Khương Hàn Tô không chỉ chưa đọc nhiều sách.
Thậm chí đến cả bộ phim truyền hình Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện, đến bây giờ cô ấy mới xem.
Chứng tỏ cô ấy chưa từng được xem nhiều phim truyền hình và phim điện ảnh.
Xem ra sau này không chỉ cho cô ấy đọc thêm sách, mà những bộ phim truyền hình và phim điện ảnh cũng phải bù đắp cho cô ấy.
Cuộc đời mỗi người không chỉ có tình yêu, mà còn có tình bạn.
Kiểu người như cô ấy, một người chưa từng xem qua nhiều thứ rất dễ bị lạc lỏng khi học cấp 3.
Hơn nữa, Tô Bạch cũng không muốn để cho cô ấy bị người khác kỳ thị.
Đến cấp 3, một nhóm nữ sinh tập trung nói chuyện về một bộ phim nào đó, có thể nói xen vào vài câu hay không không quan trọng, nhưng nhất định phải có hiểu biết.
Xem ra, mua hai máy vi tính là việc rất cần thiết. Vì có quá ít phim điện ảnh và phim truyền hình có thể xem trên TV.
Hơn nữa, khi có máy tính rồi, thỉnh thoảng bản thân mình có thể giải tỏa được cơn nghiện net.
Thời gian dài không chơi máy vi tính, có thời điểm Tô Bạch cũng sẽ không nhịn được ngứa tay chơi hai ván game.
Tô Bạch đã chuẩn bị lên mạng xây dựng cấu hình máy vi tính để bàn, sau đó tìm người về lắp ráp rồi.
Chỉ là không thể lắp ráp sớm được, bởi vì ngày 29, Tô Bạch muốn dẫn Khương Hàn Tô đi dạo chơi.
Khương Hàn Tô học tập rất nhanh, chỉ hơn nửa tháng, hai bộ Dưỡng Sinh quyền về cơ bản đã thuộc lòng.
Nói là quyền thì cũng không đúng lắm, nói đúng hơn là thể dục dưỡng sinh.
Dù là Thái Cực hay là Ngũ Cầm Hí, đều là những bài thể dục dưỡng sinh đơn giản.
Nói đến, Khương Hàn Tô đã học bài Ngũ Cầm Hí từ trước, nhưng sau khi học cấp 3, cô ấy không cần học lại.
Qua Thành từng có một số trường tiểu học và trung học dạy Thái Cực Quyền nhưng không thành công. Còn Bạc Thành thì đưa ra mệnh lệnh bắt buộc cho các trường đại học trong thành phố mở rộng việc dạy Ngũ Cầm Hí.
Kể từ đợt thứ ba công bố danh sách nhóm di sản văn hóa phi vật thể cấp quốc gia vào năm 2011. Trong đó có Ngũ Cầm Hí của Hoa Đà ở Bạc Thành được liệt vào danh sách, Bạc Thành liền ra sức phổ biến Ngũ Cầm Hí.
Từ tiểu học đến cấp 2 rồi đến cấp 3, tất cả các trường học trong thành phố đều phải luyện tập Ngũ Cầm dưỡng sinh. Đây là mệnh lệnh bắt buộc do thành phố ban hành.
Nếu như nói Qua Thành phổ biến Thái Cực Quyền là không thể chấp nhận được và không có nghĩa vụ phải làm chuyện đó, thì Bạc Thành phổ biến Ngũ Cầm Hí chính là chuyện nên làm.
Trước tiên, không nói đến chuyện Lão Tử có phải đến từ Qua Thành hay không. Ngay cả khi Thái Cực Quyền cũng không phải do Lão Tử sáng tạo thì mối quan hệ của nó và Lão Tử không lớn bao nhiêu.
Phổ biến Thái Cực Quyền, còn chưa đến lượt Qua Thành.
Nhưng Hoa Đà là người Bạc Thành chân chính, mà Ngũ Cầm Hí của Hoa Đà cũng đã trở thành di sản văn hóa quốc gia phi vật thể.
Bạc Thành có trách nhiệm và nghĩa vụ đem đồ vật của lão tổ tông phát dương quang đại.
Mà Bạc Thành là cái nôi của Ngũ Cầm Hí, người địa phương nhất định phải luyện.
Nếu ngay cả người địa phương cũng không luyện, như vậy làm cách nào phổ biến cho người ngoài được đây.
Cũng chính bởi vì vậy, trường học, cơ quan, xí nghiệp, xã khu, nông thôn trong thành phố đều ra sức phổ biến Ngũ Cầm Hí.
Với sự phổ biến mạnh mẽ, Tô Bạch nhớ vào năm 2018. số lượng người luyện Ngũ Cầm Hí ở Bạc Thành vượt qua trăm vạn.
Mà vào năm 2018. tổng cục thể dục quốc gia sau khi nhìn thấy hiệu quả của việc phổ biến Ngũ Cầm Hí trong khuôn viên trường ở Bạc Thành, cũng bắt đầu chủ trương phổ biến Ngũ Cầm Hí trong khuôn viên trường trên toàn quốc.
Thậm chí là vài năm sau, rất nhiều trường đại học ở An Tỉnh cũng có Ngũ Cầm dưỡng sinh.
Lúc đầu Khương Hàn Tô học Ngũ Cầm Hí còn thấy hơi ngại ngùng, nhưng khi nhìn thấy một nhóm các cô gái đang học bên cạnh mình chẳng ra làm sao cả.
Mà khi đã thuộc rồi, hai người không cần tiếp tục đi tới võ quán nữa.
Sau khi ăn sáng xong, cứ ra sân luyện tập một lát là được.
Vào ngày 25, hai người họ nhận được giấy báo nhập học từ trường Trung học phổ thông số 1 Bạc Thành.
Với số điểm họ đạt được, việc trúng tuyển xem như ván đã đóng thuyền.
Đáng tiếc là lấy điểm số của Khương Hàn Tô phải xếp vào lớp chọn, Tô Bạch học cấp 3 không thể ngồi cùng bàn với cô ấy rồi.
Ít nhất là lớp 10 không có khả năng cùng lớp với cô ấy được.
Buổi sáng ngày 29, Khương Hàn Tô mặc váy dài màu trắng, lưng mang ba lô nhỏ, hai người cùng nhau ngồi xe lửa rời khỏi Bạc Thành.
Khương Hàn Tô chưa từng đi xe lửa, Tô Bạch coi như để cô ấy trải nghiệm một phen.
Khương Hàn Tô rất thích di tích lịch sử và văn vật bên trong những viện bảo tàng. Cho nên, lần đi này, Tô Bạch muốn dẫn cô ấy đi thăm quan các viện bảo tàng ở các tỉnh thành phố lớn.
Thật ra kiếp trước, Tô Bạch rất ít đi viện bảo tàng, lúc nào rãnh rỗi không đi du lịch thì đi đến đó tham quan thôi.
Nhưng lần này đi cùng Khương Hàn Tô, Tô Bạch thật sự dẫn cô ấy đi tham quan hết các viện bảo tàng nổi tiếng.
Chuyến du lịch này, không chỉ mang lại lợi ích cho Khương Hàn Tô không nhỏ, mà ngay cả Tô Bạch cũng tăng thêm không ít kiến thức.
Ngày 18 tháng 8 năm 2012. hai người lại ngồi xe lửa trở về Bạc Thành.
Sau hai ngày ở Bạc Thành, họ trở về nhà của mình vào ngày 20.
Tô Bạch đưa cho cô ấy thẻ ngân hàng để Từ Kỳ chuyển tiền lương, nhưng trước khi đi, Khương Hàn Tô lại đem tấm thẻ ngân hàng kia trả cho hắn.
Cô ấy nhất quyết không cần, Tô Bạch hỏi cô ấy sẽ giải thích thế nào với mẹ cô ấy về việc ra ngoài làm công hai tháng mà không mang được đồng nào về nhà.
Kết quả cô ấy cười lắc lắc điện thoại di động trong tay, chỉ cần nói với mẹ là dùng hai tháng tiền kiếm được mua điện thoại di động là xong. Lúc cô nhận được mấy vạn tệ tiền học bổng, mẹ cô khuyên cô ấy nên mua cho mình một chiếc điện thoại di động, nói là bây giờ học sinh nào mà không có điện thoại di động, mà lần này con học trường trên thành phố, phải mất vài tháng mới trở về nhà một lần, nhớ nhà cũng có thể gọi điện thoại về cho mẹ.
Cô ấy nói như vậy, Tô Bạch chỉ có thể chịu thua.
Sau khi về đến nhà, Tô Bạch ở cùng với bà nội vài ngày trong thôn, sau đó đi lên trấn đóng học phí học kỳ cho Tô Hữu Thực.
Ở nơi bọn họ sống, trường tư khai giảng rất sớm, nói là ngày mùng 1 tháng 9 khai giảng, nhưng rất nhiều người bắt đầu đến trường từ mấy ngày trước rồi.
Đặc biệt là Dục Hoa, ngày 20 là ngày nhập học.
Ngày 25, Tô Bạch trở lại Bạc Thành.
Vào lúc này, hai máy vi tính hắn xây dựng cấu hình trên JD. com cũng đã đến nơi.
Tô Bạch đem hai màn hình để vào trong nhà, sau đó cầm phần cứng đến nhờ người sửa chữa máy tính hỗ trợ lắp ráp.
Máy vi tính ở năm 2012. mặc dù cấu hình cao nhưng giá cũng rất rẻ.
Tính cả màn hình, mỗi cái cũng chỉ hơn năm ngàn đồng, cái này rẻ hơn nhiều so với việc mua trực tiếp một cái máy ví tính cùng cấu hình trên thành phố.
"Khi nào cậu lên?" Tô Bạch đem hai máy chuyển vào trong nhà xong, hắn liền dùng QQ gửi tin nhắn cho Khương Hàn Tô.
"Buổi sáng ngày mai." Khương Hàn Tô nói.
"Cậu nhớ đừng có vội vàng giống như lần trước." Tô Bạch dặn dò.
"Không đâu." Khương Hàn Tô nói.
Mười giờ sáng hôm sau, Tô Bạch nhìn thấy Khương Hàn Tô ở bến xe Bạc Thành.
Tô Bạch cầm lấy túi lớn túi nhỏ đựng đồ của cô ấy: "Giờ đi đến trường thôi."
Vì phải học quân sự trước một tuần nên hôm nay bọn họ đến trường để làm quen với lớp và ký túc xá trong trường để sáng ngày hôm sau bắt đầu học quân sự.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Hai người ngồi taxi trực tiếp đi đến trường trung học số 1 Bạc Thành.
Lớp 10 chia lớp dựa vào số điểm thi tuyển sinh cấp 3.
Khương Hàn Tô được phân vào lớp 10 ban 1, mà Tô Bạch lại bị phân vào lớp 10 ban 7