Sáng ngày 21, kiểm tra toán lý hóa.
Sau khi thời gian kiểm tra ba môn này bắt đầu, chỉ mất vài phút Tô Bạch đã làm xong toàn bộ.
Bởi vì Tô Bạch chỉ chọn một câu trắc nghiệm duy nhất, đều chọn C.
Hóa học có vài câu điền khuyết là phương trình hoá học, vài câu phương trình hoá học này Tô Bạch từng nghe Hứa Lâm học thuộc rất nhiều lần, cậu ta không biết Tô Bạch có nhớ được hay không, nhưng cậu ta nhớ kỹ rồi.
Nhưng chỉ nhớ thôi thì chưa đủ, bởi vì có rất nhiều ký hiệu nguyên tố Tô Bạch không biết nên không thể nào viết ra được phương trình.
Viết xong không được nộp bài thi sớm, Tô Bạch chỉ có thể nằm nhoài trên bàn dùng giấy nháp giáo viên giám thị phát để vẽ vời giết thời gian.
Tiếng chuông reo lên, dày vò kết thúc, Tô Bạch trực tiếp đứng dậy nộp bài thi.
Tô Bạch vừa mới rời khỏi ban 11 thì Nhạc Hân đuổi theo phía sau.
- Tô Bạch. - Cô ấy kêu lên.
- Gì vậy? - Tô Bạch quay đầu lại.
- Vừa rồi tớ truyền giấy cho cậu để cậu chép, sao cậu không chép vào? - Nhạc Hân hỏi.
Lúc kiểm tra môn toán hay lúc kiểm tra môn vật lý hóa học, Nhạc Hân đều đưa đáp án qua cho Tô Bạch.
Hơn nữa, trên tờ giấy nháp cô ấy đưa, đáp án viết rất tỉ mỉ, không chỉ có các câu trắc nghiệm và câu điền vào chỗ trống ở phần trước, mà còn có phần ứng dụng phía sau.
- Nếu như bị giáo viên bắt được, bài thi của cậu và tôi đều sẽ bị hủy bỏ. - Tô Bạch cười nói.
- Thật ra, nếu như không phải là vì sợ điểm bình quân lớp chúng ta bị kéo xuống thấp, tôi còn nghĩ đến việc nộp giấy trắng đấy. Bất luận là chép bài hay đánh lụi, toàn bộ đều không phải là do bản thân làm được. Thi tháng có thể lừa dối giáo viên, nhưng không thể lừa dối bất kỳ ai trong kỳ thi cấp 3. - Tô Bạch cười nói.
- Cho nên cậu mới siêng năng học tập?
Nhạc Hân cười nói:
- Tớ nghe nói gần đây cậu điên cuồng ôn tập kiến thức lớp 7, lớp 8?
- Đúng. - Tô Bạch gật đầu cười.
- Vậy nếu như có cái gì không hiểu, có thể tới tìm tớ bất cứ lúc nào. - Nhạc Hân cười nói.
- Được, nếu như có tôi nhất định đi hỏi. - Tô Bạch mỉm cười xoay người.
Tô Bạch mới vừa xoay người, đã thấy hơi đau đầu rồi.
Nhạc Hân thích hắn, hắn biết.
Nếu như là những cô gái thổ lộ với Tô Bạch đời trước, Tô Bạch sẽ lạnh nhạt từ chối, không chút lưu tình.
Chỉ là Nhạc Hân thích hắn, không quan hệ tới thân phận địa vị, là thời đại mà tình cảm jpcj trò thuần khiết nhất.
Hơn nữa cô ấy không có thổ lộ gì cả, Tô Bạch cũng không thể từ chối cô một cách rõ ràng.
Cái này thuộc về thầm mến, Tô Bạch không thể cướp đoạt quyền lợi thầm mến của người khác được.
Xem ra cần phải sớm theo đuổi cô nàng kia rồi, nếu không sau này mình đau đầu càng nhiều hơn.
Không phải Tô Bạch tự đại, nhưng chỉ cần mình vẫn không có bạn gái, tương lai sẽ có rất nhiều cô gái bám lấy hắn.
Mà chỉ cần đuổi tới Khương Hàn Tô, như vậy là có thể giải quyết được hết toàn bộ những chuyện như thế này.
Chỉ là lấy tính tình của Khương Hàn Tô, muốn trong thời gian ngắn cua đổ cô ấy... có chút khó à!
Tô Bạch đang suy nghĩ linh tinh thì nhìn thấy Khương Hàn Tô cầm bút từ phòng thi ban 12 đi ra.
- Kiểm tra thế nào? - Tô Bạch đi tới cười hỏi.
- Còn. . . Cũng còn tốt. - Khương Hàn Tô nói.
- Cậu thì sao? – Cô hỏi lại.
- Cũng còn tốt. - Tô Bạch cười nói.
- Qua loa. - Khương Hàn Tô bỗng nhiên ngẩng đầu cười nói.
Tô Bạch:
- . . .
- Xem ra kỳ thi lần này cậu kiểm tra rất tốt.
Tô Bạch nhìn cô cười nói:
- Ngoại trừ cái lần toàn thân tôi đầy tuyết mấy tuần trước, đây là lần thứ hai cậu cười với tôi.
Khương Hàn Tô mím môi, không cười nữa.
- Haizz, cậu nói tôi nghe một chút, các câu trắc nghiệm toán lý hóa lần này, có nhiều câu có đáp án C không? Lần này tôi toàn chọn C. - Tô Bạch bỗng nhiên nói.
Khương Hàn Tô nghe vậy, vẻ mặt hơi kỳ quái, cô ấy nói:
- Hình như B, D nhiều hơn một chút.
Tô Bạch đỡ trán, chỉ biết thờ dài.
- Nhạc Hân ngồi ngay bên cạnh cậu, cậu không chép bài của cô ấy sao? - Khương Hàn Tô đột nhiên hỏi.
- Không phải cậu nói tôi không được chép bài của cô ấy sao? Cậu không cho tôi chép bài, đương nhiên không chép bài rồi, đó là những lời cậu nói mà. - Tô Bạch cười nói.
- Tôi chưa từng nói. - Khương Hàn Tô bĩu môi nói.
- Đi thôi, mấy ngày nay dì Lý không có tới, tôi mời cậu ăn cơm. - Tô Bạch cười nói.
Bà chủ bán xiên chiên ở cửa số 1 tuần này có việc, Khương Hàn Tô đều dùng thẻ ăn cơm của mình mua ăn, Tô Bạch cũng vừa mới biết vào sáng sớm hôm nay.
Xiên chiên không thể ăn mỗi ngày, nên Tô Bạch thỉnh thoảng đi qua nhà ăn Tây, trường học của bọn họ có hai nhà ăn.
- Tôi có tiền ăn cơm. - Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch không nói gì, cứ như vậy tủm tỉm cười nhìn cô.
Tô Bạch đang cười, nhưng Khương Hàn Tô thì đang cảm thấy đầy sự uy hiếp
- Tháng sau tôi muốn ôn tập toán học và sẽ làm phiền cậu rất nhiều. Tôi mời cậu ăn cơm, tới lúc đó cậu nghiêm túc dạy tôi là được rồi. - Tô Bạch cười, nói: - Nên cậu đừng suy nghĩ nhiều.
- Ừ. - Khương Hàn Tô còn có thể nói gì, chỉ có thể đáp ứng thôi.
Sau khi cải cách nhà ăn Dục Hoa, học sinh không cần tự mang tô đến ăn cơm.
- Cậu muốn ăn gì? - Khi đến nhà ăn, Tô Bạch hỏi.
- Ăn gì cũng được. - Khương Hàn Tô nói.
- Vậy cậu thích ăn món gì? - Tô Bạch hỏi.
- Tôi không thích món gì hết, có thể ăn no là được. - Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch suy nghĩ một chút, đành gọi phần khoai tây gà quay cùng với cà kho, cuối cùng lại thêm phần cà chua xào trứng gà.
Tô Bạch không có ăn cơm, mà là mua bảy cái bánh bao.
- Tôi không biết cậu thích ăn gì, cho nên mua những món tôi thường ăn. - Tô Bạch nói.
Bởi vì lớp 7 cùng lớp 8 hầu như đều ăn cơm nên nhà ăn còn rất nhiều chỗ trống.
Hai người bưng món ăn, ngồi xuống một góc nào đó.
Trong nhà ăn, có rất nhiều nam nữ cùng nhau ngồi ăn, trường học cũng không thể lấy lý do này để phán định yêu sớm. Vì thế, mặc dù là giáo viên trong trường nhìn thấy cũng sẽ không nói cái gì.
Hơn nữa, giáo viên thường ăn cơm bên ngoài, rất ít đến nhà ăn.
Khương Hàn Tô ăn rất chậm và ăn cũng rất ít, dưới sự bức bách của Tô Bạch, cô ấy mới ăn hai cái bánh bao. Sau khi hai người ăn cơm xong, Tô Bạch mua thêm hai cốc trà sữa.
Dục Hoa không có tiệm trà sữa, muốn uống trà sữa nóng thì chỉ có bán ở cửa số 7 lúc ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, từng người trở về ký túc xá của mình. Sau khi Tô Bạch trở về ký túc xá, thực sự có chút tẻ nhạt. Bài cũng đã chơi chán rồi, tiểu thuyết thời đại này hắn không để vào mắt.
Còn phim điện ảnh, video gì đó, tốc độ mạng không đủ đáp ứng.
Ngay cả việc học của hắn, nói thật, khoảng thời gian này chỉ khi hắn ngồi bên cạnh Khương Hàn Tô trong phòng học thì hắn mới bỏ công sức ra học tập.
Vào lúc này, trong ký túc xá loạn xà ngầu. Những người khác đều quần ma loạn vũ, để Tô Bạch có thể bình tĩnh lại tâm tình để đi học tập, hắn đúng là không làm được.
Đừng nói Tô Bạch, nếu như Khương Hàn Tô không phải là vì không muốn chịu ảnh hưởng từ những cái này trong ký túc xá, cô ấy làm sao có thể đi một mình đến phòng học lạnh lẽo cơ chứ.
Nằm trong chăn đọc sách, học thuộc lòng sách không tốt hơn sao?
Chỉ là người khác đang đấu địa chủ, nghe ca điên cuồng, lòng bạn khó mà bình tĩnh được.
Mạnh Tử Thánh hiền thời cổ không làm được, chớ nói chi là Tô Bạch.
Hắn chỉ có thể kéo vài người đi quán nét Thời Đại lên mạng. Vào lúc này, có thể làm cho Tô Bạch cảm thấy hứng thú, chỉ có quán net mà thôi.
Khương Hàn Tô có sức hấp dẫn hơn cả quán net, nhưng Khương Hàn Tô hiện đang ở ký túc xá nữ sinh, hắn không thể đến ký túc xá nữ tìm cô ấy.