Chương 287: Chia lớp

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:45:03

"Tiểu Trân, lâu rồi không thấy cháu trai của Tô Sắc đến đây?" Ông nội Khương Hàn Tô trong ruộng hỏi. "Dạ. Khoảng nửa tháng rồi." Lâm Trân nói. "Nào có người nào kiên trì nhiều ngày đến vậy, lúc đó Tiểu Trân còn lo lắng, tôi đã sớm nói thằng bé khẳng định không kiên trì được lâu đâu." Bà nội Khương Hàn Tô nói. "Thằng bé có thể đến nhà chúng ta giúp đỡ công việc trong hai tuần lễ không dễ dàng gì. Người bình thường đừng nói là hai tuần, sợ là hai ngày đã không kiên trì được. Thằng bé thật sự thích Hàn Tô nhà chúng ta rồi, chỉ là bây giờ đối với Hàn Tô mà nói, học tập mới là chuyện quan trọng nhất, cả nhà chúng ta đều trông chờ vào việc con bé thi đậu vào một trường đại học tốt." Ông nội Khương Hàn Tô nói. "Đúng đấy, với thành tích của Hàn Tô, chỉ cần thi đậu vào trường đại học tốt, chẳng lẽ không tìm được người đàn ông nào trong tương lai." Bà nội Khương Hàn Tô cũng phụ họa nói. Khương Hàn Tô bên cạnh chỉ yên lặng làm việc trong ruộng và không nói tiếng nào. Không bao lâu sao, có tiếng xe máy nổ vang rền trên cánh đồng. Tiếp đến, họ liền nhìn thấy Tô Bạch đội nón che nắng chạy tới nơi này. "Thím Lâm, Hàn Tô, đã lâu không gặp." Tô Bạch cười nói. Sau một quãng thời gian, Tô Bạch một lần nữa quay trở lại làm việc giống với hai tuần trước. Mỗi ngày cùng ăn cơm với bà nội, tiếp đến là đến nhà Khương Hàn Tô vào buổi sáng, rồi ở lại nhà Khương Hàn Tô ăn bữa trưa, sau đó về nhà vào buổi chiều. Tô Bạch lại có thêm những tháng ngày nhàn nhã. Lúc này, trong ruộng không có việc gì để làm, chỉ cần cách một khoảng thời gian phun thuốc và nhổ cỏ là được rồi. Vì cả nhà Khương Hàn Tô thường lên trấn bán rau nên phần lớn thời gian Tô Bạch đều ở cùng với Khương Hàn Tô. Mỗi ngày giúp cô chăn dê, nói chuyện với cô trong ruộng, cuộc sống như thế là điều Tô Bạch muốn. Trải qua khoảng thời gian không ngừng đến nhà chơi, đến cả con chó nhà Khương Hàn Tô cũng quen thuộc với hắn rồi, nhìn thấy hắn là không sủa nữa. Tô Bạch sợ Khương Hàn Tô ăn mì nhiều sẽ khiến thân thể cô thêm gầy yếu, thế là mỗi lần đến đây, hắn đều lên trên trấn mua chút đồ ăn, sau đó cùng nhau ăn vào buổi trưa. Tô Bạch cũng không sợ Lâm Trân biết, ngược lại, hắn quang minh chính đại nói với Lâm Trân rằng con nhất định sẽ cưới Khương Hàn Tô. Nếu thím không thể cho Khương Hàn Tô ăn ngon, vậy chỉ có thể để con chăm sóc cho cậu ấy. Câu nói này suýt chút nữa khiến Lâm Trân tức giận muốn chết đi, bởi vì nó chạm vào nỗi đau trong lòng Lâm Trân. Bây giờ, con cái nhà người ta nào còn thiếu thịt để ăn, còn cả nhà bà hầu như đều ăn mì sợi, hoặc là ăn bánh màn thầu thêm tương đậu. Tô Bạch càng như vậy, Lâm Trân càng thêm lo lắng. Trước đây, bà chưa từng thật sự lo lắng qua, bởi vì bà biết Khương Hàn Tô chính là đòn sát thủ. Chỉ cần Khương Hàn Tô không đồng ý thì không cần biết Tô Bạch sử dụng biện pháp gì, tất cả đều vô dụng. Nhưng bây giờ, nếu tiếp tục để Tô Bạch theo đuổi như thế, có khi con gái của bà sẽ động lòng. Bởi vì chẳng có một người nào có trái tim sắt đá cả. Chỉ là bà cũng không thể mỗi ngày ở nhà trông Khương Hàn Tô được. Nhà bà còn phải kiếm tiền để sống, mỗi ngày bà phải đi lên trấn bán rau. Như vậy, bà chỉ có thể khuyên Khương Hàn Tô nhiều hơn thôi. May là Khương Hàn Tô không làm cho bà thất vọng, mặc dù Tô Bạch có cố gắng trả giá lớn thế nào, con gái của bà vẫn không hề bị lay động. Điều này càng làm cho bà thêm an tâm một ít. Tháng ngày trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã kết thúc kỳ nghỉ hè. Mùa hè này, xem như là lần đầu tiên sau nhiều năm Tô Bạch hoàn thành bài tập. Hết cách rồi, khoảng thời gian này, mỗi lần Tô Bạch đến nhà Khương Hàn Tô, cô ấy đều yêu cầu hắn mang theo bài tập, sau đó cùng làm bài với cô. Có Khương Hàn Tô giám sát, Tô Bạch muốn lười biếng cũng không được. Khai giảng chính là bước vào lớp 11, mà lớp 11 phải đối mặt với việc chia lớp chọn khoa. Lớp 11 chọn khoa, Tô Bạch cùng Khương Hàn Tô đều chọn vào khoa khoa học tự nhiên. Nếu như không có Khương Hàn Tô, Tô Bạch nên lựa chọn vào khoa khoa học xã hội mới đúng, bởi vì văn học của hắn rất tốt. Chỉ là bây giờ không cần thiết, bởi vì có Khương Hàn Tô giúp hắn ôn tập, khoa học tự nhiên của hắn không kém bao nhiêu. Việc chọn khoa này, Tô Bạch không giống những người khác lo sốt vó lên. Đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể lên đại học là tốt rồi, đến mức chọn khoa gì, hoặc là chọn ngành gì để học đại học, những thứ này không quan trọng. Có rất nhiều người trên đời này sau khi học xong đại học đều làm việc trái ngành với ngành đã học. Mục đích ban đầu của Tô Bạch kiếp này là vì có thể bù đắp những tiếc nuối trong kiếp trước, hắn muốn có thể trải nghiệm khoảng thời gian học đại học. Mãi đến khi gặp được Khương Hàn Tô, hắn mới nghĩ đến điểm số, bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể cùng cô ấy trải qua những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp nhất. Nếu như đời này không có Khương Hàn Tô, Tô Bạch sau khi sống lại, tháng ngày học sinh của hắn có lẽ là sóng yên biển lặng. Hắn đã tới đây và chứng kiến, nhưng rất khó lưu lại ấn tượng gì thời còn đi học. Mãi đến mấy năm sau, Tô Bạch mở rộng quy mô quán mì, những người này sẽ ngạc nhiên và nói, người này, hóa ra là bạn học cấp 3 hoặc là bạn học thời đại học. Không có Khương Hàn Tô, Tô Bạch dù có trọng sinh đi nữa, trên người cũng sẽ mang theo một ít dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành. Nhưng có Khương Hàn Tô, Tô Bạch mới giống như ngày hôm nay, làm ra rất nhiều chuyện tuổi trẻ mới có thể làm. Tình yêu là thơ ngây, nó có thể làm cho một người nói ra rất nhiều lời ấu trĩ, cũng có thể làm cho một người trung niên ngoài ba mươi tuổi trực tiếp trở lại thiếu niên. Sau nhiều năm như thế, cái người ngoài ba mươi tuổi trở nên giàu có, nhiều người sẽ cảm thấy một người ngoài ba mươi tuổi không nên nói ra những lời đó khi đang theo đuổi một người con gái. Khi không gặp được người con gái mình thích, dù có trẻ tuổi đến đâu, cũng có thể nguỵ trang thành một người trưởng thành. Nhưng một khi đã gặp được một người con gái mình thích rồi, dù có lớn tuổi hơn nữa, cũng sẽ giống như một đứa trẻ thấp thỏm bất an. Lớp 11 chia lớp, tổng cộng có mười ban khoa học tự nhiên, mà trong mười ban học tự nhiên lại có hai ban thí nghiệm, theo thứ tự là ban một và ban hai khoa học tự nhiên trong năm đầu tiên. Tô Bạch và Khương Hàn Tô đều ở ban một, chỉ là mỗi người ngồi ở hai nơi. Nhưng cái này không sao cả, chờ lần sau đổi số ghế, vẫn có thể ngồi chung với nhau. Không có ngoại lệ, mới vừa khai giảng, Khương Hàn Tô tiếp tục trở thành lớp trưởng của họ. Nếu như Khương Hàn Tô vẫn học ở lớp này, vậy cái chức lớp trưởng này mãi mãi không bao giờ đổi người. Sau khi trở lại Bạc Thành, Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô, mời Ôn Hòa và những người bạn tốt năm ngoái đi ăn bữa tối. Chẳng hạn như, trong những người này còn có vài người bạn cùng phòng với Khương Hàn Tô. Tô Bạch sợ Khương Hàn Tô lúc học lớp 10 gặp phải những người bạn ký túc không tốt, nhưng cô bé ngốc này rất may mắn, lớp 10 ở cùng với những người bạn ký túc rất tốt. Cho nên, bữa cơm này, Tô Bạch dù thế nào cũng phải mời họ. Đến lớp 11 rồi, một ít người đều phóng khoáng hơn khi học lớp 10, chỉ một kỳ nghỉ hè không gặp, Tô Bạch không nghĩ tới Ôn Hòa đã có bạn gái. Là một cô gái có ngoại hình nhỏ bé và nói chuyện dịu dàng, không xinh lắm nhưng cũng tuyệt đối không xấu, xem như trên mức trung bình. Sau khi cùng những người này ăn cơm xong, Tô Bạch nắm tay Khương Hàn Tô đi dạo trên phố. Ở đây, họ mới coi như tự do hơn một chút. Trước một gian hàng có bán đậu hũ thối, Tô Bạch dừng bước. Đậu hũ thối, rất lâu rồi Tô Bạch chưa ăn. "Ăn không?" Tô Bạch hỏi. "Không ăn." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu. "Ăn rất ngon, dù miệng cậu có thối thì tớ cũng không ghét đâu." Tô Bạch nói. "Ông chủ, cho hai phần." Tô Bạch nói. "Được." Ông lão bán đậu hũ thối nói. Ông lão dùng hộp giấy đựng đậu hũ thối và đưa cho Tô Bạch. Tô Bạch trả tiền và nhận đậu hũ thối. "Ăn thử đi." Tô Bạch đưa cho Khương Hàn Tô một hộp. "Không ăn." Khương Hàn Tô lại lắc đầu. "Không ăn là tớ ném đấy." Tô Bạch ra vẻ muốn ném. "Đáng ghét!" Khương Hàn Tô mím mím môi và trừng mắt nhìn Tô Bạch, sau đó nhận một hộp đậu phụ thối từ tay hắn. Cô đưa lên miệng ăn một cách cẩn thận. Nhìn thấy Khương Hàn Tô ăn hăng say và có vẻ ăn rất ngon. Tô Bạch cũng cắn một miếng, nhưng vừa cắn, suýt chút là phun ra. "Cái này, quá thối!"