Chủ nhật, ngày 9 tháng 4.
Ngày hôm nay không có kiểm tra, bởi vì đây là ngày công bố thành tích thi tháng lần hai.
Học kỳ này của bọn họ tổng cộng có ba lần thi tháng, lần này thi xong, thi thêm một lần nữa rồi mới đến thi cấp 3.
Chủ nhiệm lớp cầm phiếu điểm, bắt đầu đọc từ trên xuống dưới.
Khương Hàn Tô, đứng nhất khối, nhất lớp.
Ngữ văn 143, toán học 150, tiếng Anh 148, vật lý hóa học 150, chính sử 150. . . .
Tô Bạch, vị trí 797 toàn khối, vị trí 31 trong lớp.
Ngữ văn 147, toán học 106, tiếng Anh 130, vật hóa 94, chính sử 119. . . .
Cộng thêm số điểm môn thể dục, thực tế Tô Bạch đã có thể đủ điểm đậu vào trường bậc trung cấp 3 của các trường trường trung học số 2 và trường trung học số 5 rồi.
Đương nhiên, mục tiêu của hắn không phải là trường trung học số 2 hoặc là trường trung học số 5, cũng không phải trường trung học số 1 và trường trung học số 4 trong huyện.
Khương Hàn Tô có xác suất rất lớn đậu vào trường trường trung học số 1 trên thành phố, cho nên hắn phải nỗ lực thi đậu bảy trăm điểm.
Chỉ cần thi đậu bảy trăm điểm là hắn có thể vào học ở bất kỳ trường cấp 3 nào trong toàn thành phố.
Còn hơn một tháng nữa để giải quyết môn vật lý hóa học, sau đó học thuộc lòng nội dung môn lịch sử, bảy trăm điểm gần như có khả năng đạt được.
"Điểm toán học vẫn còn quá thấp." Sau khi Khương Hàn Tô biết được thành tích học tập của Tô Bạch, cô ấy nói.
Cô cầm bút trong tay, thành tích Tô Bạch vừa được nói ra thì cô ấy viết lên vở.
"Bài thi này, nếu như bây giờ tớ làm, tớ có thể đạt hơn 120 điểm." Tô Bạch nói.
Một tuần lễ này, Tô Bạch làm được rất nhiều bài tập toán.
Nếu như được thi lại môn toán, hắn tự tin có thể đạt hơn 120 điểm.
"120 điểm không đủ." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Phải đạt 130 điểm mới được."
Tô Bạch gật gật đầu, cười nói: "Nếu như muốn chắc chắn thi đậu, đúng là phải đạt được 130 điểm."
"Còn một tháng nữa là chúng ta thi cấp 3, tuần này có tổ chức thi hát không?" Tô Bạch hỏi.
Trước đây Dục Hoa không có bất kỳ cơ sở thể dục nào, hàng năm chỉ có hai cuộc thi giải trí cho mỗi lớp, một là kéo co vào mùa đông, một là cuộc thi hát hợp xướng vào mùa hạ.
Cũng chính vì có quá ít chương trình được tổ chức một lần trong một học kỳ nên nhà trường rất coi trọng kéo co và hợp xướng, lớp nào đứng nhất trong cuộc thi, tiền thưởng sẽ gấp đôi thi tháng.
"Có." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: "Đây là cuộc thi do nhà trường quy định, chúng ta cũng phải tham gia."
"Vậy cậu biết năm nay hát bài gì không?" Tô Bạch hỏi.
Một cuộc thi như thế này, bạn đừng mong sẽ hát những bài hát được yêu thích, thông thường đều là những bài hát mang hơi hướng nâng cao tinh thần đoàn kết. Chẳng hạn như lớp Tô Bạch hát bài Đoàn Kết Chính Là Sức Mạnh vào năm lớp 7 và bài Ca Ngợi Tổ Quốc vào năm lớp 8.
"Không biết." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
Đối với thứ này, cô không quá quan tâm.
Lúc này, chủ nhiệm lớp đọc xong phiếu điểm thi tháng lần hai, sau đó khen ngợi một vài người có tiến bộ thần tốc giống như Tô Bạch.
Đương nhiên, có khen thì có phê bình, những người bị giảm thành tích, tự nhiên bị ông ấy mắng một trận.
"Thứ sáu tuần trước, những người trong ký túc xá leo tường ra ngoài lên mạng đi lên đây hết cho tôi."
Sau khi phê bình vài người xong, chủ nhiệm lớp bắt đầu xử lý chuyện học sinh ra ngoài lên mạng tuần trước.
Vẻ mặt của ông ấy lúc này rất khó coi, học sinh trong phòng học ngồi rất nghiêm chỉnh và không dám thở mạnh.
Bởi vì ai cũng biết, đây là yên tĩnh trước cơn bão.
Đám người Thịnh Tự Cường, Mộ Vĩ Sơn cúi đầu, sau đó chậm rãi đi tới.
Đoàn Đông Phương lúc này không dùng thước gỗ, mà là cầm một cây thước sắt.
"Vươn tay ra." Đoàn Đông Phương nói.
Mộ Vĩ Sơn duỗi bàn tay mập mạp đang run rẩy của mình ra.
"Đùng!" Thước sắt vung lên, tàn nhẫn đánh xuống.
"Thích ra ngoài lên mạng đúng không? Hả? Cha mẹ nhọc nhằn khổ sở ở bên ngoài kiếm tiền là để cho các em leo tường ra ngoài lên mạng đúng không?"
"Đi ra ngoài còn bị gác cổng phát hiện, tất cả mọi người đều biết, các em không xấu hổ nhưng thầy rất xấu hổ."
"Coi như là muốn ra ngoài lên mạng thì hãy có bản lĩnh giống như Tô Bạch đi, có thể làm cho gác cổng và giáo viên thể dục không đến tố giác các em!"
Nói xong, đùng!
Thêm một thước.
Trong phòng họp lớn chiều này, ông ấy bị trưởng khoa khiển trách nặng nề.
Khương Hàn Tô bỗng nhiên liếc mắt nhìn Tô Bạch.
"Cậu nhìn tớ làm gì?" Tô Bạch hỏi.
"Trước đây cậu ra ngoài lên mạng, giáo viên thể dục và gác cổng vì sao không báo cậu cho chủ nhiệm lớp biết?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi.
"Thuốc lá." Tô Bạch không có gạt cô ấy, nói: "Bao gồm cả bếp trưởng căn tin trong trường, mỗi tháng tớ đều đưa cho họ mấy bao thuốc lá."
Khương Hàn Tô nhìn, không lên tiếng.
Tô Bạch cười, nói: "Cậu yên tâm đi, tớ chỉ đưa chứ không hút."
Sau khi hắn sống lại, đúng là chưa từng hút qua.
Khương Hàn Tô mím mím môi, rõ ràng không tin, cô ấy nhỏ giọng nói: "Trước đây tớ từng nhìn thấy cậu hút."
"Trước đây là trước đây, từ học kỳ này bắt đầu theo đuổi cậu, tớ không hút nữa rồi." Tô Bạch cười nói.
"Hút, hút thuốc có hại cho sức khỏe." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Sau khi cô ấy nói xong lại nói tiếp: "Là bạn học và là lớp trưởng, tớ nên nhắc nhở cậu."
"Tớ biết rồi, Khương đồng học." Tô Bạch cười nói.
"Ai? Ai ở phía dưới thầm thầm thì thì?" Nhưng vào lúc này, chủ nhiệm lớp tức giận hỏi.
"Là em." Tô Bạch trực tiếp giơ tay lên, nói: "Lần kiểm tra môn toán này của em không được tốt lắm, em đang hỏi lớp trưởng vài vấn đề."
Chủ nhiệm lớp hiện tại đang nổi nóng, nếu như tay của Khương Hàn Tô bị thầy ấy dùng thước sắt đánh một cái, Tô Bạch sẽ rất là đau lòng.
Đánh Khương Hàn Tô còn không bằng đánh hắn đi, ít nhất thì trong lòng sẽ không quá khó chịu.
Chủ nhiệm lớp nhìn Tô Bạch một cái, không nói chuyện mà quay đầu lại bắt đầu tiếp tục dạy đỗ Thịnh Tự Cường.
Thấy Đoàn Đông Phương quay đầu, Tô Bạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy hắn bằng lòng thay Khương Hàn Tô chịu lần này, nhưng không bị đánh vẫn là tốt nhất.
Tô Bạch từng bị đánh bằng thước sắt rồi, một thước đánh xuống đau mấy ngày.
"Mấy người các em, cầm sách đi ra bên ngoài đứng đi, chiều nay không được đi vào lớp." Chủ nhiệm lớp nói.
Mấy người bọn họ quay về dùng tay trái cầm sách, sau đó đi ra phòng học.
Xử lý xong chuyện học sinh lên mạng, chủ nhiệm lớp một lần nữa quay lại bục giảng.
"Đừng tưởng rằng thi vào cấp 3 là ngay lập tức được tốt nghiệp, một người hai người cả gan làm loạn, trắng trợn không kiêng dè. Nhớ rõ cho tôi, các em chỉ cần chưa tốt nghiệp một ngày thì các em đều là học sinh của tôi, tôi vẫn có quyền quản các em, một tháng kế tiếp thành thành thật thật cho tôi, người nào làm bậy, tôi chỉnh người đó." Đoàn Đông Phương nói.
Vì sắp tốt nghiệp nên trong khoảng thời gian này, có vài học sinh buông thả không nhìn tới Đoàn Đông Phương.
Vào lúc này, bọn họ mới nhớ tới, vị chủ nhiệm lớp trước mặt là một trong ba đại sát tinh ở Dục Hoa!
"Tuần này, trong trường học tổ chức cuộc thi hợp xướng, năm ngoái lớp chúng ta làm không tốt nên xếp vị trí kề cuối. Do nhà trường rất coi trọng cuộc thi đấu này nên lần trước từng phê bình qua lớp chúng ta, vậy chúng ta lần này cần phải làm cho thật tốt. Thời gian thi đấu là thứ sáu, ngày mai giáo viên âm nhạc dạy xong, các em nên luyện tập thêm trong giờ ra chơi."
Sau khi Đoàn Đông Phương nói xong, nhìn về phía Tô Bạch, nói: "Lần này, Tô Bạch sẽ là người chỉ huy dàn hợp xướng của lớp chúng ta."
"Tô Bạch, em có lòng tin làm tốt công việc chỉ huy không?" Đoàn Đông Phương hỏi.
Hắn không tự tin cho lắm, vì hắn chưa bao giờ chỉ huy.
Nhưng vào lúc này, hắn không thể nói ra.
"Thưa thầy, em có lòng tin." Tô Bạch nói.