lắm thì tớ đổi sang một người khác." Tô Bạch nói.
Khóe miệng Khương Hàn Tô nở nụ cười, đi tới, đem tay bấm vào eo hắn.
Lập tức, trên cây cầu nhỏ yên tĩnh liền truyền đến âm thanh giống như tiếng heo bị giết.
"Chị, anh ấy bị làm sao vậy?" Tiểu Chanh Chanh không hiểu hỏi.
"Không có gì đâu, có lẽ là uống nhầm thuốc thôi." Khương Hàn Tô nói.
Chờ Tiểu Chanh Chanh tiếp tục đi bắn pháo, Tô Bạch đỡ lấy cái eo nói: "Khương Hàn Tô, trước đây cậu không dùng lực mạnh như vậy."
Khương Hàn Tô mím mím môi, nói: "Tớ giận rồi."