"Nhớ kỹ, buổi tối không được uống rượu. Nếu muốn uống thì cũng chỉ được uống một chút bia thôi." Khương Hàn Tô nói.
"Hừm, yên tâm đi." Tô Bạch mỉm cười, nói: "Em trở về trước đi, về nhà cẩn thận."
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu và trở về nhà.
Tô Bạch đi tới một nhà hàng gần đó, tìm tới một phòng riêng rồi đẩy cửa bước vào, mọi người cũng đã đến đông đủ.
Ngày tết lần trước có ít người tụ tập, mà lần này lại đến rất đông đủ.
Tô Bạch dự định uống bia thôi, nhưng dưới sự mời rượu của mọi người, hơn nữa ở đây đều là những người bạn chơi thân với nhau, Tô Bạch cuối cùng chuyển bia thành rượu trắng.
Con người là vậy, nếu như Khương Hàn Tô ở đây, Tô Bạch còn có thể nghe lời. Nhưng vợ không ở đây, hắn không cách nào ngăn được hương thơm từ rượu.
Cả đám người cụng chén cạn ly, rất nhanh đều uống say bí tỉ.
Tô Bạch thanh toán tiền và rời đi trước, hắn đi trên đường trong trạng thái tinh thần mơ mơ hồ hồ.
Hắn choáng váng và cảm giác như mình sẽ ngã ngay xuống đất nếu đi thêm vài bước nữa.
Tô Bạch xoa xoa cái đầu đang choáng, sau đó ngồi ở ven đường.
Hắn lấy điện thoại và gọi cho Khương Hàn Tô.
"Alo?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Tiểu Hàn Tô, anh uống say rồi." Tô Bạch nói.
Nói xong thì gối lên cánh tay và bắt đầu ngủ.
Hắn uống rượu say sẽ không đi gây chuyện, nhưng sẽ ngủ.
Khương Hàn Tô nhận điện thoại xong thì vội vội vàng vàng đi xuống lầu.
Đi dọc theo con đường ban đầu, cô liền nhìn thấy Tô Bạch đang ngồi ngủ dưới ánh đèn đường.
Khương Hàn Tô nhíu mũi một cái và đi tới nâng hắn dậy, sau đó nói: "Đã nói với anh không được uống nhiều rượu đế rồi mà. Nếu em không đến thì anh làm sao đây."
Tô Bạch bị Khương Hàn Tô làm cho tỉnh lại, nghe vậy cười nói: "Sẽ không có ai đến, nhưng tiểu Hàn Tô nhà ta thì ngược lại."
Nói xong, còn dùng tay sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
"Lưu manh." Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, gạt tay hắn ra, sau đó nói: "Uống say còn không thành thật."
"Anh rất nặng, đừng dùng thân thể của em dìu anh đi, em nắm tay anh và dẫn anh đi là được rồi, anh ngủ một giấc đây." Nói xong, Tô Bạch nhắm chặt mắt lại.
"Anh không sợ em mang anh đi nơi khác sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Em đi đâu anh đi theo đó, dù mang anh xuống địa ngục, anh cũng đi cùng em." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi và im lặng.
Nhưng cô không có làm theo những lời Tô Bạch nói chỉ nắm tay hắn, mà là ôm eo hắn, đỡ hắn từ từ đi về phía trước.
Tuy làm như vậy rất khó khăn, nhưng dù có khó khăn đến mấy vẫn tốt hơn việc để Tô Bạch ngã xuống đất.
Cô sợ không đỡ hắn, Tô Bạch sẽ ngã xuống mất.
"Không cần làm như vậy." Tô Bạch nói.
"Anh thấy đau lòng đúng không? Nếu cảm thấy đau lòng thì lần sau đừng có uống rượu đế." Khương Hàn Tô nói.
Trên cái trán trắng nõn của Khương Hàn Tô lấm tấm mồ hôi, nhưng cô mặc kệ, cẩn thận từng li từng tí, chậm rãi và từ từ đi về phia trước.
Cô ngã xuống không sao, nhưng không thể để cho Tô Bạch ngã xuống được.
Cứ như vậy, Khương Hàn Tô sử dụng hết toàn bộ sức lực của mình để đỡ Tô Bạch về nhà.
Lúc này, đã hơn mười một giờ đêm, mẹ của Tô Bạch và bà nội đều ngủ rồi.
Vì không muốn làm cho họ lo lắng, Khương Hàn Tô không dám đánh thức họ dậy.
Sau khi mang Tô Bạch đặt lên giường, Khương Hàn Tô cũng không ngừng lại, mà tiếp tục đi xuống lầu.
Một ít phòng khám tư nhân bên cạnh đều đóng cửa cả rồi, cô đi thẳng đến bến xe, mới nhìn thấy một tiệm thuốc mở cửa 24/24.
Từ tiệm thuốc mua thuốc giải rượu, rồi cô cho Tô Bạch uống. Lúc này cô mới dùng giấy lau lau mồ hôi trên trán, sau đó ngồi ở trên giường nghỉ ngơi.
Tô Bạch uống thuốc xong, mới biết cô vừa rồi đã làm gì.
Tô Bạch dùng sức đỡ cả người dậy, sau đó ôm chặt người con gái bên cạnh vào lòng.
"Chỉ lần này thôi, lần sau anh sẽ không bao giờ uống rượu nữa và cũng sẽ không uống bia." Tô Bạch đem cái trán của mình đụng lên trán của cô, nói: "Xin lỗi."
Tô Bạch rất ít khi nói lời xin lỗi, nhưng lần này, hắn thật sự sai rồi.
"Không sao đâu." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Lần trước em bị phù chân, anh cũng chạy rất xa để mua thuốc cho em mà."
"Em không thể lúc nào cũng tốt như vậy được. Ngày hôm nay anh không nghe lời em, em phải trừng phát anh mới đúng. Nếu không thì sau này làm sao quản lý anh được đây!" Tô Bạch bóp bóp mũi của cô nói.
"Em không thấy những diễn viên trong phim à? Khi người chồng không nghe lời, ở bên ngoài uống rượu say, người vợ sẽ tức giận mắng to một trận." Tô Bạch nói.
"Em, em không biết mắng người." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy em cũng phải tức giận chứ!" Tô Bạch nói.
"Em vừa nghĩ đến những chuyện anh đã làm cho em, em không còn thấy tức giận nữa!" Khương Hàn Tô nói.
"Vậy em thật sự quá ngốc rồi." Tô Bạch nói.
"Không được mắng em." Khương Hàn Tô nói.
"Há, vậy thì không mắng." Tô Bạch nói: "Giúp anh thay đồ rồi cùng đi ngủ."
"Em, em cởi sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Lẽ nào để anh mặc đồ này đi ngủ à?" Tô Bạch hỏi.
"Há, được rồi." Khương Hàn Tô mím mím môi, đem đồ trên người hắn cởi ra.
Sau khi cởi xong, Tô Bạch nhấc chăn lên, sau đó trực tiếp ôm cô vào trong lòng.
"Như vậy thoải mái hơn." Tô Bạch đắp chăn lên cho cô, rồi hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
"Đừng hôn, toàn là mùi rượu." Khương Hàn Tô nói.
"Hừm, không hôn." Tô Bạch ôm cô, dịu dàng nói: "Sau này anh sẽ không uống rượu."
"Ừm." Khương Hàn Tô nằm ở trong ngực của hắn, nhẹ giọng nói.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đã là chín giờ sáng, Khương Hàn Tô đã đi đâu rồi.
Có lẽ là vì tối hôm qua Khương Hàn Tô mua thuốc giải rượu cho hắn uống nên đầu của hắn không có cảm giác đau đớn dữ dội giống như trước đây.
Đầu không còn choáng, Tô Bạch rời giường, phát hiện trong nhà cũng chỉ có một mình Khương Hàn Tô, mẹ và bà nội cũng không có ở đây.
"Mẹ và bà nội đâu?" Tô Bạch hỏi.
"Họ đi nhà thờ rồi." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch lúc này mới nhớ đến, bởi vì bà nội mỗi ngày đều đi nên trong khoảng thời gian này, mẹ của hắn cũng tin vào cái này.
Có rất nhiều người lớn tuổi ở An Bắc tin Chúa bởi vì ở đây có rất nhiều nhà thờ. Cứ cách một ngày, họ đều đi đến nhà thờ cầu nguyện.
Cứ coi như ký thác tâm linh đi.
"Vậy có nghĩa là, trong nhà chỉ có hai chúng ta thôi?" Tô Bạch hỏi.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, sau đó hỏi: "Anh, anh muốn làm gì?"
"Không muốn làm gì hết." Tô Bạch đi tới, duỗi tay tới, nói: "Nào, để anh ôm cái nào."
"Không." Khương Hàn Tô chạy trốn, nói: "Anh còn chưa đánh răng rửa mặt."
"Còn chưa mua thì làm sao đây?" Tô Bạch hỏi.
"Em vừa mới đi xuống lầu mua hai cái và để trong phòng tắm, bàn chải đánh răng màu trắng là của anh." Tô Bạch đi vào phòng tắm, hỏi: "Cái màu hồng bên cạnh là của ai?"
"Là của em." Khương Hàn Tô nói.
"Ồ." Tô Bạch nói: "Anh thích dùng màu hồng."
Nói xong, Tô Bạch cầm lấy bàn chải đánh răng màu hồng, bôi kem lên và đánh răng.
Sau khi rửa mặt xong, Tô Bạch ôm cô ngồi trên ghế sô pha.
"Sáng nay em làm món gì ngon thế?" Tô Bạch vuốt ve bàn tay nhỏ của cô và hỏi.
"Em làm bánh rau ăn sáng, trong nồi còn có một vỉ đấy." Khương Hàn Tô nói.
"Quả nhiên, chỉ có tiểu Hàn Tô nhà ta hiểu anh nhất, rất lâu rồi anh chưa ăn lại bánh rau." Nói xong, Tô Bạch ôm cô lên.
"Anh đi ăn bánh đi, ở đây ôm em làm gì?" Khương Hàn Tô ngạc nhiên kêu lên.
"Chẳng có lý do nào hết, anh muốn ôm, không được sao?" Hắn ôm cô vào phòng bếp, Tô Bạch lấy vỉ bánh rau xuống, sau đó cắt thành nhiều miếng.
Tô Bạch cầm lên một miếng cắn, nói: "Hừm, rất ngon."
Dưới vỉ là nước cơm, Khương Hàn Tô múc cho hắn một chén.
Ăn mấy cái bánh rau, uống hai chén nước cơm, cái bụng này cuối cùng cũng coi như no.
Sau khi Tô Bạch ăn xong, Khương Hàn Tô đem chén bát đi rửa.
Buổi trưa họ ở lại đây ăn, đến xế chiều, Tô Bạch mua một xe đồ, sau đó lái chiếc xe đã lâu không lái ở công ty chạy thẳng về hướng Khương Tập.
Hai người rời đi lúc một giờ chiều, đến Khương thôn vừa đúng hai giờ rưỡi.
Đỗ xe trước cửa, Tô Bạch mang theo đồ và gõ cửa.
Cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, Khương Hàn Tô học đại học, không cần tốn tiền sinh hoạt phí, cũng không cần học phí. Bởi vậy, cả nhà Lâm Trân cũng không cần ngày ngày vất vả nữa.
Bán rau cũng không kiếm được bao nhiêu tiền nên họ không còn bán nữa, còn mấy thứ còn lại họ vẫn bán.
Nhờ vào vài mẫu đất trong nhà, hơn nữa còn nuôi một ít gia súc, cuộc sống bình thường của họ rất đầy đủ.
Tính cách của hai mẹ con đều rất cố chấp, bằng không, với thân phận bây giờ của Tô Bạch, đã sớm có thể giúp cho họ sống thoải mái từ lâu rồi.
Nhưng Lâm Trân nói, trừ khi họ kết hôn, bằng không sẽ không chấp nhận sự giúp đỡ từ hắn.
Chỉ có kết hôn rồi, mới xem như chân chính thành người một nhà.
Cái vấn đề này, Tô Bạch cũng từng để Khương Hàn Tô khuyên nhủ mẹ cô, nhưng Khương Hàn Tô cũng tỏ thái độ tương tự.
Như vậy, Tô Bạch đành bất lực.
"Mẹ." Nhìn thấy Lâm Trân đi ra, Khương Hàn Tô như chim yến con bay vào trong lòng mẹ.
Nửa năm không gặp, Khương Hàn Tô làm sao không nhớ đến mẹ được.
"Đừng khóc, vừa về sao con đã khóc rồi, không phải trước đây rất mạnh mẽ sao." Lâm Trân lau nước mắt cho cô nói.
Lâm Trân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Bạch cầm quà đứng ở đó.
"Con chào thím Lâm." Tô Bạch cười nói.
Lâm Trân gật gật đầu, nói: "Đừng đứng đó nữa, mau vào nhà đi."
"Thím Lâm, lần này không để con mang quà về nữa à?" Tô Bạch nói đùa.
Lâm Trân trừng mắt nhìn hắn, nói: "Thím nói con mang về con có mang về không? Nếu con thật sự nghe lời thì tốt biết mấy."
Tô Bạch đi vào sân, đem quà đặt vào trong nhà.
Ở Khương thôn chơi một ngày, sáng ngày hôm sau, Tô Bạch dẫn Khương Hàn Tô tới Bạc Thành.
Ở Bạc Thành, họ còn có một ngôi nhà nằm trong ngõ Hạnh Hoa, nó là nơi họ cùng nhau trải qua ba năm học cấp 3.